Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

NHững lời này của Quỷ Ngũ, lọt vào tai Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt chỉ thấy như sát đánh ngang tai nổ tung lên, chấn động tới mức khiến toàn thân nàng rung rẩy kịch liệt!
Tận sâu trong đáy lòng, một cơn đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan ra, cơn đau nhức sâu tận xương tủy ấy, đau tới mức khiến cả linh hồn nàng đều run rẩy.
Hai tay Lâm Nguyệt nắm chặt, nhìn thẳng chằm chằm vào cái bóng suy yếu trên không trng kia, thân hình mềm mại run rẩy mãi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt liên tục.
Chân dung ấy thoạt nhìn gầy trơ xương, suy yếu tới mức như người sắp chết vậy, đó chính là vị thiếu niên tuấn mỹ phong nhã tuyệt thế hào hoa vô song đó sao?
Nếu không phải chứng kiến tận mắt, mà Quỷ Ngũ nói chuẩn xác, nàng vốn không cách nào tin nổi1
Cái vị thiếu niên cao quý mỗi lần giơ chân nhấc tay đều cao quý ấy, cái vị thiếu niên sôi nổi có dung mạo tuyệt mỹ yêu nghiệt ấy, sẽ thành bộ dạng này sao?
Trong nháy mắt, một cơn đau lòng chua xót chưa từng có ngập tràn điên cuồng trong lòng Lâm Nguyệt, khiến nàng không cách nào thở nổi! Diêm Tinh Vân, hắn thế mà lại….
Đợi nàng đến tận giờ!
Hiện giờ cuối cùng nàng cũng hiểu, vì sao ở trong không gian kia, ký hiệu màu vàng kim sẽ cứ cách một thời gian lại tự động mở ra ánh sáng vàng, vì sao cứ cách một thời gian sẽ có một luồng màu đỏ xuất hiện trên ký hiệu màu vàng ấy!
Luồng sáng đỏ đó, vốn không phải là luồng sáng đỏ gì cả, mà chính là máu huyết của Diêm Tinh Vân, chính vì ký hiệu màu vàng kim đó hấp thu máu huyết của Diêm Tinh Vân, mới có thể tỏa ra những luồng sáng vàng cực kỳ quan trọng với nàng!
Chẳng trách, chẳng trách mà nàng lại cảm thấy luồng sáng vàng ấy mang tới cho nàng ấm áp chưa từng có từ trước tới nay, chẳng trách mà lúc nàng sau khi tắt thở, hồn phách vẫn chưa tán loạn, mà ngược lại dần dần khôi phục.
Hiện giờ rốt cuộc nàng đã biết, ký hiệu màu vàng kim ấy cuối cùng tỏa ra ánh sáng trắng như sữa đó đến cùng là cái gì, hiện giờ rốt cuộc nàng cũng biết, vì sao nàng bị thương nặng chết ngay, sau khi tỉnh lại, chẳng những tu vi không giảm, mà ngược lại còn thành công đột phá nguyên anh hậu kỳ nữa!
Đây tất cả đều là vì nàng hấp thu tất cả máu của Diêm Tinh Vân, và toàn bộ linh lực trên người hắn! Nếu không có máu của hắn, nếu không có mỗi ngày rót vào trong cơ thể nàng lượng linh lực khổng lồ, kinh mạch của nàng không thể nào nào mà không bị tổn thương, càng không thể dưới tình trạng như thế tu vi lại thuận lợi đột phá!
Một năm, trong suốt thời gian một năm, lúc hắn trả giá vì nàng, hắn ngày nào cũng phải chấp nhận chịu đựng nỗi thống khổ việc linh hồn bị xé rách, thừa nhận bản thân càng ngày càng tiếp tục suy yếu, nhìn mình dần trở nên tiều tụy!
Diêm Tinh Vân, huynh, đã vì ta, đến cùng cái gì cũng làm là vì sao, huynh như thế, bảo ta sau này biết phải đối mặt với huynh thế nào đây?

Giờ phút này, tim Lâm Nguyệt như bị vật gì đó chặn lại vậy, vừa khó chịu vừa chua xót, nước mắt chậm rãi lăn từ góc mắt ra, nàng cúi đầu xuống, nhìn đôi tay trắng nõn trong suốt kia của mình, cả mười móng tay màu hồng hồng khỏe mạnh, mà phần khỏe mạnh này, phần xinh đẹp này, đều là do Diêm Tinh Vân dùng máu và linh lực bản thân để trả giá đổi lấy!
Hiện giờ nàng đã tỉnh, tu vi cao hơn một bậc, mà hắn, lại chẳng rõ tung tích đâu…
“Thế nào? Không phản đối sao? Lâm Nguyệt, ngươi có biết, vì ngươi ngài ấy đã bỏ ra cái gì không? Vì ngươi mà ngài ấy biến thành bộ dáng đó, trước khi rời đi còn một lòng nghĩ đến ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm gì cho ngài ấy chưa?”
Quỷ Ngũ bi phẫn nhìn thiếu nữ cúi đầu im lặng trước mắt, giọng phẫn hận mang theo bi ai khó nói ra lời.
“Ngươi chưa làm gì cho ngài ấy cả, thậm chí ngươi vẫn luôn làm tổn thương ngài ấy, ngươi có biết không, lúc ngươi bị cuốn vào trong không gian loạn lưu, ngài ấy không tiếc cả tính mạng mình mở ra huyết điện, chỉ là vì tới nơi này tìm ngươi…Ngươi cũng biết với tu vi của ngài ấy, cưỡng chế mở ra huyết điện thì nguy hiểm tới cỡ nào không? Không cẩn thận, ngài ấy sẽ bỏ mạng ở trong không gian loạn lưu! Nhưng ngài ấy lại vì ngươi, vì tìm bằng được ngươi, chẳng tiếc đánh bạc với tính mạng của mình đó!”
“Lần trước là thế, hiện giờ cũng vậy! Lâm Nguyệt, ngươi thật sự là hồng nhan họa thủy mà, ngươi ngoài làm tổn thương ngài ấy ra, thì ngươi còn làm gì nữa đây? Nữ nhân không có tim phổi giống như ngươi, vốn chẳng đáng để cho thiếu chủ phải trả giá, lại càng không xứng với ngài ấy!”
“Đủ rồi!” Tim càng ngày càng đau nhức, Lâm Nguyệt ngẩng mạnh đầu, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, mãi lâu sau, mới cất giọng run run, nhỏ giọng nói, “Huynh ấy, hiện giờ ở đó…”
Quỷ Ngũ nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của Lâm Nguyệt, hơi ngẩn ra, oán giận trong lòng với Lâm Nguyệt cũng giảm chút, trầm mặc hồi lâu, mới nói lạnh lùng, “Ta không biết rõ”
“Nói cho ta biết đi” Lâm Nguyệt vốn không tin lời Quỷ Ngũ nói, nàng cố nén cơn đau nhức trong lòng lại, bảo, “Huynh ấy, có phải đã cùng Diêm SÁt trở về Vân Bảo không?”
“Trở về Vân Bảo sao?” Quỷ Ngũ cười lạnh, trong mắt ngập tràn bi thương, hắn nhìn Lâm Nguyệt, mặt không đổi nói, “Thiếu chủ ngài ấy vào ba tháng trước đã rời đây đi rồi, hiện giờ ngài ấy ở đâu ta không rõ, nhưng ta từng biết từ trong miệng Quỷ Nhất có nói một chút về chuyện của thiếu chủ”
“Quỷ Nhất nói, thiếu chủ vì giúp ngươi có tia sống, nên đã phải trả giá quá đắt, ngoài một năm cho ngươi máu và linh lực bản thân ra, ngài ấy còn đồng ý với bảo chủ, sau khi cứu ngươi, lập tức phục hạ luân hồi, rời khỏi thế giới này đi…”
“Qua nhiều năm như vậy, phục hạ luân hồi, vẫn là chuyện duy nhất thiếu chủ nên làm, ngài ấy tu luyện để tăng cao tu vi cũng vì chuyện này, bởi vì thiếu chủ vốn không phải là người của thế giới này, ngài ấy sớm muộn gì cũng phải rời nơi này mà đi thôi!”
“NHưng vì ngươi, cũng bởi vì thiếu chủ gặp ngươi, mấy năm nay ngài ấy mới chậm chạp không muốn rời đi, Quỷ Nhất nói, với tu vi trước mắt của thiếu chủ, nếu là ở thời kỳ đỉnh cao,m sau khi phục hạ luân hồi sẽ còn có một nửa cơ thành công xuyên không được bình phong che chở trở lại thế giới thuộc về ngài ấy, mà hiện tại vì ngươi, thiếu chủ đã không còn một thân tu vi nữa, lại chẳng có tý linh lực nào, chuyện phục hạ luân hồi hẳn phải chết là cái chắc!”
“Nhưng đây là điều kiện duy nhất có thể cứu được ngươi, vì muốn lấy được trận dưỡng hồn, thiếu chủ đã đồng ý với bảo chủ, sau khi cứu được ngươi rồi sẽ lập tức phục hạ luân hồi, rời khỏi thế giới này đi!”

“Bức màn không gian xuyên không hung hiểm vô cùng, huống chi giờ phút này nguyên nhân vì cứu ngươi, chẳng những linh lực hao sạch, cả tia sống còn cũng mất đi hơn nửa, một thân tu vi bị tổn hao rất nhiều, tiêu hao cả sinh mạng, ngài ấy như thế đi xuyên qua bức màn không gian xuyên không, thì sao có thể sống được chứ! Trước đó vì thiếu chủ liên tục chống lại lệnh của bảo chủ, bảo chủ rõ ràng định trừng phạt thiếu chủ, để thiếu chủ phải đi chịu chết một cách vô ích mà!”
“Ngài ấy vì ngươi mà phải trả giá quá đắt, kể cả tính mạng của ngài ấy! Những thứ đó vốn ngài ấy không để cho ta nói với ngươi, bởi vì ngài ấy sợ ngươi sẽ lo lắng cho ngài ấy, nhưng ta dựa vào đâu mà không nói cho ngươi chứ? Ngươi hại ngài ấy như thế, tại sao ta lại phải để cho ngươi được sống thoải mái sung sướng vậy chứ? Ta chính là muốn cho ngươi biết hết tất cả đó! Để ngươi sẽ đau lòng cả đời vì ngài ấy!”
Trên mặt Quỷ Ngũ vặn vẹo cười lạnh, nói năng sắc bén vô cùng, cứ như lưỡi dao sắc đâm thật sâu trong lòng Lâm Nguyệt vậy, khiến trong lòng nàng bị đâm máu thịt nát tươm!
Thân thể Lâm Nguyệt run rẩy kịch liệt, đau đớn kinh khủng, tinh thần nàng gần như sụp đổ! Diêm Tinh Vân… Huynh thật ngốc quá đi…
Huynh như vậy, ta sao nhẫn tâm để cho huynh trả giá vô ích cả một đời vì ta chứ? Cả đời này, Lâm Nguyệt ta đâu có chịu nợ bất cứ ai, chỉ có nợ mỗi mình huynh thôi!
Lần này, nếu huynh có thể được bình yên vô sự, sau này, trời đất bao la, nếu Lâm Nguyệt ta còn sống, dĩ nhiên sẽ có huynh ở bên suốt đời!
Lâm Nguyệt ta xin thề, tóm lại có một ngày, sau khi được trở lại Cửu Trùng Thiên kia, lại lần nữa đoạt lại thất tình lục dục của ta, sau đó dùng linh hồn ta, cả thể xác của ta đều tận lực đi yêu huynh, bảo vệ huynh!
Trong người Lâm Nguyệt đột nhiên bùng lên một luồng hơi thở hủy diệt kinh thiên động địa, cơn giận lập tức bộc phát trong nháy mắt, quanh người tạo thành một luồng gió lốc cường đại, luồng gió lốc vừa phát ra, cả tòa động phủ trong nháy mắt sụp đổ, lúc có vô số đất đá bắn ra, khiến khắp rơi rung chuyển ầm ầm, cả vô số mãnh thú trong rừng sợ hãi kêu rên khiếp đảm.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, hơi thở hủy diệt đó vẫn không ngừng bành trướng ra khắp chung quanh, đi qua chỗ nào, chỗ nấy lại phát ra tiếng nổ ầm ầm, khí thế kinh thiên động địa, cả tòa đảo nhỏ khổng lồ phúc chốc vỡ ra, cả hòn đảo xuất hiện rạn nứt, từng vết nứt khổng lồ xuất hiện, dưới lực lượng hủy diệt khủng khiếp phá hủy, chỉ trong chốc lát, cả hòn đảo đã bị chia năm xẻ bảy!
Ngay lúc hòn đảo sụp đổ trong nháy mắt, cả người Lâm Nguyệt sụp trong đống hoang tàn chợt phóng lên cao, một luồng thần thức cực lớn khó hiểu bùng phát từ trên người nàng, nơi nào có luồng thần thức này đi qua thì nơi đó đất trời run rẩy!
Thần thức cường đại, đây mới thật sự là kết quả tốt nhất của việc dung hợp Cửu Thiên Thần Cách! Trong vùng trời đất này, không ai có thần thức vượt qua nàng được!
Sau khi Lâm Nguyệt bay lên không trung, nhìn về Hải Vực nơi xa, tiện tay chộp một cái, một lực mạnh mẽ trong nháy mắt phát ra, tóm thẳng Quỷ Ngũ bị hành động kinh thiên động địa của Lâm Nguyệt mà kinh ngạc sững sờ tới, lạnh lùng nói, “Đưa ta đi Vân Bảo!”
Lâm Nguyệt nói vừa dứt, lộ ra một luồng uy nghiêm không để ai cự tuyệt nổi, vốn cũng không để Quỷ Ngũ cực tuyệt, trực tiếp thúc giục Hương lưỡi đao lao nhanh như tia chớp trên không trung!
Sau khi Lâm Nguyệt nghe những lời Quỷ Ngũ nói, cũng hiểu được rõ ràng nguyên nhân chia lìa, mặc dù trong miệng Quỷ Ngũ, Diêm Tinh Vân vì cứu nàng, vì thế mới trao đổi điều kiện với Diêm SÁt, nhưng nàng lại biết, người Diêm Tinh Vân trao đổi điều kiện tuyệt đối không phải là Diêm SÁt, chắc chắn là Minh Vương!

Bởi vì trong lúc nàng đã tắt thở thời điểm ấy,. mặc dù tu vi Diêm Sát cao, nhưng cũng chẳng qua chỉ là tu vi hóa thần hậu kỳ mà thôi, vốn không có năng lực cứu nàng, thuật dưỡng hồn kia, cũng không phải là thứ mà Diêm Sát xuất ra, chứ đừng có nói gì cả, đều là phân thân Minh Vương hết, tình cảm giữa Diêm Sát và Diêm Tinh Vân rất sâu đậm, nếu Diêm Sát thật sự làm khó Diêm Tinh Vân, vốn không cần đợi tới bây giờ!
Lần này ở Đông Cực Hải, sau khi Diêm SÁt cứu họ, hoàn toàn có thể mang Diêm Tinh Vân rời đi thẳng, với tu vi của hắn, lúc ấy Diêm Tinh Vân vẫn chưa khôi phục lại tu vi thì vốn không cách nào phản kháng nổi1
Vì thế, Diêm SÁt tuyệt đối không thể là người giao dịch điều kiện với Diêm Tinh Vân được! Quỷ Ngũ nói, ba tháng trước Diêm Tinh Vân đã rời khỏi nơi này, vậy sau khi hắn rời đi, nơi có khả năng tới nhất chính là Vân Bảo! Nếu hắn muốn phục hạ luân hồi, chỉ biết ở Vân Bảo mới có thể tiến hành được!
Ba tháng, ba tháng, đủ để Diêm Tinh Vân trở lại Vân Bảo thuận lợi, hiện giờ nàng chỉ hy vọng, nàng vẫn còn kịp, kịp đuổi theo trước khi Diêm Tinh Vân phục hạ luân hồi, chạy về Vân Bảo, đi ngăn hắn lại!
Cho dù nàng bây giờ không phải là đối thủ của Minh Vương, nàng cũng muốn thử một lần, kể cả mất mạng nàng cũng không tiếc!
“Ngươi…”
Bị Lâm Nguyệt tóm lấy thô lỗ, Quỷ Ngũ cực kỳ tức giận, nhưng lúc Lâm Nguyệt phát ra luồng uy áp khổng lồ, hắn vốn không cách nào phản kháng nổi, thần hồn của hắn đã bị ép chặt tới mức đừng có nói phản kháng, mà cả linh lực trong cơ thể cũng không cách nào vận chuyển được, đành trơ mắt nhìn mình lọt vào trong tay Lâm Nguyệt.
“Ngươi có biết, nơi cách đây gần nhất, ở đó có một trận truyền tống thượng cổ, ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất, trở lại giới tu chân Trung Nguyên!”
Lâm Nguyệt ném Quỷ Ngũ lên Hương lưỡi đạo, lạnh lùng nói ra. Nàng phải về, rời khỏi giới tu chân Trung Nguyên cũng chừng mấy năm rồi, nàng chưa từng nghĩ tới, nàng sẽ ở lại đây trong mấy năm ngắn ngủi, mà nghĩ muốn về giới tu chân Trung Nguyên, bởi vì nàng chưa từng nghĩ tới, trong mấy năm ngắn ngủi ấy, tu vi nàng có thể đạt tới trình độ cao như bây giờ!
Nguyên anh hậu kỳ!
Tu vi như thế, dù vẫn còn kém hóa thần, nhưng ở giới tu chân thì vẫn là một kẻ đứng đầu tồn tại, nàng hiện giờ, dù tính trở lại giới tu chân Trung Nguyên, cũng sẽ không phải là đệ tử Lâm Nguyên ngoại môn côn Lôn không có sức tự vệ năm đó nữa.
Nàng hiện giờ đã có đủ lực để bảo vệ mình, bảo vệ tất cả mọi thứ của mình!
Tử ngọc đạo quân Côn Lôn, còn có cái kẻ được thiên đạo sủng ái tạo ra nữ chính Diệp Khuynh Tuyết kia nữa, đều không còn là chướng ngại gì của nàng nữa! Nàng phải về, nàng muốn đi cứu hắn… Đây mới là mục đích trở về thật sự của nàng! Muốn đi cứu hắn!
Giờ phút này trong lòng Lâm Nguyệt chỉ có một ý nghĩ duy nhất, ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã kiên định tỏng lòng nàng, nàng chẳng còn chút do dự nào nữa, điều nàng phải làm duy nhất trước mắt, chuyện cần làm, chính là phải đuổi kịp trước khi Diêm Tinh Vân phục hạ luân hồi, tìm được hắn, ngăn hắn rời đi, chẳng cần biết nàng làm vậy chỉ tốn công vô ích, chẳng cần biết hiện tại dù nàng có tới Vân Bảo cũng không thể ngăn cản được Diêm Tinh Vân, nhưng nàng nhất định phải đi làm, hơn nữa phải nhất định làm được!
Nàng cố chấp như thế, không liên quan gì tới tình yêu, vì nàng đã sớm mất đi tình dục, vốn không cách nào động tình được, nhưng giờ trong cơ thể nàng, lại chảy máu Diêm Tinh Vân, với nàng mà nói, bất kể là bạn cũng được, hay người yêu cũng tốt, Diêm Tinh Vân trong lòng nàng là người quan trọng nhất! Nàng tuyệt đối không thể mất hắn được!
Hình ảnh sống chung với Diêm Tinh Vân, chỉ có mấy hình, lại không khống chế nổi xuất hiện trong đầu, một cơn đau nhói tim từ tận sâu đáy lòng truyền đến, cơn đau này, gần như xuyên thấu xương cốt nàng, xâm nhập vào tận linh hồn nàng, khiến nàng không thể trốn, cũng không tránh nổi!
“Bé con, ta vĩnh viễn đợi bên cạnh nàng, chẳng cần người nàng thích không phải ta, chẳng cần nàng vĩnh viễn không cách nào yêu ta nổi…”

“Bé con, nàng cuối cùng đã tiếp nhận ta rồi, ta thật vui quá…”
“Bé con, nàng biết không? Chỉ cần có nàng bên cạnh, như vậy là đủ rồi!…”
“Bé con, nàng là người của ta…”
“Nàng phải nhớ kỹ, sau này sẽ là người của ta…”
Những lời Diêm Tinh Vân từng nói với nàng, những lời bao hàm tình cảm thâm luyến, giờ vẫn rõ ràng trong đầu nàng, nàng còn nhớ, lúc hắn rời khỏi sơn cốc, hắn nói, bé con, nàng ở chỗ này đợi ta…
Đợi hắn…
Đây là ước định của hắn và nàng, chỉ là, giờ đổi lại là nàng đi tìm hắn, người cần phải đến là hắn!
Thời gian qua, lúc họ ở cùng nhau, người trả giá cho tới giờ đều là hắn, còn nàng cứ liên tục là người bị động tiếp nhận, lúc này, cứ để cho nàng chủ động đi tìm hắn đi, để nàng được đi theo từng bước tiến của hắn, đi bảo vệ hắn, một lòng làm bạn với hắn!
Nàng không có tâm, không biết rõ đi yêu một người là gì, vì thế chỉ có thể bị động tiếp nhận tình cảm của hắn, nàng đã từng cho rằng, mặc kệ nàng có đáp lại hắn không, chỉ cần nàng đồng ý ở lại bên cạnh hắn, chính là bổ nếm lớn nhất với hắn rồi, nhưng hiện giờ, hắn lại trả giá khiến nàng đau lòng, phần đau lòng này đã chuyển thành càng đau lòng hơn… Nàng không có tình, lại sẽ đau đớn vì hắn..
Diêm Tinh Vân, huynh có biết không? Huynh không oán không hối, huynh trả giá tất cả vì ta, đã sớm khắc sâu tận trong linh hồn ta, ta không rõ cơn đau đớn này đến tận cùng là vì đau lòng, hay là vì tình yêu của huynh với ta, nhưng nó vĩnh viễn tồn tại trong lòng ta, không ai có thể thay thế vị trí của huynh được!
“Bé con, nếu có một ngày, ta rời khỏi nàng, nàng sẽ nghĩ ta thế nào?”
Nàng còn nhớ, ở trên đảo Đông Cực, Diêm Tinh Vân từng hỏi nàng những lời này, lúc ấy nàng cũng không đáp, nhưng giờ, nàng lại muốn chính miệng nói cho hắn biết, nàng nghĩ tới hắn, rất nhớ rất nhớ hắn, nhớ hắn tới mức sắp sụp đổ rồi, sắp nổi điên lên rồi…
Nhớ nhung tưởng niệm đầy mong mỏi cực đoan, nó điên cuồng ngập tràn trong lòng Lâm Nguyệt, nàng chưa từng bao giờ đi nhớ một người nào, chưa từng bị như thế, thật sự muốn được gặp người đó!
Diêm Tinh Vân, thực ra ta rất nhớ rất nhớ huynh… Huynh, nhất định phải đợi ta đó!
Đến lúc đó, trời đất bao la, trên trần gian hay dưới địa ngục Lâm Nguyệt ta đều nguyện được ở cùng với huynh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui