Bà ta không thèm tránh mặt Tôn Nguyệt Nga khi nói chuyện này, hiển nhiên là không coi Tôn Nguyệt Nga ra gì.
Hồ Mỹ Anh đang rửa cải bắp, nghe thấy lời của Lư Phượng Loan, bà ta không thèm ngẩng đầu lên: "Ý kiến? Có thể có ý kiến gì chứ? Nếu có mà bị mẹ phát hiện thì không tốt đâu.
""Mẹ á? Mẹ chỉ biết thiên vị thôi!” Lư Phượng Lan rướn cổ cười mỉa: "Bà ấy không mở mắt ra nhìn đi, đội sản xuất Hồng Tinh của chúng ta nhiều người như vậy, có đứa trẻ nhà ai có tiền trong tay mà không phải nộp lên chứ? Cho dù không nộp thì chỉ giữ lại nhiều lắm là một hai đồng, nhưng cô thử nhìn đứa tổ tông ở nhà họ Diệp đi, trong tay nó giữ bao nhiêu tiền chứ?? Đó là một trăm đồng đấy!Chúng ta làm trưởng bối còn chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy, mẹ lại để một mình đứa trẻ đó giữ một trăm đồng? Không phải như vậy là quá vớ vẩn sao?Diệp Ngư là một đứa con gái, sớm muộn gì nó sẽ phải kết hôn, một trăm đồng đó lại thuộc về nhà khác, nhưng còn Lương Thư với Lương Lượng của nhà chúng ta, cùng với hai đứa con của em, chúng nó không phải là huyết mạch của nhà họ Diệp sao?Cả một đống tiền như vậy, bà ấy không để cho cháu trai của nhà họ Diệp giữ, lại đi đưa cho một con vịt trời, tôi thấy là bà ấy bị mỡ heo che mắt rồi!"Hồ Mỹ Anh nghe vậy, ánh mắt lóe lên, bà ta dùng dao làm bếp băm nhỏ cải bắp ra: "Mẹ muốn đưa cho ai thì đưa, hơn nữa, hai đứa con của em vẫn còn nhỏ, bọn em không vội!"Bà ta ngừng một chút, giả vờ vô ý nói: "Chị dâu à, dù sao tiền chỉ là phụ, đều là của mọi người cùng nhau tiêu xài, mẹ chắc chắn sẽ không để cho chúng ta chết đói hay để bọn trẻ đi học, nhưng.
.
em nhớ là Lương Thư đang học cấp hai phải không? Bây giờ đang là thời khắc mấu chốt, nếu có thể vào được trường cấp ba Mỏ Than Sóc Châu học tập thì trong tương lai nó sẽ không chỉ là học sinh tốt nghiệp trường cấp hai Mỏ Than nữa, điều này không phải quá tuyệt vời sao? Có lẽ… có lẽ nhà họ Diệp của chúng ta sắp có một sinh viên đại học rồi!"Sắc mặt Lư Phượng Lan có chút thay đổi, "Nếu nó học trường cấp hai Mỏ Than Sóc Châu, thật sự có thể tự tin đi học cấp ba sao?""Đương nhiên!" Hồ Mỹ Anh trợn mắt, nhanh chóng tính toán: "Tôi nghe chị hai nhà tôi kể là em chồng của chị ấy là con trai của công nhân mỏ than Sóc Châu nên từ nhỏ đã được giữ vị trí cho đi học, không biết thành tích học tập của nó như thế nào, nhưng hiện giờ người đó vẫn học cấp ba…À không, năm ngoái mới tốt nghiệp rồi.
Vừa mới tốt nghiệp một cái, đã được mỏ than Sóc Châu trực tiếp tuyển dụng.
Em nghe nói là hình như nó được làm việc trong văn phòng.
Đồ ăn thức uống đều được cung cấp, không sợ gió không sợ nắng mưa, còn được trả lương, khoan khoái dễ chịu biết bao.
"Hồ Mỹ Anh nói những lời này, Lư Phượng Lan càng thêm dao động, bà ta hưng phấn nắm lấy cánh tay Hồ Mỹ Anh: "Em dâu bốn, em không nói dối chị chứ?"Hồ Mỹ Anh đang chặt cải bắp, bà ta vốn đang tính kế, không để ý đến việc làm trên tay, bất chợt bị Lư Phượng Lan tóm lấy, sợ đến hồn bay phách tán, con dao cắt một đường trên ngón trỏ, máu đột nhiên chảy ra.
"Ôi! Đau chết mất!” Hồ Mỹ Anh hít sâu: "Chị dâu, chị làm cái gì đấy?"Bà ta rút ngón tay lại đưa vào miệng mút, nhưng vết thương thật sự không nhỏ, không những không hút hết được máu mà còn chảy càng ngày càng nhiều.
Lư Phượng Lan cũng biết mình đã làm sai, liên tục nói lời xin lỗi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...