Trong bất kỳ cuộc tình tay ba nào, luôn có một người ngày càng ảm đạm.
Trên thực tế Trì Sương cùng Mạnh Hoài Khiêm cùng với Lương Tiềm đoạn tình cảm này dây dưa, đặt trong giới khác, đây cũng là một chuyện không dễ thấy.
Cùng người khác bất đồng là Mạnh Hoài Khiêm cùng Lương Tiềm là bạn bè nhiều nắm, vậy mà mặc dù như thế, người biết chuyện đều xôn xao, nhưng rất nhanh lại đem nó ném sau ót.
Dẫu sao chuyện kinh hãi thế tục ở Bắc Kinh không tính là ít.
Cái gì mà anh em kế, cái gì là chị dâu em chồng...
So sánh với chuyện này thì không đáng nhắc đến.
Huống chi, Lương Tiềm cũng có rất nhiều băn khoăn, chỉ cần hắn đối với sự nghiệp có dã tâm, chỉ cần hắn đối với Trì Sương còn tồn tại một chút tình cảm, hắn cũng sẽ không dễ dàng cùng Mạnh Hoài Khiêm giao chiến chính diện.
Cuộc sống của Dung Khôn và Trình Việt ngày càng thoải mái, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua là từ bốn người tụ tập thành ba người tụ tập mà thôi.
Có Mạnh Hoài Khiêm thì Lương Tiềm dường như không tới, ngược lại cũng vậy.
Ba người vào ngồi.
Dung Khôn cùng Trình Việt mở rượu, không để cho Lương Tiềm đụng vào.
Bác sĩ trong và ngoài nước làm kiểm tra toàn diện cho Lương Tiềm, trước khi xuất hiện các triệu chứng hậu di chứng khác, bác sĩ cũng chỉ có thể giữ vững thái độ bảo thủ.
Trong lúc trò chuyện, Trình Việt nghiện thuốc lá, tiếng bật lửa ken két, định mở hộp thuốc lá, Lương Tiềm cau mày ngăn lại, “Đừng hút thuốc, đừng để người mình dính mùi thuốc, Sương Sương gần đây đang nghỉ ngơi ở nhà.”
Trình Việt ngu người, ngọn lửa trên tay run lên một cái, anh ta khó tin nhìn về phía Lương Tiềm.
Trong tay Dung Khôn mang ly rượu, nghe vậy cũng ngừng lại, chậm rãi ngước mắt.
“Tình huống gì?” Trình Việt kinh ngạc, “A Tiềm, cậu đang đùa chúng mình à?”
Lương Tiềm tùy ý đùa nghịch đồng hồ đeo tay, cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động, không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào, nghe lời nói của Trình Việt, chỉ cảm thấy không giải thích được lời của bọn họ, “Làm trò đùa gì?”
Trình Việt nhíu mày, cất giọng nói, “Bây giờ Trì Sương đang ở một chỗ với Hoài Khiêm mà.”
Sắc mặt Dung Khôn ngưng trọng, buông ly rượu xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, “A Việt, mau liên lạc với bác sĩ” sau khi nói xong, anh ta xoay mặt nhìn về phía Lương Tiềm, “Nếu như cậu không nói đùa với bọn mình, vậy trí nhớ của cậu hỗn loạn rồi, Trì Sương đã sớm chia ta với cậu, chia tay hơn tám trăm năm rồi.”
Lương Tiềm trố mắt.
Ngay tại lúc hai người muốn đỡ hắn đến bệnh viện, hắn run rẩy xua tay một cái, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nói xin lỗi, “Mình không sao, chẳng qua là ngày hôm qua ngủ không ngon mà thôi.”
Trình Việt và Dung Khôn trố mắt nhìn nhau, ai cũng không dám coi lời này là thật.
Cái này cũng là hậu di chứng thứ hai sau khi Lương Tiềm bị đau đầu, trí nhớ bắt đầu hỗn loạn.
...
Mạnh Hoài Khiêm dành thời gian đi Thanh Dương một chuyến, anh vô tình quấy rầy bác trai an hưởng tuổi già, chẳng qua là vô luận như thế nào, anh cũng phải nói cảm ơn.
Lần này trở về, anh mang cho Trì Sương một phần lễ vật, là cao làm từ quả lê và mật dùng để chữa ho người vùng núi làm.
Trì Sương đánh giá bình thủy tinh mộc mặc, kinh ngạc nói, “Cho nên trước đây anh nói người trưởng bối ở địa phương vắng vẻ đó chính là bác trai anh?”
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, cũng chỉ muốn giải quyết mọi chuyện viên mãn rồi mới nói cho cô biết.
“Chờ một chút, ý của anh là?”
Trì Sương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cùng Mạnh Hoài Khiêm ở một chỗ mới thật sự hiểu được anh sinh ra trong gia đình như thế nào, sao lại có người bỏ đi loại vinh hoa phú quý này để sống một cuộc sống nghèo khó chứ?
Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì?
“Ừm” Mạnh Hoài Khiêm nhẹ giọng, “Hai mươi năm trước đây cũng được coi là tin tức lớn ở Bắc Kinh, đã nhiều năm như vậy, cũng không còn nhiều người nhớ đến bác ấy.
Lúc ấy ông bà nội anh không đồng ý cho bác ấy và bạn gái bên nhau, sau đó, bạn gái của bác ấy xuất ngoại, khi đó tin tức không phát triển như vậy, lại lá nước lạ, bác ấy tìm rất lâu, chờ khi tìm được người ấy, thì người ta cũng kết hôn với người khác rồi.”
Trì Sương “a “ một cái, “Cho nên bác ấy liền....”
“Anh không biết.” Mạnh Hoài Khiêm cười nhạt lắc đầu, “Trừ người trong cuộc, ai cũng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, anh cũng chỉ biết những thứ này thôi.
Giữa bọn họ làm sao mỗi người một ngả, tại sao bác ấy lại làm ra quyết định này, sợ rằng chỉ có mỗi bác ấy mới biết.”
“Em cảm thấy có thể đây là câu chuyện rất phức tạp.” Trì Sương lẩm bẩm nói.
“Cho nên, anh cũng chưa từng nghĩ muốn đi tìm hiểu chuyện này.
Bây giờ bác ấy cũng đã ổn định, nhà gái kia cũng sống hạnh phúc, kết cục như này cũng không tệ.” Mạnh Hoài Khiêm còn nói, “Ba anh vẫn luôn không yên lòng vì người anh trai này, nhưng hồi đó cãi nhau rất lớn, quyết định của bác cũng làm ba anh thương tâm.”
Trì Sương mỉm cười một cái, trừng mắt nhìn, “Làm em mang lòng tiểu nhân, em còn tưởng rằng...’”
“Làm sao có thể.” Mạnh Hoài Khiêm bật cười, “Anh có tâm tư riêng, nhưng không phải có ý đó.”
Anh không có nghĩ qua phải dùng sự việc của bác trai để làm mềm đi tính uy hiếp của bọn họ, anh cũng biết rõ, cha mẹ tuyệt đối không ăn một bộ này.
“Tâm tư của anh chính là dùng chuyện này lấy lòng cha anh.” Mạnh Hoài Khiêm giống như tâm sự với cô vậy, giọng nói rất thấp “Giống như khi còn bé cầm phần bài thi đạt kết quả tốt chờ ông ấy đi công tác trở lại vậy.”
Chuyện công, chuyện nhà, anh cũng sẽ cầm ra thành tích làm hài lòng.
“Hậu hắc học nha *” Trì Sương chế nhạo
(*) đoạn này mình không hiểu lắm, nên giữ nguyên hán việt nha.
Nhưng mà, điều đánh bại những điều này vĩnh viễn là nhờ sự thật lòng, thành tâm.
-
Sự thật chứng minh, con trai hiểu cha mẹ, cha mẹ cũng hiểu rõ con trai.
Cha Mạnh, mẹ Mạnh đã sớm vì chuyện này thảo luận mấy lần, tranh luận cũng nhiều lần, rốt cuộc đạt tới một điểm thăng bằng ---- con cháu tự có phúc của con cháu, tóm lại ban đầu bọn họ hy vọng con trai đi theo con đường hôn nhân thương mại, cũng hy vọng tập đoàn ngày càng tốt, như vậy, chỉ cần mục đích cuối cùng đật được, thì con trai đi đường nào, dùng chiêu nào cũng không quan trọng!
Bọn họ chỉ phụ trách nhìn chăm chú anh là được.
Dĩ nhiên, điều này chỉ thích hợp với Mạnh Hoài Khiêm.
Mặc dù biết con trai mời anh cả rời núi không phải vì muốn uy hiếp ông, nhưng cha Mạnh vẫn dò xét, “Nếu như có một ngày, bạn gái của con cùng con chia tay, con có tiếp nhận được không?”
Mạnh Hoài Khiêm:”...”
Đây chính là ba của anh, đổi lại là người khác, cho dù là Dung Khôn hay Trình Việt, lời nói đen đủi này cũng không dám hỏi.
“Coi tình huống mà lựa chọn tiếp nhận hoặc không chấp nhận.” Mạnh Hoài Khiêm thành thực nói , “Nhưng mà, cha yên tâm, con đối với việc quy ẩn rừng núi dạy học không có kế hoạch, cũng không có ý tưởng.”
“Con không chấp nhận thì con phải làm sao?” cha Mạnh trừng mắt nhìn anh, “Còn muốn miễn cưỡng con gái người ta?”
Mạnh Hoài Khiêm không biết làm sao đành đỡ trán.
Anh cảm thấy cùng cha thảo luận chuyện này không thích hợp.
Dẫu sao anh cũng không thể nói với cha mẹ mình rằng, “con sẽ chờ” “con sẽ kiên trì chờ đợi: “con sẽ chờ dù biển cạn đá mòn.”
Cha Mạnh nhìn mặt con trai đầy vẻ không thể mở miệng, sau khi trở về liền nói với vợ mình, “Em không thấy dáng vẻ không có tiền đồ của con trai em đâu.”
Thân Ngọc Quân suy nghĩ, em còn nhìn sớm hơn anh.
...
Thật ra lấy quan hệ bây giờ của Trì Sương và Mạnh Hoài Khiêm, còn chưa tới bước gặp mặt phụ huynh, nhưng thời điểm cô bất tri bất giác, anh đem những chuyện này giải quyết ổn thỏa, vậy tự nhiên cô không thể tụt lại phía sau anh, tóm lại, bây giờ cha mẹ song phương đối với người yêu của con mình ở giai đoạn “chưa thấy qua nhưng ấn tượng cũng tạm được.”
Có người muốn giới thiệu đối tượng cho Trì Sương, Thành Đan Phượng cũng sẽ bình thản nói, “con gái tôi có bạn trai rồi.”
Có người muốn hỏi thăm Mạnh gia có thái độ gì với đời sống tình cảm của Mạnh Hoài Khiêm, Thân Ngọc Quân cũng sẽ nói thẳng, “đứa trẻ này đã có bạn gái rồi.”
Dung Khôn thấy Mạnh Hoài Khiêm như vậy, bội phục sát đất.
“Được, cái khác mình đều không phục, chỉ phục hiệu suất làm việc của cậu.”
“Còn có việc gì không?” Mạnh Hoài Khiêm đơn giản thu thập mặt bàn, “Mình còn phải đi đón cô ấy tan lớp.”
“Đi đi, đồ bị vợ quản nghiêm.”
Mạnh Hoài Khiêm không có vấn đề gì về xưng hô này, nhưng đồng thời cũng nghiêm túc nhắc nhở, “Đừng ở trước mặt Sương Sương gọi như vậy, cô ấy không thích.”
Dung Khôn khiêm tốn thỉnh giáo, “Tiếng xưng hô này như thế nào?”
“Vợ.” Mạnh Hoài Khiêm ho nhẹ một cái, “Bọn mình còn chưa phải loại quan hệ đó.”
Dung Khôn: “...Bà chủ Trì quy củ thật nghiêm khắc mà.”
“Biết là tốt rồi.” Mạnh Hoài Khiêm nhắc nhở, “Biết rồi đừng hại mình.”
Dung Khôn:”...?”
Mạnh Hoài Khiêm vẫy tay tạm biệt Dung Khôn, để cho tài xế chở anh đi nơi khác.
Chi nhánh mới của Trì Sương đã định xong, theo thời gian nhà hàng càng lớn, thỉnh thoảng cô cũng lực bất tòng tâm, hỏi qua các ý kiến của tiền bối, sếp lớn, cô cũng bắt đầu học, thực hiện một công việc, đối mặt với mọi khó khăn; sống đến già, học đến già.
Mạnh Hoài Khiêm đến nơi, lại kiên nhẫn đợi nửa giờ, đợi đến lúc cô tan lớp, anh bước nhanh lên lầu, vào phòng, Trì Sương đang thu thập máy tính và sổ ghi chép, thấy anh tới, hai mắt cô mệt mỏi nhìn một cái.
“Đây là thế nào?” anh đi tới, giơ tay lên xoa tóc cô, “Lão Chương gọi em trả lời câu hỏi?”
“Cái đó ngược lại không có.” Trì Sương hứng thú, cười hì hì nói, “Hôm nay vận khí của em đặc biệt tốt, không có bị lão đầu chú ý tới.”
Mấy người học sinh bọn họ ăn ý đổi “lão Chương” thành”lão đầu”, bởi vì đây là một lão đầu vô cùng đáng yêu.
Gọi ông ấy như vậy, giống như đang gọi trưởng bối nhà mình vậy, vô cùng thân thiết.
Mạnh Hoài Khiêm không khỏi bật cười.
Lão đầu trong miệng cô....đó chính xác là một danh sư đúng.
Người thầy này có kiến thức lý luận phong phú, cũng có đầy đủ kinh nghiệm thực chiến, nếu như không phải không có hứng thú, lấy thành tựu ngày nay của thầy ấy, căn bản không cần đi ra ngoài giảng bài.
Mạnh Hoài Khiêm giúp cô xách túi máy tính, dắt cô xuống lầu.
“Mệt quá à” Trì Sương xúc động, “Có còn nhớ lúc ấy em nói với anh là em về nghỉ hưu, kết quả, đây không phải là mong muốn nghỉ hưu của em mà!”
Nhắc tới chuyện này, thần giác của Mạnh Hoài Khiêm cũng mang nụ cười.
“Hồi đó em còn nói với anh, “ Trì Sương bắt chước giọng điệu của anh, thấp giọng nói, “Tôi có thể vì em mà mở một công ty quản lý.”
Cô hết sức vui mừng, phàn nàn với anh, “Lúc ấy em hoài nghi có phải đầu óc anh có bệnh hay không, nhưng mà, bây giờ tại sao anh lại không nói những lời như vậy nữa?”
Mạnh Hoài Khiêm trầm ngâm nói, “Có thể là nhờ thuốc của bác sĩ Trì vô cùng kỳ diệu mới có thể chữa được đầu óc của anh.”
Trì Sương ha ha cười lớn, “Vậy làm sao không thấy anh cho em cờ khen thưởng chứ?”
Mạnh Hoài Khiêm thấy bốn về vắng lặng, nói vào tai cô điều gì đó.
“Lưu manh, anh muốn chết nha!!!”
Trì Sương kịp phản ứng, đuổi theo đánh anh.
Mạnh Hoài Khiêm linh hoạt né tránh, nhưng lại nhớ cô mang giày cao gót, liền thả chậm tốc độ, ngoan ngoãn làm bao cát cho cô
Ánh tráng kéo dài bóng của bọn họ.
Cho dù chỉ trò chuyện như vậy, cũng làm cho sự mệt mỏi cả một ngày của Trì Sương tan biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...