Những lời này làm cho Mạnh Hoài Khiêm nhớ lại những khoảnh khắc ở bên Trì Sương.
Màu sắc phong phú có thể kéo thành mấy bộ phim điện ảnh 24 khung hình mỗi giây, đáng giá để lặp đi lặp lại.
Một năm này, cô siết chặt hỉ nộ ái ố của anh, cho dù ở trước mặt mẹ mình, anh cũng không kiềm chế được, bở vì nghĩ đến cô, một giây liền cảm thấy mất mác, một giây lại vui vẻ.
Đề tài liên quan đến Trì Sương, hai mẹ con cũng ăn ý ngưng lại, không có trò chuyện tiếp.
Mạnh Hoài Khiêm cũng cân nhắc rõ ràng, nhất định anh sẽ để cha mẹ mình tiếp nhận chuyện anh yêu Trì Sương, mà không phải là những thứ khác.
Anh có thất tình lục dục, anh cũng không có cân nhắc tất cả, chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cô mà thôi.
Anh chỉ cần cha mẹ anh tiếp nhận anh chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Bên kia, Trì Sương đã ngồi xe trở về Bắc Kinh, vốn là trong kế hoạch của cô là ở Thiên Tân một buổi tối, vợ chồng Kinh Vanh cũng cực lực giữ cô ở lại, nhưng cô nhìn tình cảnh thím với đôi cha mẹ mới ra lò tay chân luống cuống, cô nghĩ, tốt nhất cô không nên ở chỗ này làm loạn thêm.
Trở lại Ngọc Tinh Thành đã là chính giờ tối.
Sau khi tắm xong, vội vàng trả lời vài tin nhắn, nhất thời hứng lên lại lôi bản vẻ ra.
Bản vẽ toàn màu trắng, cô cũng không vội vàng, nằm trên giường nhắm mắt lại, trong nháy mắt, gương mặt của Mạnh Hoài Khiêm cùng với những biểu cảm trên mặt, tất cả đều sinh động khắc sâu vào tâm trí cô.
Nửa giờ sau, cô từ trên giường xuống, ngồi trước bản vẽ, cầm bút lên bắt đầu phác họa.
Khi cô bắt đầu vẽ, cô không nghĩ gì cả, không biết bây giờ là mấy giờ, quả nhiên khi bắt đầu vẽ những người và phong cảnh mình thích, cô sẽ rơi vào trạng thái quên mình, chờ khi cô hoàn thành bức tranh, trên giấy vẽ là Mạnh Hoài Khiêm đang cười nhìn cô.
Đây chính là một mặt khắc sâu nhất trong trí nhớ của cô, có lẽ anh nhàm chán nhưng anh đối với cô vô cùng kiên nhẫn, bao lần cô tức giận phát cáu, anh cũng chỉ trầm mặc nhìn cô.
Trì Sương cùng anh trong tranh mặt đối mặt, tự nhủ,”anh thật là giỏi.”
Cô không phải lựa chọn anh mà lựa chọn mình.
Cuối cùng theo thói quen muốn kí tên dưới góc phải trang vẽ từ “Trì”, không biết lại làm sao, không tự chủ được trời xui đất khiến vẽ một đóa sương hoa.
Bất tri bất giác đã là đêm khuya.
Trì Sương đi về giường, bút vẽ cũng tiện tay ném một cái, trực tiếp gối đầu ngủ.
Ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, khi cô tỉnh lại ánh mặt trời chiếu vào chiếc chăn mềm mại của cô, ấm áp vô cùng, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến từ này.
Cô mới rời giường rửa mặt xong, lại nhận được sự tỉnh an mỗi ngày của Mạnh Hoài Khiêm: [ăn cơm chưa?]
Người đàn ông này vẫn có chút tâm cơ, ít nhất là bây giờ, trưởng bối hoặc bạn thân thuận miệng hỏi cô một câu, “ăn cơm không” cô cũng sẽ lập tức nghĩ đến anh ------ dẫu sao trong cuộc sống, giữa người với người luôn bắt đầu hỏi thăm sức khỏe đều là ăn uống ngủ nghĩ, đây là điều quan trọng nhất.
những lời chào hỏi xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Cô nhắn tin trả lời: [Vừa mới rời giường.
Dì Lưu còn đang nấu cơm, đừng hỏi tôi, bây giờ tôi cũng không biết ăn món gi]
Mạnh Hoài Khiêm: [ cô trở về Bắc Kinh rồi à?]
Cô mới trả lời: [Uừm], không được mấy giây điện thoại liền vang lên, cô nghe máy, alo một tiếng.
Khi Trì Sương “Không phải nói ở Thiên Tân một buổi tối sao?”
“Kế hoạch có chút thay đổi.”
“Vậy buổi chiều cô phải đi nhà hàng sao?”
“Không đi.” Trì Sương ngồi trên ghế salon, ngón tay cuốn đuôi tóc, giọng cất lên, “Chờ một chút thì ra ngoài đi lòng vòng.”
“Tôi tới đón cô?”
“Được nha.” Vừa hay trên ti vi truyền tới quảng cáo xe hơi, một nhà lái xe đi ngoại ô dựng lều vải cắm trại, cô hứng thú, “Trên đường tới anh mua một lều vảo được chứ?”
Bây giờ tất cả hẹn hò đều giống nhau, ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, hiếm thấy trò tiêu khiển nào khác, tự nhiên cũng phải trải nghiệm.
Mạnh Hoài Khiêm đối với những lời nói của cô trước giờ đều không nghi ngờ, càng không biết cự tuyệt, một hơi đáp ứng: “Được”.
Khi Trì Sương ăn uống xong, mặc quần áo chỉnh tề ra cửa, Mạnh Hoài Khiêm cũng vừa đến kịp.
Anh đoán được cô muốn đi cắm trại liền không gọi tài xế đi cùng, từ thang máy ra đến xe, đoạn đường này anh chú ý đến biến hóa trên vẻ mặt cô, thấy mi vuc của cô ung dung tâm trạng của anh nhẹ nhàng được mấy phần.
Mặc dù anh cũng không biết mấy ngày trước cô đang do dự cái gì, nhưng….
Cái này không còn trọng yếu nữa.
Thời tiết hôm nay không tệ, nhiều người cũng ra ngoài đi du ngoạn, Trì Sương đéo cửa sổ chậm lại, mặc cho gió nhẹ chui vào, qua một thời gian nữa lại đến mùa đông khô hanh giá rét; dĩ nhiên ai cũng muốn đi ra ngoài hưởng thụ cuối thu.
Trên đường đi hai người còn dừng xe mua sắm nguyên liệu nấu ăn.
Đây là ý muốn nhất thời của Trì Sương, cho dù tuyệt kĩ nấu ăn của trợ lý Mạnh không đầy đủ.
Lúc đi ra khỏi siêu thị, lại đến một tiệm bán hoa, tiệm hoa bày bán các loại hoa hồng, trong đó hoa hồng phần mềm mại hấp dẫn sự chú ý của Mạnh Hoài Khiêm, anh vô thức bước chậm lạ, Trì Sương nghiêng đầu nhìn anh, theo tầm mắt anh nhìn sang “Nhìn cái gì vậy?”
“Hoa hồng phấn này thật đẹp mắt.” anh nói.
Hoa hồng này làm anh nhớ đến viên kim cương màu hồng phấn anh để trong túi.
Sau khi hoàn tất các thủ tục đấu giá, rốt cuộc viên kim cương này cũng được đưa đến tay anh.
Trì Sương cau màu, thuận miệng nói, “Tôi không thích.”
“Không thích hoa hồng màu hồng phần hay không thích màu hồng?”
Anh hỏi cái vấn đề này không hề đột ngột, Trì Sương đã sớm thành thói quen, lúc trước anh luôn tỉnh bơ hỏi thăm sở thích của cô.
“Tất nhiên là không thích màu hồng nha.” Trì Sương kỳ quái liếc nhìn anh một cái.
Trái tim của Mạnh Hoài Khiêm trầm xuống, nhét hộp đựng viên kim cương trở về túi cũng nặng nề.
Thẳng đến sau khi lên xe, dường như anh vẫn còn quấn quýt vấn đề này, một lần nữa ôn nhu bình tĩnh hỏi cô, “Tại sao không thích màu hồng?”
Trì Sương đang thắt dây an toàn, “Nào có tại sao, không thích chính là không thích.”
Thật ra thì cô chính là giận cá chém thớt.
Năm nào đó khi cô phải tham dự một buổi dạ tiệc và phải đi trên thảm đỏ, nhãn hiệu đã tài trợ cho cô bộ lễ phục cao cấp màu hồng.
Đó gần như là một vết đen trong cuộc đời của cô, và cô chấp nhận gọi nói là “thảm đó waterloo”.
Mặc dù không ít người khen ngợi, nhưng khi cô nhìn vào ảnh chụp thực tế, cô chỉ cảm thấy đó là một thảm họa về mặt thị giác.
Hận không thể thủ tiêu toàn bộ!!
Mạnh Hoài Khiêm:”…”
Ngoại ô cắm trại hôm nay cũng rất náo nhiệt, Mạnh Hoài Khiêm mang Trì Sương đến địa phương thanh tịnh liền bắt đầu dựng lều vải.
Động tác của anh không thuần thục, nhìn ra được đây là lần đầu tiên, Trì Sương ngồi một bên nhìn bầu trời một lúc, lại nhìn bãi cỏ mờ nhạt, thoải mãi duỗi người, mà cách đó không xa Mạnh Hoài Khiêm đang vùi đầu dựng lều vải, nửa câu oán trách cũng không có.
Năng lực học tập của anh không phải tầm thường, như có chút đổ mồ hôi, cởi áo khoác xuống, đang không biết để nơi đâu, Trì Sương đại phát từ bi nhận lấy, thu được ánh mắt cảm kích của anh.
Áo khoác để trên dùi cô, một lát sau, cô phát hiện có gì đó không đúng.
Đưa tay sờ túi áo của anh, là một chiếc hộp màu xanh và đen.
Khó trách lúc ấy cô cảm thấy lờ mờ.
Mạnh Hoài Khiêm vừa mới dựng lều vải xong, đi tới bên cô, liếc mắt thấy trong tay cô cầm hộp kia, nhất thời hô hấp chậm lại, không biết có nên ngăn cản cô không.
Trì Sương là một người có tư cách tự giác, mặc dù tò mò, cô cũng sẽ không mở chiếc hộp này dưới tình huống Mạnh Hoài Khiêm còn chưa đồng ý, nhưng cái này không trở ngại cô tò mò, cô ngước mắt nhìn về phía anh “Cái gì thế?”
Mạnh Hoài Khiêm bực bội không lên tiếng.
Trì Sương sửng sốt, đợi một chút, sẽ không phải là ….
Chỉ nghe được anh không thể làm gì khác hơn nói, “Tôi không biết chọn lễ vật, chọn không được tốt lắm, cô đừng chê.”
Loại chuyện này anh đúng là không có kinh nghiệm gì, anh cũng chỉ mua đồ trang sức cho mẹ mình, nhưng mẹ anh và cô chênh lệch tuổi tác quá lớn, cũng không cùng một bối phận, hơn nữa anh cũng nghĩ lúc anh đưa quà cho mẹ anh, mẹ anh cũng không cho phản hồi chân thật, giống như mẹ anh từng nói, anh đưa cái gì bà đều thích, cho nên không có bất kỳ giá trị tham khảo.
Trì Sương:”…”
Cô thật đúng là lần đầu gặp phải chuyện này.
Một trận không nói.
Mạnh Hoài Khiêm giơ tay nhéo sống mũi một cái, dường như đối với tình cảnh đột phát này cảm thấy khốn đốn.
Anh cũng không phải không muốn tỏ tình, mỗi mọt ngày anh đều nghĩ xem trong lòng cô đang có suy nghĩ gì, chẳng qua là, anh chưa từng quên cô từng nói, cô nói, chuyện quá tam ba bận.
Anh không có cơ hội lần thứ ba.
Cho nên chỉ là ba chữ tầm thường mà thôi, anh vẫn chậm chạp không có nói ra.
“Chọn rất lâu, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại không phải món quà cô thích.” Mạnh Hoài Khiêm nhỏ giọng, “Trì Sương, tôi rất hối hận.”
“Hối hận cái gì?”
“Hối hận tin vào lời người khác, phạm phải sai lầm đầu tiên, hối hận khi đó quá xúc động, phạm phải sai lần thứ hai.” Anh nói, “Cho nên bây giờ giống như lý bạc băng.”
“Tôi còn không nhìn ra nha.”
Trì Sương dĩ nhiên biết tại sao anh lại nói những lời này, “Làm sao vậy, lời của tôi khẩn cô chú sao?”
Chuyện có ba bốn chữ mà anh ngược lại nhớ kỹ.
Nhưng mà nhớ kỹ còn hơn nghe xong là quên.
Mạnh Hoài Khiêm lẳng lặng nhìn cô, muốn giải bày một chút, con người lên học cách kiềm chế hành động, chuyện này từ nhỏ anh đã biết, hơn nữa còn khắc vào tâm.
Qúa khứ anh cho rằng đây là một loại trói buộc, nhưng ở bên cạnh Trì Sương một năm này, anh đột nhiên phát hiện, thật ra đây là một bản năng.
Tình cảm càng sâu thì càng sợ hãi.
Vì vậy trông trước trông sau, như đi trên một lớp băng mỏng, nhưng cũng vui ở chỗ đó.
“Nhìn xem hôm nay trời thật đẹp, “ Trì Sương làm như thật nghiêng người gần anh, diễn viên nào có trình độ chuyên môn đều phải học qua biểu diễn mà không cần đồ vật, cô cũng được học, đua tay muốn lấy thần chú không tồn tại trên đầu anh xuống, “Lấy xuống, nhưng mà hiệu lực chỉ có 5 phút thôi.”
Mạnh Hoài Khiêm ngớ người ra.
Anh yên lặng, không biết nên nói gì cho đúng.
Cô cũng không thúc giục, dù sao cô cũng đã quen rồi, nhờ có anh mà cô đối với năm phút rất nhạy cảm, không cần nhìn đồng hồ cũng có thể tính giờ chuẩn xác.
Ngay tại lúc sắp hết 5 phút, anh mở miệng, nhỏ giọng nói, “Trì Sương, tôi rất thích em.”
Muốn nói yêu, lại sợ hù dọa cô.
Sau khi nói xong, anh cúi đầu trước mặt cô, đây là từ sau khi hiểu chuyện, lần đầu tiên anh cúi đầu.
“Sao vậy?” Trì Sương vẫn còn thưởng thức mấy chữ kia, đầu lưỡi như treo hũ mật, cô nhìn cái đầu trước mặt này, dở khóc dở cười.
“Hết giờ rồi.”
Trì Sương sửng sốt một chút -----
Đúng, chính là điểm này.
Cô không có cách nào hình dung, thật ra thì ở trong mắt cô, Mạnh Hoài Khiêm cùng người đàn ông khác cũng không có gì bất đồng.
Anh chanh chính đánh đọng vào cô cho tới bây giờ đều là anh đem lời cô nói coi là thật.
Cho dù không thể giải thích được những lời hoang đường, anh cũng sẽ nghe vào, hơn nữa còn phối hợp với cô.
Anh lúc nào cô gọi thì đến làm vệ sĩ, tài xê.
Anh cũng là người bạn mà tuổi thơ cô muốn chơi cùng nhất.
Mà đây là những danh tính trùng nhau hợp chung một chỗ, nguyên lai chính là bạn đời.
Cô bị chọc cười, trong mắt đều tràn đầy nụ cười, nhìn đầu này cô vốn muốn đưa tay đẩy ra, nhưng tay vô lực, không khỏi khống chế của cô, vuốt nhẹ mặt anh, dùng sức nhéo một cái, “Da mặt thật là dày!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...