Mọi người đều biết, phác họa là phác họa, quốc họa là quốc họa, hai cái này đều là loại nghệ thuật độc lập.
Sở trường của cha Trì không phải là quốc họa, nhưng điều này cũng không làm trở ngại ông ấy tuổi tác ngày càng lớn bắt đầu mê luyến quốc họa.Tặng quà dĩ nhiên phải là đồ trong tâm mà người đó muốn, Mạnh Hoài Khiêm biết được Bắc Kinh không lâu nữa sẽ cử hành buổi đấu giá các tác phẩm thi họa, sau khi trưng cầu qua đề nghị của Trì Sương, đã lấy được thư mời.
Hôm nay, Mạnh Hoài Khiêm lái xe mang Trì Sương đi đến.
Vùng phụ cận nơi tổ chức có chút kẹt, thời gian rời khỏi vẫn còn sớm, Trì Sương tiện tay liếc nhìn sổ tay, "Hóa ra còn có các tác phẩm của các danh họa như Tề Bạch Thạch, Trương Đại Thiên.
Sao vậy, lần này định đầu tư lớn à?"
"Mọi người đều nói quá đấy." mặc dù Mạnh Hoài Khiêm đang nói chuyện phiếm với cô, nhưng thời khắc luôn chú ý đến duy trì khoảng cách an toàn với xe phía sau, "Anh nghĩ dù có như thế nào đi chăng nữa cũng không cần phải dùng từ đầu tư lớn."
"Không được nói lời như vậy." Trì Sương trợn mắt nhìn anh một cái, "Em nghe nói buổi đấu giá mùa xuân lần trước, bức tranh Đại Thiên Chiến Phong của Trương Đại Thiên đã được đấu giá lên đến 90 triệu."
Mạnh Hoài Khiêm ừ một cái, nhưng hiển nhiên đối với chuyện này không có ấn tượng gì.
lần đấu giá đó anh không đi.
"Em nhắc nhở anh trước, tránh cho lúc đến buổi đấu giá còn phải cùng anh lôi lôi kéo kéo, " Trì Sương đưa tay nhét quyển sổ vào trong túi xách, xòe ngón tay ra, "Nhiều nhất không thể vượt qua nó."
Mạnh Hoài Khiêm biết rõ đơn vị mà cô nói là triệu, nhưng lại cố ý chọc tức cô, "Mười triệu?"
Trì Sương tự nhiên có phương pháp trị anh, mỉm cười một cái, "Vốn là dự tính hôm nay của anh có thể là bảy chữ số, bây giờ làm xuống còn sáu chữ số.
Làm sao, chính là phải dạy dỗ tên ngốc này một chút."
Mạnh Hoài Khiêm:"..."
Là anh khinh thường, anh tận lực vì mình tranh thủ, cùng cô thương lượng, "Nhấc cao dự tính lên có được hay không ?"
"Không được, chuyện này quyết định như vậy đi." Trì Sương cũng có cân nhắc của mình, "Em không sợ nói với anh, nếu em nói là mua một bức tranh cho ba em mất sáu, bảy con số, ông ấy cũng có thể đau tim ngừng thở luôn, anh ngẫm lại xem, cái xe kia của ông ấy, nếu em có thể đổi đã sớm đổi cho ông ấy rồi? Nếu anh quả thật tốn quá nhiều tiền, " cô dừng lại một chút, nhấn mạnh, " Vì một bức họa mà ba em thích mà ra giá cao mua lại, anh đây chính là đang hành hạ ông ấy, ông ấy nửa đêm mỗi ngày sẽ đặt báo thức tỉnh lại để kiểm tra cửa sổ, lúc nào cũng lo lắng có ăn trộm lẻn vào nhà trộm đi, có thể ra ngoài câu cá lòng cũng không bình tĩnh được."
"Đây không phải là đang hành hạ ông ấy thì là cái gì?"
Mạnh Hoài Khiêm thông qua miêu tả của cô, cũng có thể tượng tượng được hình ảnh đó, nhất thời cười lên, "Thật hay giả vậy?"
thấy anh có thiện ý, Trì Sương cũng xin lĩnh tấm lòng.
Thời gian trước mới mua một bộ trang sức ngọc bích, chuẩn bị đưa cho mẹ cô.
Còn không biết "lần sau" là lúc nào, liền chuẩn bị lễ vật gặp mặt trước.
Cô cảm thấy anh ít nhiều cũng có chút tật xấu.
Nhưng anh lại phản bác, "Chỉ có kiếm tiền mà không tiêu xài, vậy thì kiếm tiền còn có ý nghĩa gì.
Hơn nữa," anh như có điều suy nghĩ một lúc, như là nghĩ được chủ ý tuyệt diệu gì, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Nếu như trước mắt anh có thể đem tiền vốn lưu động trên tay xài hết cũng tốt, như vậy anh cũng có lý do để đòi tiền lại từ chỗ Dung Khôn cùng A Việt."
Trì Sương:"?"
Đợi một chút, mấy người không phải là bạn tốt lâu năm sao?
Tình hữu nghị của mấy người đàn ông các anh thật yếu ớt không thể chịu nổi một kích sao?
"Tóm lại." Trì Sương tổng kết mục đích gôm nay, "Dự tính là như này, vượt qua một khối tiền thì anh cứ đợi đấy.!"
Mạnh Hoài Khiêm bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng.
Xe cộ chậm rãi lái vào bãi đậu xe, Trì Sương từ trong túi xác lôi ra son phấn dặm lại lớp trang điểm, cũng không có chú ý tới lúc đi qua một hàng xe đậu, trong nháy mắt Mạnh Hoài Khiêm nắm chặt tay lái, ngay cả vẻ mặt vừa rồi còn ấm áp cũng lạnh đi mấy phần.
Sau khi đậu xe xong, Mạnh Hoài Khiêm xuống xe trước đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô.
Lục tục có khách đến, âm thanh giày cao gót trong bãi đậu xe vang lên không ngừng.
Trì Sương kéo khuỷu tay Mạnh Hoài Khiêm đi theo bảng hướng dẫn đi vào trong.
Theo thời gian mở màn ngày càng gần, trong bãi đậu xe cũng khôi phục sự yên tĩnh, có một xe vẫn ngừng ở chỗ cũ, không có tắt máy.
Tài xế trên xe chờ đợi ông chủ lên tiếng.
Đợi gần nửa giờ, giọng nam ngột ngạt mà mất mác từ phía ghế sau truyền tới, "Trở về công ty đi."
Anh ta không nghĩ đến sẽ đụng họ ở nơi này.
Chẳng qua là trí nhớ của hắn tự nhiên hiện ra sâu sắc, nhớ lại năm ấy lúc còn chưa xảy ra chuyện, anh ta từng hẹn cô muốn tới buổi đấu giá thư họa.
Mạnh Hoài Khiêm cùng Trì Sương vào hội trường, cách buổi đấu giá còn một lúc nữa, hai người nắm tay đi xem những bức tranh kia.
Lúc ngồi vào chỗ ngồi, ánh mắt anh thờ ơ nhìn qua một chỗ trống không, đúng như ba anh từng hỏi anh, nếu như ngày nào đó cô muốn chia tay với anh, nếu như anh không thể tiếp nhận vậy anh sẽ làm gì.
Trên thực tế có người đang dùng hành động thức tế cho anh câu trả lời.
Anh đúng là may mắn mà.
Anh không kìm lòng được đưa tay ra nắm ta cô.
Trì Sương hoài nghi nghiêng đầu, không biết anh lại phát điên cái gì, muốn tránh thoát, nhưng móng vuốt của tên chó này ngược lại giống như ở trên tay cô vậy, cô cũng chỉ có thể thở dài trong lòng một cái : Biết làm gì nữa đây, ai bảo người ta là lần đầu tiên yêu đương, vì thế mà thời kỳ yêu đương nồng nhiệt của lần đầu tiên cũng phá lệ dài đằng đẵng.
-
Ngày nào đó.
Trì Sương phát hiện chuyện của hai món quà.
Chuyện thứ nhất, bức phác họa mà cô tặng, được Mạnh Hoài Khiêm cho vào két sắt ở nhà anh khóa lại.
Sau này cô muốn xem lại, người này quả quyết sửa lại mật mã, hơn nữa một số cũng không chịu tiết lộ.
Cô hoài nghi, lần kế tiếp anh sẽ giấu ở chỗ khác, ở địa phương mà cô không biết.
Đừng hỏi, hỏi chính là cho dù coi như là người đứng xem, nhưng một màn cô đốt bức vẽ kia cũng để lại một bóng mờ trong linh hồn yếu ớt của anh, dường như anh cũng đang lo lắng ngày nào đó cô mất hứng cũng đốt anh.
Món quà thứ hai, trong mặt trong của cúc áo hay kẹp cà vạt đều được anh chặm trổ một đóa sương hoa!
"Qúa bí mật!"
Trì Sương xoa eo đi chân trần ở trên thảm đi tới đi lui.
Mạnh Hoài Khiêm - người trong cuộc ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon bị tra hỏi.
"Em nói nha, Mạnh Hoài Khiêm, anh rất được nha, anh quá được luôn!"
Trì Sương giơ ngón tay đếm đêm....!cô còn chưa nói đêm cái gì, Mạnh Hoài Khiêm đã nhắc nhở cô một câu, "Chúng ta nói yêu đương được chín tháng mười ba ngày rồi."
Một câu nói này đã phá vỡ cô.
Cô cười không được, ngã vào ngực anh, nhưng vẫn không lựa chọn bỏ qua cho anh, lôi cà vạt của anh kéo anh dạy, đem anh đẩy ngã, bước ngồi lên người anh, cố làm ra vẻ hung ác nói, "Qúa bí mật, chúng ta chung một chỗ hơn chín tháng, hôm nay em mới phát hiện ra! Nói mau, chuyện này bao lâu rồi!"
Nếu không phải trong lúc vô tình cô làm rớt cúc áo sơ mi của anh, thì chắc cô còn bị lừa gạt.
"Không có lâu lắm"
Mạnh Hoài Khiêm nghẹn lại, anh không muốn để cô biết chuyện này.
Theo lý mà nói, chỉ cần anh không nói thì cô khó mà phát hiện được.
Nhưng mà anh cũng không dự liệu được, đây là lần đầu tiên trong ba mươi năm cuộc đời, nút áo bị người ta cứng rắn kéo xuống.
"Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, biết điều thì giao nộp!"
anh đè thấp giọng nói, "Một năm trước."
Trì Sương tính toán thời gian một chút, trách cứ một tiếng, "Mặc dù em đã sớm biết anh là đồ muộn tao, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại làm cho em hiểu được, hóa ra em còn chưa đủ hiểu anh toàn diện nha."
tay Mạnh Hoài Khiêm vịn eo thon của cô.
Mặc dù anh bị cô nhạo báng nhiều đến mức mặt cũng dày như tường thành, nhưng mà tường thành vẫn bị công phá.
anh cũng sẽ ngượng ngùng, anh muốn kết thúc đề tài này.
Trì Sương còn đang cảm khái Mạnh Hoài Khiêm là bạn trai nhàm chán nhất mà cô từng có, chỉ cảm thấy ngực trầm xuống, cúi đầu nhìn một cái, là anh đang làm loạn, đang muốn tát một cái, lại bị anh nắm rõ từng động tác, biểu tình nhỏ nhặt giữ tay cô lại, rồi chìm vào chiếc gối mềm mại.
Sau chuyện này, Trì Sương lại bị ôm vào bồn tắm tràn đầy nước nóng.
Mạnh Hoài Khiêm không thích tắm, thời gian tắm lâu nhất cũng chỉ có năm phút.
Cái bồn tắm cực lớn này anh cũng không có phúc để hưởng thụ.
Anh đưa lưng về phía cô.
Trì Sương mở mắt ra, liền thấy vết sẹo ở ngang hông của anh.
Nhớ lại sự việc anh bị người ta âm thầm đánh lén, không kiềm chế được cười trộm, tiếng cười ngày càng rỡ, Mạnh Hoài Khiêm đóng vòi hoa sen lại, tiện tay quấn khăn tắm đi ra, thấy cô nằm trong bồn tắm cười cũng cũng làm cho mặt nước rung động.
"Thế nào?" anh cầm một cái khăn lông khom người xoa xoa mồ hôi trên trán cô, hỏi.
"Sao anh lại quyến rũ như vậy chứ." Trì Sương giơ tay lên, dùng ngón tay đụng vào vết sẹo kia, "Làm sao lại không muốn đi xăm chứ?"
Mạnh Hoài Khiêm tự nhiên cũng sẽ không thay đổi tính cách chỉ vì một mối tình.
Trong xương anh vẫn cứng nhắc như vậy.
Cô nhắc đến, anh cũng thuận thế suy nghĩ, nghiêm túc hỏi, "Em thích à?"
"Làm gì!" Trì Sương thu tay về, đánh vào mặt nước, nước văng lên eo anh, "anh thật nhàm chán nha, em chỉ đùa một chút thôi."
Cô chỉ nhớ lại những câu chuyện cười mà cô thấy trên internet.
Có người xăm tên người yêu của mình bằng chữ in hoa và in dậm lên cơ thể trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, dường như chiếm gần hết một nửa lưng của họ.
Sau khi chia tay, lại lên internet nhờ người khác giúp đỡ nên làm gì.
Cô thuận miệng cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, "Đừng xăm, sau này tẩy xăm hay đổi hình xăm, không phải đau chết người sao."
Chẳng qua anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, thở dài một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, "Không biết nữa."
Cô cũng hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô.
Anh nói, sẽ không thích một ai khác ngoài cô, sẽ không ở bên cạnh một ai khác trừ cô.
Cho nên, cho dù ngày nào đó cô muốn chia tay với anh, hình xăm này vĩnh viễn giữ lại.
Do tính cách mà Mạnh Hoài Khiêm chưa bao giờ ở lúc chưa nắm chắc tình huống thì sẽ không mạnh miệng nói ra.
Ở bên cạnh cô hơn một năm, anh cảm thấy rất hạnh phúc,ở chung với nhau hơn chính tháng để để anh hiểu rõ, sẽ không có nữa, đời này cũng không có nữa.
Nếu như có, thì tại sao điều này lại không xảy ra trong hai mươi năm trước khi có cô chứ?
Anh nghiêm túc như vậy, Trì Sương cũng thu liễm nụ cười đùa giỡn, tỏ ý bảo anh khom người cúi đầu, anh làm theo, cô dùng đầu ngón tay chọc vào vị trí ở ngực anh, "Không cần, ở trong này là được."
"Hơn nữa." Trì Sương nhướng mày, "Phải giữ vững tác phong tốt đẹp là không khoe khoang của anh, anh xem, anh đều khắc ở bên trong cúc áo và kẹp cà vạt để cho người khác không thấy, còn nếu xăm trên người, làm sao, anh muốn khoe khoang cái gì, anh ngầu lắm à?"
Mạnh Hoài Khiêm nói, "Không biết, vị trí này trừ em cũng không có ai nhìn thấy."
"Ít nói những lời lắc lư như vậy với em!" Trì Sương hừ nhẹ, "Anh không bơi lội sao? Không phải vẫn có người thấy được à?"
Cô cũng có thể nghĩ ra được, nếu là ngày nào đó Dung Khôn và Trình Việt phát hiện ra hình xăm này, khẳng định lần nào thấy cô cũng nhạo báng một lần.
Muốn mất thể diện thì một mình anh thôi, tại sao lại phải kéo cô vào.
Mạnh Hoài Khiêm nghẹt thở, rơi vào trầm mặc.
Nhìn anh ăn mệt, cô liền sung sướng.
Sau khi cười xong, cô lại xúc động, "Đi đâu tìm bạn gái tốt như em chứ, em thề sẽ bảo vệ quyền lợi bơi lội của anh!"
Nhắc tới cũng đúng dịp.
Mạnh Hoài Khiêm đi ra khỏi phòng tắm chuẩn bị sấy tóc cho cô, nhận được lời mời của Dung Khôn gửi đến, [Mấy ngày nay thật nóng, đi ra ngoài bơi lội đi]
Mạnh Hoài Khiêm: [...!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...