Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
Khi San San tỉnh dậy, tất cả vẫn như vậy, nhưng cô nhìn sang bên cạnh thấy một nam nhân đang cởi trần ngủ bên cạnh cô... Vâng là Hoắc Thiên Kình đại ca! Theo mọi người nghĩ cô sẽ đen mặt đạp anh xuống và gào lên biến thái?
Xin lỗi... Cô chính là không phải như vậy.... Cô mắt sáng lên sờ mó khắp khuôn ngực anh làm anh đang ngủ nhăn mày.... Rất nhột....
Anh mơ bị một con bạch tuộc dùng tua quấn quấn lấy khuôn ngực anh mà rùng mình bật dậy....
Cộp!
2 cái trán đụng vào nhau, anh nằm xuống vẫn chưa kịp hoàn hồn còn cô ngã ngửa ra đằng sau.... Anh quay ra thấy cô đang nằm ngất ngưởng liền thở phào nhẹ nhõm... Không phải bạch tuộc....
Anh ngồi dậy xoa cái trán đỏ nhìn cô:
- Cô dậy rồi?
Cô xoa cái trán đỏ của mình lườm anh:
- Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?
Mỗ nữ nào đó sờ mó chán chê giờ mới hỏi, anh nhíu mày:
- Cô đêm qua gặp ác mộng la hét ầm ĩ lên tôi phòng bên cạnh ngủ không được,lên qua đây liền bị cô ôm như con cua nhất quyết không buông.
Mặt cô liền xuất hiện vài vạch hắc tuyến.... Cô háo sắc vậy sao...?
Hoắc Thiên Kình thấy khuôn mặt cô như ăn phải ruồi rất muốn cười.... Cô rất thú vị nha... Cô ngẩng lên:
- Thả cho tôi về đi?
Anh nhíu mày... Tự dưng cô nhắc đến chuyện này? Anh trong phút chốc mắt vô cùng lạnh lẽo:
- Cô không thể về, các chủ hắc đạo đã giao cô cho tôi xử lý.
Cô nghiến răng:
- Vân Thiên Vũ...!
Anh ngạc nhiên tại sao cô biết hắn? Liền biết mình lỡ mồm, cô quay ra nhìn anh:
- Thả tôi đi, hôm đó tôi lỡ xem JAV của Vân Thiên Vũ với Minh Đang Linh lên anh ta định xử tôi đấy!
Trán anh nổi gân xanh.... Minh Đang Linh ư? Tiểu bạch thỏ của anh hắn dám đụng vào? Gan trời! Anh liền cười khẩy, đứng dậy định đi
- Khoan, làm ơn thả tôi ra.... - Cô gọi với.
Anh quay lại nhìn cô, cô ngồi đó vẫn bộ váy đã nhuốm đỏ đấy, anh trực tiếp bỏ đi không đáp lại lời nói của cô, cô ánh mắt lên nhìn bóng dáng anh đi... Bỗng nhiên cô gào lên làm anh dựng lại:
- Khoan đã! Tôi có thể giúp anh chiếm trái tim của Minh Đang Linh nếu anh thả tôi ra!
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt cô vô cùng kiên định, anh bật cười quay lại ngồi thẳng xuống giường nhìn cô như muốn cô tiếp tục nói,cô đánh cược với chính bản thân...
- Sắp tới là sinh nhật của Minh Đang Linh,anh hãy đến đó, tôi sẽ đóng giả độc ác hại cô ta và anh cứu cô ta, cô ta sẽ tổ chức buổi sinh nhật mời rất nhiều người trong giới thượng lưu, anh tặng cho cô ấy chiếc vòng cổ nhỏ ở cửa hàng Love Sweet, ở đó có chiếc vòng cổ hình kim cương vô cùng tinh xảo nhưng cô ta không đủ tiền để mua. Cô ta cực kì thích nó.
Cô chính là biết rõ tất cả, lúc trước chiếc vòng cổ đó cô ta ngắm lấy xong lợi dụng nam chủ Dụ Nguyên mua cho cô ta, cô ta đã cảm kích đến mức nằm dưới thân nam chủ Dụ Nguyên kịch liệt rên ri 3 ngày 3 đêm không hề chống cự như cách cô ta thường làm!
Hoắc Thiên Kình thấy cô ngừng nói liền mỉm cười yêu nghệt:
- Lấy gì để tin cô đây?
Cô lập tức nói mà không suy nghĩ:
- Lúc đó nếu tôi thất hứa tùy anh chém giết hay làm gì đều được!
Anh cười phá lên, cô hồi hộp nhìn anh, anh lấy ra chìa khóa mở khóa cho cô đứng dậy:
- Được thôi, 4 ngày nữa sinh nhật tiểu bạch thỏ của ta, nếu cô không làm được ta lập tức giết cô.
Cô gật đầu lia lịa đứng dậy theo... Sắp thoát rồi.... Sắp thoát rồi....! Anh quay người bước đi cô lật đật bước theo sau...
- Lên xe.
Anh mở khóa chiếc lamborghini định vào xe liền có tiếng súng, anh né được một phát súng nhưng chắc chắn sẽ không thể né được phát thứ 2....
Anh liền thầm rủa trong lòng quá bất cẩn, còn cô thấy anh né được một phát liền biết phát thứ 2 anh chắc chắn sẽ không thể né đi...
Cô suy nghĩ trong giây phút.... Nếu anh ta chết cô sẽ không thể về nhà, và cô dính vào vụ này khó tránh khỏi rắc rối bọn sát thủ khác tìm cô giết người diệt khẩu....
Đoàng!
- Hự...!
Tiếng cô vang lên, đổ người về phía Hoắc Thiên Kình.... Anh chính là kinh ngạc nhìn cô.... Liền ôm cô vào lòng, gã sát thủ kia không giết được mục tiêu mà còn bị phát hiejen thầm chửi rủa rồi bỏ chạy, cô ôm lấy bả vai trúng vết đạn mà ngất đi, Anh vẫn ngơ ngác nhìn cô nằm đó máu đầm đìa.... Ánh mắt hiện lên sự ôn nhu hiếm có....
Thuộc hạ chạy đến liền lo lắng:
- Ngài có làm sao không?
Anh đứng dậy bỏ mặc cô nằm đó, chỉ vào cô ý như dọn dẹp đi, thuộc hạ liền gật đầu vô cùng thô bạo vác cô lên vai làm cô đang ngất còn đau đớn Hự một tiếng nhỏ...
Anh quay lưng.... Dù gì cũng tốt đỡ phải khử trừ cô.... Anh đi được vài bước liền dừng lại quay người đi nhanh lại gần thuộc hạ, bế cô xuống nói:
- Ngươi đi đi ta tự xử lý cô ta.
Thuộc hạ của anh vô cùng khó hiểu nhìn cô đang được bế trong lòng không dám hỏi nhiều liền cung kính bỏ đi, anh bế cô lại gần chiếc lamborghini ném cô vào trong khoang ghế, thở dài:
- Có nợ trả nợ, coi như cô và ta hết duyên.
Anh đi vào trong xe liền phóng đi, ánh mắt vốn rất quỷ mị vẫn hiejen lên chút ôn nhu nhỏ nhoi mà chính anh cũng không nhận ra....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...