Thời gian như thoi đưa, nhoáng cái đã được ba ngày. Trong hang vẫn yên tĩnh mờ tối, từng giọt nước tí tách rơi từ trên vách đá xuống, phá vỡ sự yên tĩnh trong động.
Một bóng dáng nho nhỏ ngồi ngay ngắn trong góc hang, hai mắt nó nhắm nghiền, như không có cảm giác gì với xung quanh, cả người đắm chìm trong tu luyện, trên trấn lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng nõn hiện lên màu đỏ, lông mày lá liễu nhíu lại như đang chịu đựng cơn thống khổ khổng lồ vậy.
Nếu có ai ở đây sẽ thấy linh khí chung quanh lóe sáng giờ phút này đang điên cuồng nhập vào trong cơ thể Lâm nguyệt, mà vùng bụng dưới vùng đan điền của nàng đang có linh khí tràn vào liên tục không ngừng, giờ phút này dần hình thành một khoảng không ẩn hiện.
Linh khí lúc tụ lúc tan, mà trong đan diền hấp thu linh khí ngày càng nhiều, cuối cùng trong đan điền vang lên tiếng “rắc” giòn tan, như đột phá trở ngại nào đó, luống khí trong đan điền xoáy tròn rồi hình thành, cùng lúc đó, linh khí bên ngoài điên cuồng ào tới, tạo thành một vòng linh khí khổng lồ quanh Lâm Nguyệt.
Đúng lúc này, thứ đeo lủng lẳng trên cổ Lâm Nguyệt đột nhiên phát sáng, Lâm nguyệt đang đắm chím trong trạng thái đột phá kỳ dị bỗng có cảm giác được nhẫn không gian có liên kết như ẩn như hiện với mình, trong trạng thái thần thức, thậm chí nàng còn nhìn rất rõ mọi chi tiết không nhẫn không gian.
Chỉ là giờ phút này nàng vẫn chưa thoát ly trạng thái tu luyện, cảm giác đột phá huyền diệu khiến nàng trầm mê, vì thế tinh thần của nàng không dừng lại ở nhẫn không gian, mà tiếp tục trầm tĩnh vững chắc ở tu vi vừa đột phá.
Chẳng biết bao lâu, đợi lúc Lâm Nguyệt tỉnh lại, phát hiện ra cả người mình ngoài đói ra thì toàn thân ngập tràn lực lượng, tựa như nàng đã lột xác vậy, trong thân thể tỏa sáng luồng sức mạnh nồng đầm.
Bản thân thay đổi các kiểu, khiến Lâm Nguyệt hiểu mình đã thành công đột phá tới ngưỡng cửa tu chân, đã trở thành một tu sĩ luyện khí cấp 1.
Trong ba ngày, cuối cùng nàng đã đột phá thành công. Cảm giác tu vi của mình vô cùng vững chắc rồi, Lâm Nguyệt liền đưa mắt nhìn vào nhẫn không gian, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Nếu vừa rồi nói nàng không có cảm giác gì, thì ngay thời điểm nàng đột phá, chiếc nhẫn không gian này thế mà lại tự động nhận chủ, còn nàng chỉ ngắn ngủn trong nửa canh giờ lại trở thành chủ nhân chính của nhẫn không gian, điều này sao được chứ?
Nàng còn nhớ trong truyện, sau khi Diệp Khuynh tuyết lấy được nhẫn không gian, tốn không ít công sức mới khiến nhẫn không gian nhận chủ, mà đợi tới khi Diệp Khuynh Tuyết thật sự nhận được nhẫn không gian nhận chủ, tu vi của nàng ta đã vào trúc cơ trung kỳ, hay nói cách khác, để luyện hóa nhẫn không gian, Diệp Khuynh Tuyết đã mất thời gian hơn hai mươi năm.
Lâm Nguyệt hơi không tin vào vận may của mình, hết lần này tới lần khác khi xác định tinh thần mình đúng thật có liên hệ được với nhẫn không gian, lúc này mới thật sự tin mình đã trở thành chủ nhẫn của nhẫn không gian, nhưng lòng nàng vẫn hơi nghi hoặc khó hiểu.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân bởi nàng tu luyện bí quyết thiên cổ Lưu Hương chăng? Không thể không nói chính xác thật như thế. Nàng sở dĩ có thể khiến nhẫn không gian nhận chủ, đúng là bởi nguyên nhân nàng tu luyện công pháp. Nhẫn không gian này vốn chính là chủ nhân trong động để lại cho người thừa kế, trên mặt được chủ động hạ xuống cấm chế rất lợi hại, dù đã trải qua vạn năm, uy lực cấm chế không bằng trước, nhưng tu sĩ hóa thần kỳ hạ cấm chế sao có thể gỡ dễ dàng được chứ? Chính là vì thế nên mới khiến Diệp Khuynh Tuyết tốn mất công phu hai mươi năm mới miễn cưỡng luyện hóa được nhẫn không gian, thu về cho mình dùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...