Thẩm Minh không muốn giết người, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày hắn giết người.
Nhưng mà rất lâu từ trước, hắn đần độn dốt nát sống một cuộc sống người không ra người, quỷ không phải quỷ.
Nếu phải tìm một cái cớ cho tình trạng hiện giờ của hắn, thì đó chính là Thẩm Ám.
Đã ngu ngốc mười mấy năm rồi, làm sao có thể nói khỏi là khỏi đây?
Đã ngu ngốc mười mấy năm, làm sao có thể nói mở công ty là có thể mở công ty?
Ngu ngốc mười mấy năm, bản lĩnh cùng quan hệ ở đâu ra để đối phó hắn?
Từ khi Thẩm Ám bắt đầu tốt lên thì chuyện gì hắn cũng làm không thuận lợi.
Trước kia hắn không cảm thấy nguy cơ, đi theo ông già quản lý chuyện làm ăn cũng không tận tâm.
Toàn bộ đều dựa vào ông già mới cầm được cái danh vọng “tuổi trẻ tài cao”, còn tưởng rằng bản thân tuổi trẻ tài cao thật.
Sau này ông già cố ý rèn luyện hắn, hắn liền đem mấy chuyện không quan trọng quăng cho cấp dưới đi làm.
Kết quả không một chuyện nào là không bị làm hỏng, hắn cũng bị điều xa khỏi tổng công ty.
Sau đó lại chuyển tới bên chi nhánh, toàn công ty đều biết hắn là ông chủ tương lai, trên dưới công ty đổi đủ cách để nịnh bợ hắn……Sau đó hắn liền không biêt làm sao mà vướng vào tranh cãi kinh tế gì đó.
Hôm ấy đã khuya rồi, ông già chạy tới vớt hắn ra ngoài, trên đường cũng không nói ra được một câu quan tâm nào, bộ dáng như có rất nhiều tâm sự.
Sau này Thẩm Minh nghĩ, chắc là từ hôm đó đi.
Ông già đã biết đứa con trai “đầy hứa hẹn” chân chính của mình đã trở lại, cho nên mới không cần đứa con riêng được sinh ra sau mấy giờ ở với mẹ trong căn nhà ngang(*) như hắn đi.
(*): 筒子楼: “Đồng tử lâu”: kiến trúc kiểu nhà lính cũ, một hành lang dài nối rất nhiều căn hộ đơn.
Phần lớn hiện tại các “Đồng tử lâu” đều đã xuống cấp nặng nề, cho nên có thể coi là khu chung cư cấp 3-4.
Tuy ngoài miệng Thẩm Minh như không thèm để ý, nhưng thật ra, hắn lại cực kỳ mẫn cảm với thân phận con riêng của mình.
Lúc hắn được đưa tới nhà họ Thẩm đã học tiểu học, cảnh tượng trước khi lên tiểu học, hắn đều nhớ rõ.
Mẹ mắc bệnh nặng, căn nhà rách nát, lời móc mỉa của láng giềng.
Mẹ luôn nói hẳn phải cố gắng lên, nói chỉ cần hắn đủ ưu tú thì bọn họ liền có thể được ba đón về nhà, Hắn cũng là đứa nhỏ của nhà họ Thẩm, sẽ không kém hơn thằng nhóc Thẩm Ám mất mẹ từ nhỏ kia.
Hắn cũng khát khao căn phòng lớn trong lời của mẹ, đang ở độ tuổi mê chơi, giữa những đứa cùng tuổi, chỉ có hắn là không ngừng không ngừng học tập nhưng mẹ vẫn luôn không hài lòng.
Mỗi khi bà thấy Thẩm Ám nhận được giải thưởng gì trên tivi, thi đậu được trường gì……là sẽ bắt đầu than thở khóc lóc nói cho hắn nghe, có đôi khi còn đánh hắn.
Một khi hắn thi không được, chờ đợi hắn chính là tai họa thật lớn.
Ai Thẩm Minh cũng không hận, hắn chỉ hận Thẩm Ám.
Cũng may ông trời có mắt, Thẩm Ám ngu rồi.
Hôm đó là một buổi sáng sớm, hắn dẫm lên một cọc gỗ, nhìn ra bên ngoài qua chiếc cửa sổ mờ đục.
Nhân ra gương mặt sẽ thỉnh thoảng xuất hiện ở trên TV kia.
Thật sự có người tới đón bọn họ!
Cửa gỗ bị gõ vang, hắn chạy đi gọi mẹ.
Lại đụng đến thân thể cứng ngắc của bà cùng một đống viên thuốc trắng đổ sái đầy đất.
Màn hình điện thoại trên đầu giường bà còn sáng lên, lóe lên tên của ông Thẩm.
Bà dùng một mạng sống này, đổi lấy cơ hội cho hắn bước vào nhà họ Thẩm.
Kể từ giây phút đó, Thẩm Minh liền bắt đầu hận ông Thẩm.
Những ngày tháng ở nhà họ Thẩm, dù sao cũng phải nói là cực kỳ thoải mái.
Ông Thẩm chỉ còn thừa lại một đứa con trai là hắn, đối với hắn cũng tốn hết tâm tư.
Thẩm phu nhân cũng không khắt khe hắn, vĩnh viễn chỉ lộ ra một khuôn mặt tươi cười, hắn nói một thì bà cũng không nói hai, là một người mẹ kế tốt khó gặp.
Nhưng hắn vẫn có chút khúc mắc với bà, cảm thấy vị trí của mẹ bị bà ta chiếm mất.
Cho đến một ngày kia, hắn tận mắt nhìn thấy Thẩm phu nhân tát Thẩm Ám, đánh nghiêng bát cơm tẻ đã để qua một đêm trước mặt hắn ta.
Chút khúc mắc này mới được mở ra.
Ha ha, con cưng thì thế nào? Tương lai còn không phải là ở dưới lòng bàn chân hắn xin cơm ăn sao?
Cho tới nay, Thẩm Minh đều cho là như vậy.
Cho dù sau khi bệnh của Thẩm Ám khỏi rồi, hắn cũng cảm thấy, chỉ cần Thẩm Ám không về lại nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm sẽ là của hắn, ông Thẩm nhất định sẽ đứng ở bên hắn.
Nếu không phải là tối hôm đó, hắn đi ngang qua phòng làm việc của ông Thẩm thấy đèn đuốc sáng trưng, lại nghe thấy ông Thẩm gọi điện cho luật sư muốn sửa di chúc, hơn nữa còn nói: “Thẩm Minh không có tài làm buôn bán, cả một nhà họ Thẩm lớn như vậy, không thể bị làm hỏng trong tay nó.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cổ phần công ty vẫn là để lại cho Thẩm Ám đi, chỉ cần để lại chút bất động sản cho Thẩm Minh, cuộc đời sau này của nó không cần lo chuyện ăn uống cũng dễ mà……”
Hắn thật sự đã xúc động một chút, thật sự có lớn tiếng mắng chửi ông ta, nhưng không có suy nghĩ muốn động tay, cũng không biết làm sao cuối cùng lại động tay……Lúc tỉnh táo lại, đã thấy ông Thẩm nằm trên mặt đất run rẩy, dưới người đều là máu.
Hắn muốn gọi xe cấp cứu, số cũng đã bấm xong rồi nhưng cuối cùng không biết vì sao mà ngón tay lại chần chừ mà không nhúc nhích.
Lúc này, một tiếng cửa mở vang lên, tóc của Thẩm phu nhân tán loạn, hẳn là bị bừng tỉnh.
Chắc là bà cho rằng trong nhà có kẻ bắt cóc, trong tay còn nắm chặt một con dao.
Bốn mắt nhìn nhau, có trong một khoảnh khắc, Thẩm Minh đã có ý định giết bà ta.
Không nghĩ tới Thẩm phu nhân rất nhanh liền bình tĩnh lại, bà nắm chặt con dao, đi từng bước một xuống cầu thang.
Ý thức được bà muốn làm gì, Thẩm Minh theo bản năng đoạt lại con dao, nhưng vừa chống lại ánh mắt nghi hoặc của Thẩm phu nhân, lại nhìn đôi mắt đang trừng trừng vào hắn của ông Thẩm, Thẩm Minh nhẹ buông tay.
Thẩm phu nhân nhặt lại con dao rồi đâm một cái vào ngực của ông già, sau đó rút ra, từ đầu tới đuôi đều bình tĩnh chết người.
“Tiền” Bà nói: “Cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần tiền”
Vừa dứt lời, trong hành lang liền vang lên tiếng bước chân.
Hai người đều kinh hãi, không kịp xử lý thi thể cũng không kịp xử lý hiện trường.
Đều đã vội vàng trốn đi hết.
Thật ra người xuất hiện đầu tiên là Kiều Yên nhiên.
Nhưng cô không đi ra, chỉ trợn tròn hai mắt, chân mềm nhũn trượt té ở trên sàn.
Qua khoảng mười phút nữa thì dì Ngô mới đi ra gọi người, báo công an.
Thẩm Minh hoài nghi Kiều Yên Nhiên thấy được cái gì, hắn thậm chí đã bắt đầu nghĩ cách làm sao để giá họa tội danh này lên người cô.
Nhưng thực tế không phải phim truyền hình, hắn cũng không phải tội phạm có chỉ số IQ cao gì.
Rất nhanh, mọi chuyện liền bại lộ.
Hắn nhận được tin tức liền cuốn tiền chạy biến.
Hắn cũng không biết bản thân nên đi nơi nào, cũng không biết mình có thể trốn được bao lâu.
Bị bắt muộn hơn một chút thì cũng tốt hơn chuyện bị bắt sớm, Thẩm Minh là nghĩ như vậy.
Hắn lái xe đi vòng quanh, lúc tỉnh táo lại thì đã ở dưới công ty của Thẩm Ám.
Hắn nhìn thấy xe của Thẩm Ám chạy qua ở trước mặt mình, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lái xe chạy theo.
Hai chiếc xe chạy một trước một sau, dọc theo đường đi đầu óc của Thẩm Minh rất lộn xộn, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Dù sao nửa đời sau của hắn cũng xong rồi, dựa vào cái gì mà Thẩm Ám có thể sống tốt? Nếu phải chết thì không bằng cùng nhau chết đi.
Lúc chạy qua một bờ sông không có người, xe đột nhiên ngừng lại.
Từ chỗ ngồi sau tay lái bước xuống một người đàn ông, nhìn qua như là trợ lý của Thẩm Ám.
Cậu ta chạy tới cửa hàng tiện lợi ở bên đường đối diện, hẳn là đi mua đồ gì đó giúp Thẩm Ám.
Thẩm Minh thở sâu, nhấn chân ga, đụng trúng chiếc xe phía trước.
_____
Ở bên ngoài dây cảnh giới trên bờ sông Nam nhỏ vây quanh chi chít người là người, bên trong dây là một đội cứu hộ đang tìm kiếm.
Vân Yên là ngồi xe của Nhiếp Tư Thụ chạy qua.
Dọc theo đường đi cô đều im hơi lặng tiếng, không khóc cũng không nói lời nào, ngồi ở phía sau yên tĩnh đến giống như đã chết, Nhiếp Tư Thụ lo lắng nhìn cô qua kính chiếu hậu vài lần.
Xe dừng lại, Vân Yên là người đầu tiên lao khỏi xe, chen vào đám đông.
Không biết là ai hô lên tên cô, trong nháy mắt mấy chục cái camera điện thoại đều nhắm ngay cô, đèn flash lạnh như băng cứ vang lên tách tách.
Vân Yên bị chen tới ngã trái ngã phải, đứng cũng đứng không vững.
Bên tai chỉ có tiếng động ồn ào nhưng cô giống như là không cảm thấy gì, ánh mắt lướt qua đám người nhìn mặt sông, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Đột nhiên cô bị một lực kéo giật ra ngoài, đâm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Quần áo che khuất mặt cô nhưng cô lại ngửi được mùi hương quen thuộc.
Đầu óc ngẩn ra, cô còn hoài nghi là bản thân đang nằm mơ, bị động mà đi tới phía trước.
Thẩm Ám mở cửa xe ra, để Vân Yên ngồi vào xe, sau đó cũng leo lên ngồi.
Ánh mắt cô trống rỗng, trên mặt còn có nước mắt, giống như còn chưa bình tĩnh lại sau khi cảm xúc bị thay đổi kịch liệt, chỉ biết trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Ám hôn nhẹ lên trán cô, sau đó kéo lấy tay cô đặt lên trái tim mình.
Anh trấn an nói: "Anh không sao, còn ở đây mà.
Đừng sợ……” Sau đó thở dài, ôm cô vào trong lòng mình.
Trong ngực vang lên tiếng khóc nức nở nho nhỏ, ngay sau đó tiếng khóc càng lúc càng lớn, Vân Yên níu chặt lấy quần áo của anh, rốt cuộc òa khóc lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...