Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Anh đã đánh giá cao khả năng tự chủ của mình.Là anh không biết tự lượng sức mình.Trì Sương cũng buồn phiền về sự rằng rằng buộc của bản thân.Thân thể luôn tự động tiến vào sự kiềm chế, rõ ràng cô muốn ăn gà viên chiên giòn vậy tại sao sau đó cô lại ngồi trên máy tập thể hình hình elip trong phòng khách?!Lúc chuông cửa vang lên, cô vẫn còn đang thở hổn hển vận động đốt cháy mỡ thừa.Ô hô, Mạnh kỵ binh siêu nhanh đã đến rồi___Cô mặc kệ mồ hôi trên trán, tung tăng nghênh đón gà viên chiên, chẳng qua là khi nhìn thấy trên màn hình xuất hiện không phải là Mạnh Hoài Khiêm cô liền ngây ngẩn, nếu như người ngoài cửa không phải là dì giúp việc cô đã gặp hai lần, cô căn bản sẽ không mở cửa.Vừa mở cửa ra, dì mặt mày tươi cười đem túi hộp tới, “Cô Trì, buổi tốt tốt lanh, đây là cậu chủ để tôi đưa đồ ăn đến, vẫn còn đang nóng nha!”Trì Sương ngẩn cả người, nhất thời cảm giác thèm ăn biến mất.Chẳng qua là mặt cô cứng đờ mấy giây, đối phương còn chưa nhận ra cô đã khôi phục như bình thườn, nhoẻn miệng cười, khách sáo nói, “Dì, đã làm phiền dì rồi.

Ngượng ngùng quá, trễ như vậy còn để dì đưa đồ ăn cho tôi.”Dì cười ha hả vẫy tay, “Không co không có, cậu chủ cho tôi thêm tiền lương.”Trì Sương cũng cười theo, “Cảm ơn, khổ cực rồi.”Cô cho dù là người tự do phóng khoáng, kiêu căng đi chăng nữa cũng không có khả năng biểu lộ cảm xúc trước mặt người ngoài.Trên mặt lộ vẻ tươi cười đưa mắt nhìn dì đi vào thang máy sau đó mặt mũi cô mới xụ xuống, trở lại phòng sau khi đóng cửa, giận đến mức ngực phập phồng, trong lòng đã hỏi thăm Mạnh Hoài Khiêm tám trăm lần, có ý gì, anh ta có ý gì?Anh ta chẳng lẽ không biết mỗi lần cô nói muốn ăn gì chính là muốn anh ta tự mình đưa tới sao?Không phải anh ta nói tất cả đều “ được “sao???Trì Sương tiện tay để túi đồ sang một bên, nhanh chóng chạy chậm về ghế salon, ngay lúc cầm điện thoại lên muốn gọi cho Mạnh Hoài Khiêm, cô đột hiểu ra mọi việc.Người này không muốn làm nữa.Không muốn phục vụ cô, không muốn xuất hiện trước mặt cô nữa.Cô gọi điện đến thì có lợi ích gì? Ngón tay cô di chuyển, bấm số của dtv, đầu kia rất nhanh liền nhận.Giang Thi Vũ mới nói câu “Thế nào”, Trì Sương liền đùng đùng phàn nàn, “mình cùng cậu đánh cuộc, Áo Lãng mười năm, không năm năm liền phá sản đóng cửa! Ông chủ không có chút kiên nhẫn, không có nghị lực thì công ty này không sẽ phát triển lâu dài!”“..” Giang Thi Vũ không biết phải làm sao, “Sếp Mạnh đã làm gì à?”“A!” Trì Sương cười nhạt, “Là ai vỗ ngực thổi phồng nói phải chiếu cố mình, kết quả mới được bao lâu anh ta liền không muốn làm, bây giờ anh ta có suy nghĩ lúc đầu chính mình nói những lời đó mặt có đỏ không hay xẩu hổ không? Anh ta là loại đàn ông gì!!”Giọng điệu Giang Thi Vũ lạnh lùng: “Đã bảo cậu kiềm chế một chút rồi, ai có thể chịu được cậu dày vò?”Những người có thể chịu đựng được đã trở thành bạn trai chính quy, những người đích thân qua được thử thách cuối cùng.Tất cả đều là những cực phẩm trong nhân tài, là những "thần ngao" trong giới ninja.“Vậy ban đầu anh ta cũng không cần nói huênh hoang như vậy!” Trì Sương mắng, “Hại mình bâu giờ nhìn anh ta thuận mắt một chút, kết quả anh ta trở nên như thế này, coi như mình đã nhìn thấu, Thi Vũ, bây giờ suy nghĩ một chút, Lương Tiềm với anh ta đều đứng chung phe, không biết có phải cùng một loại người hay không, chẳng qua là mình và anh ta chụng đụng thì ít mà a cách thì nhiều, nên không nhìn ra được.

Được, mình rất tốt, một đám chóa má đã đầu thai thành người, cả đời này mình cũng không cùng anh ta lui tới, thế giới của mình liền thanh tĩnh mát mẻ!”Giang Thi Vũ:” Cậu làm mình buồn cưới muốn chết nha, tại sao quanh đi quẩn lại lại trở về bên Lương Tiềm? Nếu không, cậu gọi điện cho sếp Mạnh đi, có lẽ có hiểu lầm gì chứ? Hơn nữa, Sương Sương, không phải mình nói cậu, sếp Mạnh rất bận rộn, không phải đã để cho dì giúp việc đưa đồ đến sao, loại chuyện nhỏ như này cũng không cần phải đích thân cấp trên đi làm.“Xin hỏi mình là cha mẹ ruột của Mạnh Hoài Khiêm sao, hay là cổ đông trong công ty hắn? Mình là Phật tổ muốn phổ độ chúng sanh, hiểu rõ từng loại chóa má sao?” Trì Sương nói, “Mình dựa vào cái gì phải hiểu hắn,nên vì đủ loại lý do mà tha thứ cho anh ta, không, không thể nào.”Giang Thi Vũ: “Cậu chính là bị người ta nuông chiều rồi.”Trì Sương hít một hơi thật sâu, “Gọi điện thoại cho anh ta, mình phải có anh ta mặt mũi đúng không? Không gọi, mình lập tức kéo đen anh ta!”Giang Thi Vũ:”… Cậu kiềm chế một chút.


Nếu không trước mắt cậu ăn gà viên chiên yên tĩnh một chút?”“Mình! Rất! Lạnh!Lùng!”_Cho đến tận khuya, di động của Mạnh Hoài Khiêm kêu 2 lần, những mỗi lần đều không phải là Trì Sương.

Nếu như không phải điện thoại di động vẫn hoạt động bình thường, anh thậm chí hoài nghi số điện thoại của mình thiếu nợ.Trở lại chỗ ở, dì giúp việc kia đã ngủ ở nhà phụ.Một đêm khó mà ngủ yên, buổi sáng ngày thứ hai, Mạnh Hoài Khiêm nhờ quản gia gọi dì kia đến, dì đứng ở trước bàn cơm, thấy sếp Mạnh đang lật tờ báo, lại uống hớp cà phê, khuôn mặt lưỡng lự như có việc muốn nói nhưng lại thôi, tim bà đập thình thịch___ sẽ không phải muốn sa thải bà chứ?Qua một lúc lâu sau, Mạnh Hoài Khiêm mới chậm rãi nói: “Ngày hôm qua đi Ngọc Tinh thành?”Dì vội vàng tả lời: “Ừ, là tôi đưa đi, tự mình giao đến tay cô Trì”.Mạnh Hoài Khiêm gật đầu hỏi,: “Cô ấy có nói gì không?”“Không có” dì cố gắng nhớ lại, “Cô Trì rất khách sao, còn nói cảm ơn”.Trong mắt Mạnh Hoài Khiêm rũ xuống, mấy giây sau bình tình ừ một tiếng, ngồi yên tĩnh trước bàn cơm.Cho đến khi cốc cà phê trên tay nguội đi, anh mới chậm chạp đứng dậy.Bên kia, sau khi Trì Sương cùng Giang Thi Vũ oán trách một trận, tâm trạng lúc này vô cùng thư sướng.Thế giới của người trưởng thành không cần cái gì cũng nói ra bên ngoài, chỉ cần ám chỉ là được.


Mạnh Hoài Khiêm biết rõ cô muốn cái gì, không báo cho cô biết trước mà nhờ dì bên ngoài đưa đến, hành động này cần cô tìm hiểu nữa sao? Còn cần cô gọi điện thoại hỏi rõ ràng sao?Bạn trai cô cũng không có đãi ngộ này, cô dựa vào cái gì mà cấp cho “kẻ thù” không quan trọng?Mạnh Hoài Khiêm không có xuất hiện trọng cuộc sống của cô… Hai ngày đầu cô còn hùng hùng hổ hổ, cũng không cần một tuần lễ, cô liền đem người này quên đi.Loại người như vậy căn bản không đáng giá để cô tức giận, cũng không xứng chiếm cứ tâm trí cô, sẽ để cho tro cốt của anh ta theo gió phiêu tán, hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô.Trì Trung Tiểu Uyển cũng bắt đầu khai trương.Ngày đầu khai trương, Dung Khôn cũng đặc biệt chạy đến, đưa đến một lãng hoa nổi bật, anh ta tỉnh bơ nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng Mạnh Hoài Khiêm, cục đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.Hai người ăn ý không nhắc đến Mạnh Hoài Khiêm, người vốn lên vào lúc này làm trâu làm ngựa, nhẫn nhục chịu khó.Dung Khôn làm đủ tuyên truyền cho nhà hàng của Trì Sương.Chỉ trong vòng bạn bè, hai bài viết được đăng lên liên tiếp.Mạnh Hoài Khiêm tự nhiên cũng nhìn thấy, anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Trì Sương vòng bạn bè, anh vô thức lưu lại tất cả tấm hình của cô.Anh chẳng qua vẫn không hiểu.Không hiểu lấy tình tình của cô, đêm hôm đó sao không gọi điện mắng anh.Không có điện thoại, không có tin nhắn, cũng không có tin tức.

Cô ngay cả một chữ đều không để lại cho anh.Ngày hôm sau cô không ra lệnh để anh đi mua đồ ăn khuya hay bữa ăn sáng nữa, càng không để cho anh làm chân chạy vặt, điện thoại di động khôi phục quy luật như trước, anh lại thấy quá an tĩnh, anh như đã có thói quen, luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó.Anh bắt đầu cảm thấy phiền não một cách khó hiểu.Khai trường được gần một tháng, Trì Sương mỗi ngày đều bận rộn, chân không chạm đất.Dung Khôn mang cho cô không ít khách hàng, trong quá khứ ở trong vòng giải trí cô cũng biết không ít người, những tiền bối hậu bối nghe tin cô mở nhà hàng, hàm ở Bắc Kinh đều tới ủng hộ, buôn bán tương đối khả quan, chị họ hết sức vui mừng, đếm tiền đến mức choáng váng.Trì Sương cũng rất vui vẻ, mặc dù bận bịu, nhưng thời gian trôi qua mau, cũng không có thời gian suy nghĩ bậy bạ, cơ hồ chớp mắt một cái, Bắc Kinh đã bước vào mùa đông giá rét.Lương Tiềm cũng đi bốn, năm tháng.Bây giờ nghĩ đên anh ta, cô chỉ còn lại buồn bã mất mát.

Thỉnh thoảng cũng sẽ không nhịn được suy nghĩ, cùng Lương Tiềm bên nhau ba năm kia có phải hay không chỉ là giấc mộng.…"Chú rể, anh có bằng lòng nhận cô gái xinh đẹp trước mặt này làm vợ hợp pháp của mình không.


Từ nay trở đi, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, nghèo hay giàu, anh có sẵn lòng tôn trọng, yêu thương cô ấy và ở bên cô ấy trong suốt phần đời còn lại của bạn hay không?”“Tôi…”Vẻ do dự hiện lên trên khuôn mặt của người đàn ông mặc âu phục màu đen.Đến lúc này, anh chưa nói :”Tôi đồng ý”, bên trong hội trường nhất thời yên lặng như tờ, khách mời trố mắt nhìn nhau.Trì Sương không thể tin trước mắt mình là người đàn ôn nói sẽ yêu mình cả đời.Hai người nhìn nhau, người đàn ông cõi lòng tràn đầy áy náy nói” “Sương Sương, anh xin lỗi.

Anh không muốn tiếp tục hỗn lễ này.”Trì Sương đầu óc ong một tiếng.Ngay sau đó cô từ trong giấc mộng tỉnh lại.Chương 19.Trong phòng nhiệt độ và độ ẩm quanh năm không đổi, nhưng cả người cô là tầng mồ hôi mỏng, sau khi tỉnh dậy vỗ trán một cái, mặt đầy phiền não từ dưới gối sờ đến điện thoại di động, tinh thần suy sụp bắt đầu nổi điên trong nhóm [muốn mạng già, mấy người đoán xem mình đã nằm thấy mộng gì!]Bị người trong công ty hiểu làm là hoàng thân quốc thích, Giang Thi Vũ gần đây rất rảnh rỗi, rảnh rỗi đến mức có thể trả lời tin trong mấy giây: [“Cùng anh đẹp trai trải qua đêm xuân trong mộng?]Tiếu Manh: [mình không thể làm công việc này thêm ngày nào nữa, mình bị tra tấn đến mức không có một giấc mộng xuân nào trong ba tháng này, quá thảm!]Trì Sương nhanh chóng gõ chữ: [ mình lại mơ thấy giấc mơ kia, nằm mơ mình cùng Lương Tiềm tiến vào hôn lễ, kết quả anh ta lại nói anh ta không muốn cưới mình, làm mình tức giận đến mức tỉnh lại, mình thấy anh ta thật là chán sống rồi!]Giang Thi Vũ:”…”Tiếu Manh:…Giang Thi Vũ:[Thành thật khai báo, có phải hay không gần đây có tình huống mới, Lương Tiềm đây là báo mộng cho cậu ghen tuông nha, đàn ông thích chơi trò lừa bịp này]ưTrì Sương: [Người đã chết thì ghen cái gi]Trì Sương: [đây là ý chính sao? Không cảm thấy đáng sợ sao? Mình đã liên tục ba llaanf đều mơ thấy giấc mộng này]ưTiếu Manh: […Có chút.

Nếu không cậu đi trong miếu thắp hương đi?]Trì Sương cũng đang có ý đó.Cô là người theo chủ nghĩa duy vật , nhưng từ khi vào vòng giải trí, lập trường liền không ổn định.


Bị người đi đường khai trí, ngay cả địa điểm mở nhà hàng cô cũng tìm đạo sĩ tin cậy tính qua, chọn ngày hoàng đạo khai trương.

Đụng phải chuyện này làm người ta sợ hãi cuống luống, cô tỉnh lại cũng không chú ý đến trang điểm, đội mũ, đeo khẩu trang liền không dám chậm trễ chạy đến miếu.ở trong miếu cả ngày, thành tâm thành ý cầu xin chuỗi vòng đeo tay, còn lặng lẽ để cho sư phụ vẽ bùa dính vào đầu giường, lúc này cô mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.nói cho cùng nằm mơ thấy người đã chết, cũng không phải là chuyện may mắn gì.Cô hiểu Lương Tiềm có thể rất muốn cô, nhưng không thể dùng phương thức như vậy dọa sợ cô.Những giấc mơ khác đều nằm trong phạm vi chịu đựng của cô, nhưng thường xuyên mơ thấy cùng bạn trai đã qua đời tổ chức hôn lễ…Vậy làm sao không phải là chuyện kinh khủng, quỷ dị chứ?Chỉ cần suy nghĩ một chút, cánh tay cô đều không tự chủ được đổ mồ hôi lạnh.Đừng nói với cô ấy rằng Lương Tiềm đấu tranh với thiên đao để báo mộng cho cô, cô sẽ phiền chết hắn.Chẳng qua là cô làm sao cũng không nghĩ đến, hiện trường hôn lễ nhiều khách mời như vậy, cô bị bỏ rơi giấc mộng này không tiếp tục, nhưng nửa tháng tiếp theo, cô lại mơ thấy nhiều mảnh vụn.Một mảnh hợp với một mảnh liền hiểu ra, giấc mộng này giống như một câu chuyện làm người khác giận sôi người.Trong chuyện, anh chàng đẹp trai nhiều tiền là nam chính, một lần bất ngời rơi vào biển sâu, bị cuốn vào trong vòng xoáy, vốn là lập tức đi tìm Diêm Vương báo danh nhưng lại gặp kỳ tích, không chết mà bị lạc trôi đến một làng chài.Có một nhà tót bụng cứu hắn, ai ngờ đâu khi tỉnh lại anh ta liền mất trí nhớ quên hết thảy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận