Nữ Phụ Ở Thập Niên 70


Con gái ông không thích á.Mẹ Trần cau mặt, vỗ ba Trần một cái: “Ông muốn thương con gái thế nào tôi không quản, nhưng con bé nhà mình tính tình thế nào, người khác không biết, ông là ba ruột không lẽ cũng không biết sao.

Ngoài Lâm Kiến Quốc ra, nhà ta còn quen biết được ai khác là quân nhân không? Tình cảnh con gái nhà chúng, thanh niên trai tráng nông dân như ông tôi không tin được, không thể đem con gái duy nhất của chúng ta giao cho hắn.”Có thể yêu chiều con gái, nhưng không thể bởi vì dung túng tính tình con bé để cuối cùng lại hại đến nó được.

Chuyện này bà tuyệt đối không đồng ý.Bà chỉ có một đứa con gái là nó thôi, ai làm hại bà mất đi đứa con gái này, bà sẽ không bỏ qua đâu!“Lâm Kiến Quốc không phải nói rất nhanh sẽ yên ổn lại sao?” Trần ba cổ họng hơi ngứa, đặc biệt muốn hút thuốc.


Bất quá gần đây Trần Ái Ân quản ông rất nghiêm, hút cũng được, nhưng không thể hút nhiều, “Con gái nhà chúng ta cũng đâu có khuyết điểm gì lớn, chỉ là thích đọc sách, to gan một chút, thì có làm sao?”Nếu đặt vào trước kia, không phải thời điểm đại cách mạng như bây giờ, đứa con gái có tính tình cùng dũng khí như con gái ông, chính là nữ anh hùng đó!“Hừ.” Mẹ Trần cười lạnh, “Đúng là Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.

Đúng, trên đời này con gái ông lợi hại nhất.

Lúc bé nó có ỉ đùn ra đấy, ông ôm vào đều khen thơm nức nở còn gì, gì mà là mùi thơm của bé gái.

Ông nói xem, con gái ông còn có gì mà không tốt?”Ba Trần mất hứng: “Con gái tôi rất tốt! Không thì bà nói cho tôi nghe thử coi, con gái tôi chỗ nào không tốt!”“Được được được, không cùng ông thảo luận cái này.” Con gái ông còn không phải là con gái bà sao, bà sao có thể ghét bỏ con gái mình được? “Không quản nói thế nào, ngụm khí kia trong ngực tôi, nhắc tới liền không bỏ xuống được.


Ông nói xem, con gái nhà chúng ta sao lại lớn gan như vậy chứ.

May mắn lúc trước phát hiện sớm, không để người khác nhìn thấy.

Lỡ như năm đó… thì con gái chúng ta hiện giờ mang bộ dạng gì, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ!”Không trách mẹ Trần trông gà hoá cuốc, thật sự là chuyện năm đó đem bà doạ hết hồn.Lúc ấy, Trần Ái Ân cũng chỉ mới là một đứa nhỏ chừng mười tuổi, đó cũng là thời điểm bắt đầu của công cuộc cải cách mười năm, cũng là thời điểm hỗn loạn nhất, hung tàn nhất.Lúc ấy xã Hồng Kỳ bị phân tới vài lao động cải tạo gắn mác “phần tử xấu”.

Mỗi người tránh bọn họ còn không kịp, muốn cùng với những phần tử phá hư xã hội chủ nghĩa đó phân chia rạch ròi.Người Trần gia đều hàm hậu, nghe nói trong những người đó có người còn đã từng ra chiến trường đánh quỷ Nhật Bản, nhưng vì lý do gì đó mà bị treo tội đào binh rồi bị đưa tới đây, ông bà trong thâm tâm cũng không thoải mái.Đó chính là anh hùng kháng Nhật đấy, không minh bạch mà đã bị phán thành tội phạm đào bình, vậy cũng được hả? Quá vô lý!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui