Nữ Phụ Phản Công - Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta Full [ Np - H ]




Trong căn phòng đã dần được ánh sáng bình minh chiếu vào, cảnh tượng đẹp đẽ một cô gái xinh đẹp nằm trong lòng một chàng trai anh tuấn vô cùng.

Dạ Minh ánh mắt đầy sủng nịnh khi thấy cô ôm chặt mình không buông, đáng lẽ từ sáng sớm anh đã ra ngoài rồi nhưng dù gỡ sao cô cũng không buông anh ra. Dạ Minh nhẹ nhàng hôn lên mắt của cô:

- Cô gái nhỏ của anh...

San San thấy nhột nhột liền nhíu mày cự quậy đẩy đẩy theo phản xạ nói rồi rúc sâu vào trong lòng anh:

- Dạ Minh, em còn muốn ngủ mà...!

Anh ánh mắt không tránh khỏi dịu dàng ôm cô, vén tóc lòa xòa trước mặt cô rồi nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn qua đôi môi:

- Được, em muốn ngủ bao lâu cũng được.

Bỗng cô chợt mở mắt đẩy vội anh ra ôm chăn che cơ thể lùi vào phía trong giường, chỉ có thể lắp bắp nhìn anh không nói thành lời. Dù cô lấy chăn che đi cơ thể nhưng khắp người cô đều có dấu hôn của bản thân, tạo lên một nét quyến rũ đặc biệt phong tình.

Dạ Minh hơi cúi đầu che đi đôi mắt nóng bỏng, cười nhẹ đứng dậy xoa xoa nhẹ đầu cô lấy chiếc áo mặc vào. Cơ thể cứng rắn cơ bắp của đàn ông nam tính lộ rõ trước mắt cô, San San đánh ực một miếng vào trong họng nhẹ nhàng ho chỉ anh:


- Anh vào trong wc mà thay đồ!

Anh hơi quay người lại nhìn cô, ánh mắt tràn ngập cười gian bước lại gần cô liếm môi:

- À... Anh muốn thay trước mặt em có được không?

Cô lùi lại phía sau dần dần hết đường lui lắp bắp chỉ anh:

- Đừng có mà đến gần đây... Tôi.. Tôi sẽ đánh anh đó...!

Dạ Minh ngồi xuống giường, người áp vào cô làm cô lưng chạm vào tường lạnh. Rùng mình một cái San San cố né ra khỏi người Dạ Minh, anh nhanh tay tóm lấy gáy cô vẫn bá đạo như vậy hôn sâu cô.

Lưỡi liên tục quậy phá trong khoang miệng không cho cô cách nào thở được, không khí dần nóng lên tay anh cũng bắt đầu không yên phận...

Ring, ring~

San San như vớ được vị cứu tinh cố thoát khỏi anh, Dạ Minh mới nhíu mày buông tha cho đôi môi đỏ mọng của cô, vừa tách môi ra sợi chỉ bạc theo theo đó mà nối liền. Người cô nhũn ra không với được di động, thực muốn xấu hổ chui xuống hố mà, Dạ Minh với lấy di động cho cô ánh mắt tràn đầy ý cười.

[ Alo?] - San San cố gắng không cho giọng mình quá khàn, thanh thanh giọng hỏi

Bên đầu dây  im lặng một hồi lâu làm cô chút nữa tắt máy thì vang lên giọng nói nghe không rõ vui buồn

[ Ngày đầu tới thực tập đã có thể tới trễ vậy chắc chỉ có mình em thôi nhỉ, Tích San San] - Vân Thiên Vũ giọng không rõ tâm trạng nhưng thực chất anh đang nhìn camera được lắp trong phòng, nắm tay anh nổi đầy gân xanh mà giọng vẫn bình ổn.

San San quay ra nhìn đồng hồ đã điểm 9h, vội vã đẩy Dạ Minh ra ôm chăn che người chạy về phòng. Vân Thiên Vũ cúp máy cười nhạt

"À... Tích San San! Sức em quá dồi dào rồi đấy....!"

Cô thay quần áo xong đã thấy Dạ Minh chỉnh tề đứng dưới, ánh mắt ánh lên nụ cười cúi chuẩn 45 độ cung kính nói:

- Tiểu thư, xe đã tới rồi.

San San hừ một cái bước qua Dạ Minh ngồi lên xe, Dạ Minh cũng theo đó ngồi với cô, ngạc nhiên một chút rồi nhíu mày:

- tại sao anh lại theo tôi?


- Tôi cũng đi tới công ty mà? - Dạ Minh cười nhìn cô, San San bĩu môi không chấp quay đầu đi lầm bầm mấy câu mắng, anh đúng là đồ vô sỉ mà!

Trên chiếc xe, lái xe đã bắt đầu chuyển bánh không khí trong khoang xe có chút yên ắng làm cho San San khó thở chỉ muốn nhanh tới công ty rồi xuống khỏi cái xe này.

- San San, lại đây anh cho em một thứ này - Dạ Minh lấy cái gì đó trong túi của anh, cô tò mò ngồi sát lại phía anh. Bỗng anh bế bổng cô ngồi lên người mình cười cười, San San đỏ bừng mặt giãy giụa dùng giọng lạnh nói:

- Dạ Minh! Đừng có mà quá đáng!

- A? Tôi nào có? Tôi giúp em thư giãn vì từ nãy căng thẳng thôi mà? - Dạ Minh hôn nhẹ vào tai của cô cắn nhẹ vành tai, mút mát nó làm cô cảm nhận được sự đê mê kì lạ run rẩy người. Cô thật muốn đập đầu vào gối chết mà, cơ thể này cũng quá nhạy cảm đi.

- Tôi... tôi không có...! - Cô ấp úng né người tránh đôi môi anh thì càng bị anh ôm chặt lại, không hiểu từ lúc nào anh đưa tay vào trong áo của cô nắn bóp lấy gò bồng đào đẹp đẽ, mặt cúi xuống vai cô dựa vào hơi thở trầm bổng.

- Ưm...! - San San muốn né tránh nhưng người lại cứ như vậy mà mềm nhũn ra, anh hôn xuống chiếc vai nhỏ xinh, nghe tiếng kêu kiều mị của cô lực tay càng tăng lên, giọng khàn khàn quyến rũ:

- Em thật khiến người khác muốn yêu chết em!

Cô mặt lúc này đã đỏ hơn trái gấc định bỏ tay anh ra thì anh cũng tự động bỏ ra, chỉnh lại áo cho cô chỉnh tề, San San khó hiểu quay ra nhìn mới biết đã đến công ty. Cô hậm hực ra khỏi xe đi thật nhanh ra phía cầu thang máy, cũng không đợi anh mà trực tiếp lên thẳng tầng cao nhất. Dạ Minh cười khổ bất đắc dĩ đợi đợt thang máy khác.

Lên tới nơi gõ cửa phòng Vân Thiên Vũ mãi mới thấy anh nói vào đi, cô vừa vào định mở miệng thì cứng người nhìn. Áo vest được vắt ngang tàng ở chiếc ghế chủ tịch, còn áo sơ mi hở một nửa người trông vô cùng nam tính và quyến rũ. Vân Thiên Vũ nhìn cô biết cô đơ người vì mình nhưng cũng không có ý chỉnh trang lại mà nói:

- Thực tập sinh hôm đầu đi trễ hai tiếng, em thấy tôi có nên phạt em không?

- Tôi... cái này... - San San nói thật không hiểu hôm nay ngày gì mà cô chỉ có thể ấp úng trả lời, chẳng lẽ bảo do phó giám đốc của anh làm tôi mệt chết sao? Cô thấy không nên nói, nói xong nhỡ gã điên này nói với nữ chủ có phải cô bị đem đi luộc không?


Cô chỉ đằng ngậm ngùi im lặng không nói câu nào, Vân Thiên Vũ nhếch miệng cười giọng lười biếng vẫy tay:

- Lại đây San San!

San San chần chừ nhìn anh rối rắm....

.

.

.

.

.

.

( Bạn tác giả hôm qua quên không vào wattpad ha ha! Cmt chỉ là event tặng thêm chương hết tuần này thôi nhé mng :> rồi khi nào ta có hứng lại tiếp tục mở lại, 35-40 cmt ta sẽ post luôn chương trong tối nay hoặc sáng mai nhé ^^)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận