Nữ Phụ Như Ta Chỉ Muốn Sống Thật Bình Yên
Ôn Vãn cùng Lý Vãn hợp tác cực kì ăn ý.
Cô dựa vào tập đoàn Khả Ái nhanh chân cùng công ty Lý thị đạt một hợp đồng nhưng mà chỉ đích danh Lý Vãn tiếp nhận.
Nhờ vậy mà chức phó tổng Lý thị của Lý Vãn trở nên vững chắc hơn.Không những vậy cô cũng cướp vài cái hợp đồng béo bở của Hàn thị và TY nữa.Hàn thị một bên chao đảo như vậy nhưng theo dòng tin của cô thì TY lại ngược lại, vẫn còn vô cùng thảnh thơi thư thái không khỏi làm cô đề phòng.Ôn Vãn ngồi trong phòng khách, tay ôm máy tính xem số liệu của công ty, trong lòng ôm tiểu Khả Ái của cô.
Ánh mắt chăm chú dõi theo từng biến động mà không để ý sau lưng một đôi mắt khác đang nhìn cô vô cùng dịu dàng.“ Ôn Vãn, tới ăn đi...!Cô sáng nay đã không ăn rồi...”Ôn Vãn ngửa người ra nhìn người đằng sau.
Cậu thiếu niên cô nuôi trong một năm nay đã trở nên trưởng thành hơn rồi, hơn nữa tính cách cũng chủ động tăng lên luôn.
Nhớ một năm trước cậu ta có vẻ e dè hơn bây giờ nhiều nhưng một năm này lại có chút giống cô vợ nhỏ luôn chăm sóc cho cô đâu.“ Trưa nay ăn gì vậy?”“ Là sườn xào chua ngọt và vịt om dưa đấy.
Khả Ái nó thực sự không cần ăn gì sao?”Tư Mạch nhìn con thú to hơn nắm tay trong lòng cô.
Cậu đúng là thật tò mò nó vì thời gian một năm nay cậu ở cùng nó đều không thấy cô cho nó ăn gì cả.“ Không cần quan tâm nó.
Nó đói sẽ tự đi tìm đồ ăn.”Khả Ái của cô không ăn thức ăn bình thường đâu.
Nó chính là ăn vàng ăn bạc của cô để sống đấy.
Tiền cô kiếm được, đều trích ra một phần mua bảo vật cho nó ăn là đằng khác.
Đừng nhìn căn phòng tầm thường cô mua này, riêng trong phòng cô có một núi bảo vật của nó đấy.Hai người ngồi xuống bàn ăn.
Đồ ăn Tư Mạch nấu khá ngon.
Từng ấy năm ăn uống cô thấy tay nghề của cậu ấn tượng nhất.Đang ăn giữa bữa, Tư Mạch nhìn cô với ánh mắt kiên định.“ Ôn Vãn, tôi phải về Tư gia một chuyến.”“ Khi nào quay lại?”“ Tôi ...không rõ nữa.”Chuyến này của cậu đi sẽ nguy hiểm vô cùng.
Cậu không muốn mình làm gánh nặng cho cô.“ Vì những người theo dõi chúng ta thúc giục cậu trở về?”Vậy mà...!cô biết ư?“Cô không sợ...”“ Tôi đi với cậu.”Tư Mạch ngạc nhiên nhìn cô.
Nhưng rất nhanh ánh mắt đã kiên định hơn nhiều.“ Quá nguy hiểm, tôi sợ mình không bảo vệ được cô.”“Tôi tới bảo vệ cậu chứ không phải cậu bảo vệ tôi.
Tin tưởng tôi.”Cô nhìn thẳng vào mắt cậu.
Thế giới này không có bất kì mối nguy hại nào với cô cả.
Chỉ cần Ninh Yến cô muốn thì cô đã đi ngang nó từ lâu.Tư Mạch nhìn thấy ánh mắt thấu triệt lại vô cùng sáng của cô, bất giác gật đầu.
Cậu đối với cô không hiểu tại sao lại là vạn phần tin tưởng.
Cậu cứ như có thể giao cả mạng sống mình cho cô vậy.
Tưởng như giữa hai người có gì đó vô cùng quen thuộc như một phần của đối phương sẽ thuộc về mình vậy.Ôn Vãn tiếp tục ăn.Tư Mạch cũng ăn vài miếng rồi buông đũa xuống.“ Vậy hai ngày nữa chúng ta sẽ tới Tư gia.
Cô có muốn chuẩn bị gì trước có thể bảo tôi phụ một tay.”“ Tôi tự làm được.
Cậu cứ chuẩn bị đi.”Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua.Đêm 12h khuya khoắt.Kính koong....Chuông cửa nhà cô reo lên.Có lẽ người đón hai người cô và Tư Mạch đã đến rồi.Cô xách theo một túi đồ nhỏ rồi ra mở cửa.
Tư Mạch một thân đơn giản cũng đã xong xuôi.Mở cửa ra, trước mặt cô là hai người ăn mặc vô cùng nghiêm cẩn, một người nhìn gầy yếu thư sinh nhưng khóe mắt lại là vẻ gian trá vô cùng, người còn lại đô con hơn một chút, nhìn dữ tợn.
Hai người này trên người tràn đầy sát khí.Không nghĩ đến người tới mời Tư Mạch trở về cũng không hề tầm thường.
Nhưng với cô, thì không đáng quan tâm.“ Hai vị, mời theo chúng tôi.”Cô điềm nhiên đi trước cùng Tư Mạch.
Thời gian một năm cô ở cùng cậu, cô không hề tra đoán thân phận cậu nhưng chỉ dựa vào đặc điểm thời gian cô ở cùng và đám người này, cô cũng đoán ra thân phận cậu không hề tầm thường đâu.Một chiếc xe đen sang trọng đã đậu trước tòa chung cư.
Cô cùng cậu ngồi lên ngay.Xe chạy khoảng hơn tiếng thì đưa cô và cậu ra một bến tàu.Tư Mạch cứ thi thoảng lại nhìn cô vài lần với vẻ lo lắng.“ Cậu sao cứ nhìn tôi liên tục vậy? Đừng lo lắng, tôi gánh được cậu mà.”Cô nhẹ vuốt lông Khả Ái đang ngủ say sưa.
Giọng nói có chút hờ hững nhưng cậu biết cô nói được là làm được.Hai người đàn ông ngồi trước thái độ khinh bỉ rõ ràng.
Kẻ gian trá nhìn cô một lượt rồi như muốn tỏ thị uy của bản thân, khiêu khích.“ Cậu lớn mới một năm không gặp vậy mà chó mèo linh tinh cũng thích giữ sao? Cậu không quên A Hoàng năm xưa cậu nuôi như nào chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...