Kí chủ không mau ra tay, nhưng mà cô thù dai thật đó.
Người kia là người vừa nhiều lời nhất với cô nên cô ra tay với hắn đúng không? Nhưng mà thủ đoạn của cô thật kì lạ đấy.
Cô làm sao có thể như vậy thế?Mi nhiều lời quá.Ninh Yến lạnh giọng gọi tên Tư Mạch.“Tư Mạch, cậu làm gì vậy?”“Tôi...”Cô đang không vui.
Anh đọc được biểu cảm của cô.
Anh biết cô lo lắng cho anh nhưng anh chỉ có thế làm vậy để bảo vệ cô.“Không sao đâu, chỉ một lát thôi là chúng ta rời đi.”“Ngu xuẩn.”Cô kéo tay anh, đứng sát người mình.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tiêu lão đại gia.“Đừng nghĩ Tiêu gia có thể làm gì tôi.
Càng đừng hòng muốn đụng đến hắn.
Tôi đã đưa lời cảnh cáo từ đầu nếu ông đã không nghe thì bắt buộc tôi phải ra tay thôi.”Tiêu lão đại gia ánh mắt khinh thường nhìn cô.“Để ta xem cô có thể làm gì.”Một loạt súng ống giơ lên về phía cô, thậm chí phía xa còn có cả tay bắn tỉa đang ngắm đến.Ninh Yến nhẹ giọng bảo Tư Mạch.“Ngoan, nhắm mắt một lúc là sẽ xong thôi.”Ánh mắt anh nhìn vào cô.
Cô vô cùng kiên định, coi mọi chuyện đang xảy ra xung quanh như không.
Nhưng không hiểu tại sao sâu trong thâm tâm anh như có một ý nghĩ lời nói nào đó chắc chắn khiến anh thấy vô cùng tin tưởng và thân thiết với cô.Tư Mạch ngoan ngoãn nghe lời cô.
Nhắm mắt lại đợi cô giải quyết mọi thứ.Ninh Yến ánh mắt quét qua một lượt.
Trong này người thực sự không nhiều lắm.
Vì hôm nay họp ở nhà tổ Tiêu gia nên chỉ có dòng chính hai nhà đến là gia đình cha Tư Mạch và gia đình của người chú của anh, thêm vài người cháu trai có quyền thừa kế nên tổng cộng ở đây chỉ gần hai mươi người.Ninh Yến khẽ giơ tay lên, mọi người ngờ vực nhìn cô.
Nhưng rất nhanh, tất cả các ánh mắt ấy đều trở nên kinh hãi.Khi cô giơ tay lên, tất cả súng và vũ khí mọi người đang cầm bỗng có lực vô hình nào xung quanh nó, khi tay cô nắm chặt lại, tất cả chúng đều biến mất trong hư không.
Ngay cả một chút vụn nhỏ cũng không có.Thứ này quá tà môn rồi.Đồng thời, bên phía quản gia đứng sau Tiêu lão đại gia cũng nhận được tin tức.Vậy mà bên bắn tỉa không nhìn thấy bóng dáng cô và anh đang đứng đâu.
Họ có nói vốn đã ngắm chuẩn họ rồi nhưng chưa đầy một giây bóng dáng họ đã không thấy đâu.Rõ ràng họ đang đứng trước mắt mọi người mà.Tiêu lão đại gia kinh hãi ngã ngửa xuống ghế nhìn cô, ánh mắt như thấy quái vật.Thú nhỏ Khả Ái hừ cười, Ninh Yến chưa cho họ về quy đất tổ luôn là đã nương tay rồi đấy.
Không, phải là khiến họ không có tồn tại trên cõi đời này mới đúng, ít nhất quy đất tổ chúng còn linh hồn.Tiêu lão đại gia giọng có chút run.“Cô rốt cuộc là thứ gì, sao cô...”“Suỵt, tôi nhớ hết mặt mọi người ở đây rồi đấy, ông mà nhiều lời là một chút nữa cũng không thấy gì nữa đâu.
Đúng rồi, chuyện của Tư Mạch tôi mà thấy có ai làm phiền hắn thì Tiêu gia này, haizz, cũng tồn tại đủ lâu rồi đấy.”Mọi người sợ hãi với cô.
Đây đâu phải chuyện con người bình thường có thể.“Đúng rồi, dự án trung tâm thành phố A kia tôi cần.
Hi vọng Tiêu lão đại gia sớm đưa đến.”“Tôi sẽ cho người đưa đến ngay cho Ôn tiểu thư.”Giọng Tiêu lão cũng kính cẩn hẳn đi.
Lão biết nếu lão còn cứng rắn nữa thì Tiêu gia cơ nghiệp bao đời cũng sẽ tan hết.Cô từ lúc xuất hiện đều vô cùng tự nhiên, như đang dạo nơi nào đó bình thường vậy.Nhưng không phải, kẻ cường đại như cô, đi bất cứ đâu cũng chỉ là đi dạo.Tư Mạch được Ninh Yến dắt đi, rời khỏi nơi này, còn có tổng quản gia thân tín bên người Tiêu lão kính cẩn đưa ra tận du thuyền.Tiêu lão một lúc hồi thần, nghiêm giọng dặn dò.“Những gì các người thấy hôm nay cấm không được hé răng nửa lời, cũng cho người truyền xuống dưới Tư Mạch và Ôn Vãn này là cấm địa của Tiêu gia, không được đụng vào, truyền ra khắp gia tộc cho ta.
Ai ngu xuẩn đụng đến, cho phép hành hình tại chỗ.
Tất cả dự án liên quan đến tập đoàn Khả Ái cũng không được nhúng tay.
Nếu các người muốn chết ta không ngại nhưng Tiêu gia không thể bị diệt.”Tiêu lão khi nãy đã cảm nhận được một áp lực vô hình xung quanh lão, như một không gian kín đang vây lấy lão.
Chỉ cần lão lỡ lời, thì kết cục của vài vật vô tri kia chính là số mệnh của lão.Cô gái tà môn này lời nói không mang ý cảnh cáo nào, chính xác hơn, cô chỉ đang thông báo một việc nhỏ mà thôi.Tư Mạch sau khi ra thuyền mới mở mắt nhìn cô.Anh biết cô đã giải quyết ổn thỏa rồi.Vậy là từ bây giờ anh đã có thể thoát khỏi nơi này rồi." Vãn Vãn, tôi không biết như thế nào mới trả được hết cho cô.
Cứ ở cạnh tôi là được rồi."Đối tượng bảo vệ có bao nhiêu tiền mà đòi trả cho cô, ngay cả giờ tiền ăn tiền mặc đều là của cô hết.
Nếu hắn mà ra ngoài ở thì cô lại mất công đi theo trông nom.Haizz, có mấy người tận tâm như bổn lão đây.Kí chủ, chúng ta là làm nhiệm vụ nên cô mới vậy.Mi giỏi ra làm đi, rồi nói chuyện tiếp với ta......Tư Mạch một bên lại hiểu lầm ý cô.
Anh cho là cô muốn anh bên cạnh cô mãi mãi, như là tỏ tình vậy....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...