Trí Nhân đối với những việc diễn ra xung quanh đều vô cùng lãnh đạm. Tâm Tâm ở bên cạnh lại vô cùng săn sóc, gắp đồ ăn, rót rượu cho hắn, không hề hỏi hắn về những điều đang diễn ra.
Đến lúc gần tàn tiệc, Trí Kiệt đi cùng mấy người bạn của hắn cầm ly rượu, đến chỗ bàn Trí Nhân và Tâm Tâm, nụ cười trông có vẻ vô cùng chân thành:
“Trí Nhân, xin lỗi em, tối nay các vị khách cứ quấn lấy anh để nói chuyện, đến bây giờ anh mới rút ra được thời gian để ra uống với em. Nào, anh mời em một ly.”, vừa nói, hắn vừa giơ ly rượu đến giữa bàn, đám bạn hắn cũng đi theo hi hi ha ha giơ ly rượu lên, một bộ dáng vô cùng thân thiết, vui vẻ.
Trí Nhân nhìn ly rượu của hắn, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi đã uống quá nhiều, bây giờ không uống thêm được nữa.” Mệt cho người anh trai cùng cha khác mẹ này của hắn suốt ngày diễn kịch mà không thấy chán! Hắn ta muốn diễn thì cứ diễn một mình đi, Trí Nhân hắn không phụng bồi.
Nghe Trí Nhân trả lời như vậy, tức khắc trong nhóm bạn của Trí Kiệt liền có người tỏ vẻ bất bình:
“A, Trí Nhân, cậu nói như vậy không được. Tôi để ý từ đầu buổi tiệc đến giờ, cũng chẳng có ai qua đây mời cậu một ly nào, sao có thể là uống quá nhiều được? Trí Kiệt sợ cậu ở bên này tủi thân vì không ai quan tâm, dù bị mọi người vây quanh cũng cố gắng rút ra thời gian lại đây uống với cậu một ly. Vậy mà cậu lại đáp lại tình cảm của anh trai như vậy. Thật là…”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Xung quanh vang lên mấy tiếng phụ họa.
Trí Nhân cầm ly rượu lên, nhìn vào mắt người đàn ông vừa ‘hỏi tội’ hắn. Hắn ta tên Hà Cẩm, tầm 27, 28 tuổi, đeo mắt kính.
Trước đây, khi Trí Nhân vẫn còn mang danh phận người thừa kế tập đoàn Alpha, tên Hà Cẩm này luôn đi theo sau vẫy đuôi nịnh bợ. Hiện giờ thấy hắn bị tàn tật, không có khả năng thừa kế Alpha lại quay mông đi theo Trí Kiệt. Thật là giỏi tính toán! Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười châm chọc:
“Đúng là tôi chưa uống quá nhiều. Tôi chỉ là muốn từ chối các người một cách lịch sự mà thôi. Nhưng các người có vẻ không thích tôi cư xử một cách lịch sự, lại thích được tôi từ chối thẳng mặt đi?”
Hà Cẩm tái mặt nhìn Trí Nhân, không ngờ tên Trí Nhân này đã rơi xuống thành bộ dáng hiện tại vẫn còn ngạo mạn như vậy. Hắn cũng không phải đồ ngu, sau nhiều lần giao tiếp cũng biết Trí Kiệt rất ghét Trí Nhân - người em cùng cha khác mẹ này, vậy nên, hắn mới nhân cơ hội đi chúc rượu, hạ nhục Trí Nhân một chút trước mặt Trí Kiệt, để lấy lòng người thừa kế mới của tập đoàn Alpha.
Hà Cẩm: “A, thật không ngờ cậu Trí Nhân lại kiêu ngạo, không coi ai ra gì như vậy! Thật không bù cho Trí Kiệt, rất hòa đồng, không cậy mình là người thừa kế của Alpha mà làm cao như ai kia.”
“Chỉ cần là con cháu của dòng họ Trí, tôi vĩnh viễn đều có quyền không coi người như anh ra gì!” Trí Nhân nhếch miệng, mỉm cười cao ngạo đáp trả lại.
“Cậu…cậu…!” Hà Cẩm tức giận đến mức nói lắp, nhưng Trí Nhân đã dọn cả dòng họ Trí ra, hắn cũng không dám phản ứng, đúng là đâu có ai dám động vào người dòng họ Trí? Hôm nay, hắn cậy có Trí Kiệt làm chỗ dựa, mới dám mở miệng dạy dỗ tên Trí Nhân tàn tật này một chút, không ngờ tên Trí Nhân này lại cứng đầu như vậy.
Đôi mắt Trí Kiệt lóe lóe, quay ra vỗ vai Hà Cẩm: “Em trai tôi bị trong nhà chiều hư. Mong anh thông cảm.”
Hà Cẩm ngay lập tức liền thay đổi một khuôn mặt nịnh nọt, lấy lòng nói: “Không có gì, không có gì.”
Trí Kiệt lại quay ra nhìn Trí Nhân, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, tỏ ra là người anh rất chiều em trai: “Được rồi, nếu em không thích uống vậy thì thôi.” Nói xong, hắn quay ra nhìn đám bạn, “Đi, chúng ta trở về bàn tiệc của chính mình đi.”
Nhìn đám người kia đi xa, Tâm Tâm không nhịn được cầm ly rượu lên, nói với Trí Nhân: “Nào, cụng ly, vì những câu nói ngạo mạn của anh rất hay!”
Trí Nhân cũng mỉm cười, cầm ly rượu lên, hai chiếc ly vừa chạm vào nhau, một âm thanh nam nhân quen thuộc vang lên:
“Tâm Tâm?”
Tâm Tâm và Trí Nhân cùng quay ra nhìn, thấy Nguyên Triều và Hoa An đang khoác tay nhau đi đến. Hẳn là định qua cụng ly với Trí Kiệt bên kia, nhưng lúc đi ngang qua đây lại vô tình gặp được cô.
Bữa tiệc này thật nhiều người quen!
Nguyên Triều đi đến:
“Tâm Tâm, sao em lại ở đây?”
Tâm Tâm cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ: “Nguyên Triều, em được mời đến tham dự sinh nhật của ngài Trí Dũng, anh cũng được mời đến tham dự tiệc sao?”
“Đúng vậy. Anh là được ngài Trí Kiệt, người thừa kế tương lai của tập đoàn Alpha mời tới.” Hắn quét mắt nhìn qua người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tâm Tâm, khi thấy rõ khuôn mặt người kia liền khựng lại, sau đó không dám tin tưởng nói, “Trí Nhân?”
Sao Trí Nhân lại ngồi bên cạnh Tâm Tâm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...