Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Thay vì nói anh ta đang chăm sóc cô thì không bằng nói anh ta cần cô.Nực cười biết bao.Bây giờ Mạnh Hoài Khiêm vô cùng, vô cùng cần cô.Thật ra thì cô chưa từng nghĩ muốn trả thù ai, bởi vì cô biết đó là do Lương Tiềm cam tâm tình nguyện làm.

Cô chỉ là một người bạn gái, dựa vào cái gì mà thay hắn trả thù Mạnh Hoài Khiêm? Nhưng Mạnh Hoài Khiêm liên tục tìm kiếm sự an tâm, an ủi tinh thần từ cô, điều này khiến cô tức giận.

Nhìn xem, anh ta đối với cô vô cùng chu đáo, ngay cả chị họ cũng lặng lẽ nhắc nhở cô, không để cho cô đối với anh ta không khách khí, dẫu sao anh ta cũng là thiếu gia nhà họ Mạnh.Cô nên biết ơn sự chăm sóc này phải không?Vốn là người ta có thể đối với cô không nóng không lạnh, tình nguyện nói lời xin lỗi với cô cũng được coi là người tốt bụng, phải không?Nhưng là, cô có phải hay không luôn xua đuổi anh ta, hay mất bĩnh tĩnh tức giận nói không muốn thấy anh ta xuất hiện trước mặt cô?Anh ta nghe sao? Không có.Tự anh ta muốn hoàn thành lời hứa vĩ đại với Lương Tiềm về tình nghĩa huynh đệ.Tốt.Tốt!!Trì Sương thậm chí còn cười lên.Chăm sóc cô, đúng không?Cô liên tiếp nhận, cô muốn hành hạ vị Mạnh tổng này kêu trời trời không thấu, kêu đất, đất chẳng nghe, đối với cô chỉ dám tức giận mà không nói gì.


Cho đến khi anh ta tự rời đi khi chịu đủ hành hạ, thất vọng và xấu hổ.Mạnh Hoài Khiêm nghe sự yên lặng kéo dài ở đầu bên kia điện thoại, anh thậm chí cho là cô đã cúp điện thoại, hoặc là không nhịn được khi nghe hắn nói những chuyện này liền đem điện thoại ném đi.“ Tốt nha”.Cô nhẹ nhàng nói: “ Mạnh Hoài Khiêm, anh rất muốn chiếu cố tối?”Cô thay đổi nhanh chóng, Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt mấy giây, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, “…Ừ.”“ Thật là chiếu cố, hay giả vờ?”“ Cái gì?”“ Nếu là thật, tôi muốn lúc nào gọi thì đến, sẵn sàng 24 giờ nghe điện thoại của tôi?” Mạnh Hoài Khiêm nhẹ giọng: “Được.”“Được, đây là do chính anh tự nói, sếp Mạnh có phải hay không Lương Tiềm từng than phiền với anh, tôi con người này đặc biệt khó hầu hạ, chăm sóc vô cùng khó khăn?”Mạnh Hoài Khiêm vừa mới suy nghĩ một cách mạch lạc lại bị rối loạn.Quả thực không ứng phó kịp.“Không sao, anh sẽ cảm nhận được” Trì Sương cười lạnh một tiếng, “ bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa rồi”.Lúc Mạnh Hoài Khiêm trở về phòng làm việc, Dung Khôn và Trình Việt đã thảo luận được mấy vòng qua cuộc gọi điện với nhóm thần tiên *, thấy anh ta đi vào, dung khôn cội vàng dò hỏi: “ Bác trai gọi điện tới? Có phải hay không do chúng ta gần đây làm việc khiến Mạnh lão lo lắng?”“Không phải”, Mạnh Hoài Khiêm lắc đầu, thần sắc nghiêm túc mà trầm lặng.Dung Khôn hướng mắt về phí Trình Việt, tựa như nói: Nhìn xem, ta nói đúng không, không thể là Mạnh lão.Mạnh Hoài Khiêm là ngoại lệ trong nhóm 4 người bọn họ.Ngay cả khi bọn họ hướng về phía cha mẹ ngửa tay xin tiền mà không thể không cúi đầu làm thấp, Mạnh Hoài Khiêm liền sớm làm dự án xây dựng sự nghiệp.

Hắn du học ở người ngoài cũng lăn lộn kiếm tiền, khi đó có người kết luận, cho dù anh ta không tiếp quản Mạnh thị, chỉ cần vài năm nữa tự mình sáng lập lên Mạnh thị khác cũng không phải là vấn đề.

Ba người bọn họ có ai chưa từng ký giấy vay nợ Mạnh Hoài Khiêm? Từ rất sớm Mạnh Hoài Khiêm đã tự chủ kinh tế, căn bản không cần nhìn sắc mặt người khác, bao gồm cả cha mẹ anh ta.“ Vậy là ai?” Trình Việt khó có lúc mở miệng đùa giỡn, “ Không phải là Mạnh lão, chẳng lẽ lại là bà Mạnh tương lai?”Mạnh Hoài Khiêm cau mày: “ Nói nhăng nói cuội gì đó.”“ Bọn mình vừa rồi còn đoán xem có phải hay không cậu có bạn gái?” Dung Khôn cưới, “ Xem ra chưa có rồi”.Mạnh Hoài Khiêm không tính tham dự chủ đề nhàm chán này.Bây giờ trong đầu anh đều là những lời Trì Sương nói.Cô ấy làm sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?Có hay hay không do hành vi hôm nay của anh đưa lá trà đến cho cô không phù hợp, anh có cần phải đến gặp mặt nói lời xin lỗi?“ Không có mới là bình thường, nhắc mới nhớ, Mạnh Hoài Khiêm có phải cậu chưa từng yêu đương?” Trình Việt hỏi.Dung Khôn tiếp lời: “ Cậu nhìn hắn có thời gian? Lúc đi học thì bị Mạnh lão quản nghiêm, thật vất vả mới tốt nghiệp trở về nước, hắn trực tiếp tiếp quản công việc Mạnh thị, mỗi ngày liên tục di chuyển thì làm gì có thời gian yêu đương?”Mạnh lão gia đối với Mạnh Hoài Khiêm cực kì nghiêm khắc.Hôn nhân của anh ấy nằm trong sự tính toán của cha mẹ, phải mang lại lợi ích to lớn cho Mạnh gia và Mạnh thị.


Vì vậy những người mà Mạnh Hoài Khiêm có thể tiếp xúc với người khác phái đa số là người trong giới, như vậy có thể tùy tiện nói yêu đương sao? Căn bản là không được.Huống chi, Mạnh Hoài Khiêm tự mình cũng không đặt tâm tư ở những chuyện này.Thời còn đi học, thành tích của hắn ưu tú nhất, trong khi những người khác học tập không ngừng kêu khổ hắn lại dễ dàng hoàn thành.Khi đi làm, công việc trên tay anh ta rất nhiều, thời gian rảnh rỗi hoặc là ở một mình, hoặc là cùng bạn bè ăn cơm nói chuyện phiếm.Mạnh Hoài Khiêm cầm điện thoại di động thần sắc nghiêm trọng.Anh hồi tưởng lại những lời đã nói, có phải hay không những câu nào nói chưa đúng.Có lẽ hôm nay nên nói cho cô một tiếng trước khi để cho những người đó đi đưa trà.Không, không đúng, hắn nên đợi cô đồng ý trước, sau đó mới làm những chuyện này tiếp.“ Mạnh Hoài Khiêm?”Dung Khôn cùng Trình Việt thấy bọn họ thảo luận sôi nổi ngất trời, kết quả chính chủ không nói tiếng nào, hoàn toàn không làm cho hắn có phải ứng gì không kiềm chế được đẩy hắn một cái.Mạnh Hoài Khiêm phục hồi lại tinh thần.“ Đừng đi quá xa”.

Anh nhắc nhở nhẹ.Dung Khôn nhún vai một cái.Trình Việt cũng cảm thấy đề tài này đúng là không quá thú vị, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, dứt khoát đề nghị: “ Đến giờ cơm rồi, cùng nhau đi?”Trong lòng ba người đồng thời lướt qua một bóng mờ.Trước kia bọn họ đều là bốn người ăn cơm.Bây giờ lại thiếu một người.Dung Khôn nhếch mép một cái, cố gắng không để cho bầu không khí trở nên bi thương, “ Được, đi, chúng ta uống chút rượu buông lỏng một chút.

Khoảng thời gian này một mực gắng gượng, xương cổ mình cũng căng cứng.”Mạnh Hoài Khiêm gật đầu một cái.Ba người đứng dạy, đi tới cửa, mới đi tới cửa thang máy, di động của Mạnh Hoài Khiêm rung lên, là Trì Sương gửi tinh nhắn đến.[ Tôi muốn ăn bánh chiên của chú Trương ở khu phố cổ, cùng với mì bò nạm tại đường Ngô.


Đúng rồi, gần đây món trà sữa rất nổi tiếng tôi cũng muốn uống].[ Anh tự mình đưa đến cho tôi]Mạnh Hoài Khiêm cúi đầu nhìn nội dung tin nhắn, sờ sống mũi, lui về sau một bước, đối với hai người bạn thân nói lời xin lỗi: “ Mình còn có việc, các cậu đi đi, ngày khác chúng ta gặp lại.”“ Có chuyện gì?” Dung Khôn cau mày, “Chuyện lớn?”Mạnh Hoài Khiêm giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, giọng tầm tĩnh: “ Ừ, là chuyện lớn.”Từ khi xảy ra chuyện đến nay, khẩu vị của cô không quá tốt, ăn rất ít, vô luận là cô có phải chọc ghẹo hắn hay không, hắn cũng không có lý do cự tuyệt.Chương 9.Thấy Mạnh Hoài Khiêm hiếm khi đột nhiên lỡ hẹn, Dung Khôn cùng Trình Việt mặc dù tò mò xem rốt cuộc là chuyện lớn gì nhưng cũng không truy hỏi.Mạnh Hoài Khiêm tới bãi đậu xe, tài xế đã đợi sẵn, sau khi anh lên xe cũng không như thường ngày trực tiếp báo xem tiếp theo sẽ đi đâu, mà là mở bản đồ chỉ đường ra, tìm kiếm địa điểm mà cô nói.Anh có cảm giác, cô muốn bức lui hắn.Mấy cái địa phương này đều không cùng ở một khu, thành phố này rất lớn, lại gần tới giờ tan tầm, sợ rằng chờ anh mua đủ những thứ này đưa cho cô thì gần chín, mười giờ tối.

Vô luận giờ phút này cô ôm tâm trạng gì, anh cũng chưa từng nghĩ việc cự tuyệt.Cho dù cô định lui vòng, dựa vào những gì cô ấy đã tích lũy trong những năm qua , ít nhất ở mặt vật chất, cô không cần bất kỳ người nào chiếu cố hoặc trợ cấp.Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này anh đã cảm thấy khó, vậy anh dựa vào cái gì mà nói thay Lương Tiềm chiếu cố cô?Mạnh Hoài Khiêm nghĩ ngợi chốc lát, rất nhanh suy nghĩ biện pháp giải quyết.Không thể làm gì khác hơn là chia ra ba đường, anh đi mua bánh chiên --- tin nhắn thứ nhất của cô nhắc tới chính là quán này, có lẽ đây chính là món cô muốn ăn nhất, chắc chắn là không sai.Mì bò nạm cùng trà sữa để cho hai tài xế kia đi mua, ba người bọn họ hẹn gặp ở điểm trung gian, cuối cùng anh xách những thứ này đến tay cô.Tiết kiệm thời gian là thứ yếu, giờ cơm sắp đến gần, hiếm khi cô muốn ăn, không thể để cho cô đói bụng đợi chờ quá lâu.Mạnh Hoài Khiêm tự mình lái xe đến khu phố cổ, theo đường chỉ dẫn, rẽ vào từng ngã rẽ, dừng xe tại nơi để xe, còn phải đi bọ năm phút mới đến địa điểm.

Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, bên trong chỉ có bày ba bốn cái bàn, giời này đã chật cứng, còn có người đang xếp hàngMạnh Hoài Khiêm xếp hàng một lúc, anh theo bản năng ngẩng đầu lên, liếc thấy bức ảnh chụp chung của ông chủ Trương và Trì Sương được treo trên bức tường màu vàng cũ.Ông chủ nhìn theo tầm mắt anh, hớn hở cười nói: “ Cậu cũng là người hâm mộ của Trì tiểu thư?”Mạnh Hoài Khiêm thu hồi tầm mắt, “ Không phải”.“Cô ấy là người vô cùng tốt”.

ông chủ một bên thuần phục lật miếng bánh chiên , vừa nói:” Trong đợt nghỉ lễ, có mấy lần cô ấy đến đây ăn bánh chiên, khi đó con trai tôi cũng đến phụ giúp và nhận ra cô ấy, con trai tôi đặc biệt thích cô ấy, hỏi có thể chụp ảnh chung được không, cô liền đồng ý.


Con người quả thật không tệ, lại ký tên cho con trai tôi, để cho nó học tập tốt hơn.”Mạnh Hoài Khiêm thần sắc bình thường lắng nghe.Chẳng qua là đang đợi bánh chiên chín, lại ngẩng đầu lên lướt qua, trong hình, tuổi của cô so với bây giờ nhỏ hơn một chút, biểu cảm khi đối mặt với ống kính cười thật ngọt ngào.“ Xong rồi, muốn cho giấm cùng hạt tiêu không?”.

Ông chủ hỏi.Mạnh Hoài Khiêm chần chừ.Anh cố lục lọi trong trí nhớ, nhưng không thu hoạch được gì, mặc dù hai năm này Trì Sương là bạn gái Lương Tiềm cùng bọn họ vô số lần ăn cơm không tính là ít, nhưng anh lại không rõ khẩu bị của cô, một chút ấn tượng cũng không có.“ Có thể để vào túi riêng không?” Mạnh Hoài Khiêm hỏi.Ông chủ vui vẻ nói: “Được nha, mua cho bạn gái đúng không?”Không đợi Mạnh Hoài Khiêm giải thích, ông chủ lại lắc đầu, “ Khẳng định chưa phải là bạn gái, nếu không sao có thể không biết khẩu vị của bạn gái”.Mạnh Hoài Khiêm yên lặng.Suy nghĩ đối phương chỉ là người xa lạ, anh không cần phí miệng lưỡi giải thích quá nhiều.Ông chủ thấy anh không phủ nhận, thấy anh quả thực to cao, thái độ lại tốt, dứt khoát thêm một cái bánh chiên rồi đưa cho anh.Mạnh Hoài Khiêm nhận lấy rồi nói cảm ơn.Cầm lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, anh cúi đầu liếc số lượng bánh chiên, cẩn thận thanh toán thêm tiền.Hệ thống thanh toán trễ vài giây, chờ Mạnh Hoài Khiêm xách túi đựng bánh chiên đi, ông chú nghe thấy giọng nữ của máy thanh toán, bối rối.

Đây đúng là kỳ cục, rõ ràng là đưa thêm cho anh mấy cái bánh, cũng không đòi thêm tiền, vậy mà anh vân trả thêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận