Mặc dù cảm thấy rất kỳ quái, mặc dù rất khó để tin được, nhưng mà Vân Yên thấy, hình như vị boss phản diện này có một chút thích cô?
Trước kia không phải là không có người thích Vân Yên, cô đã bắt đầu nhận được thư tình từ lúc học cấp 2 rồi, đến sau này khi bị hỏi xin số điện thoại, bị chặn đường thổ lộ… Khi làm diễn viên quần chúng còn thiếu chút nữa là bị quy tắc ngầm.
Nhưng đều không hề có ngoại lệ, những người đó khi vừa thấy được sức lực có thể quật ngã một người đàn ông vạm vỡ của cô thì đều ào ào rút lui có trật tự.
Mà Thẩm Ám thì sao, mới xuất hiện bên cạnh cô khoảng nửa năm thôi.
Anh chẳng những biết sức lực của cô lớn mà còn không ít lần bị cô đánh cho.
Tất cả những khuyết điểm của cô, tất cả những trò hề, giây phút mất mặt nhất, toàn bộ đều bị anh chứng kiến.
Vậy mà, anh còn có thể thích cô?
Vân Yên nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Môi anh chỉ thoáng chạm vào thôi mà Vân Yên đã hoảng hốt vài giây, lúc mở mắt ra nhìn Thẩm Ám vẫn đang yên bình nằm ở chỗ cũ, hơi thở vững vàng giống như chưa hề tỉnh dậy.
Bây giờ thật xấu hổ, cô cũng không thể lay người ta tỉnh dậy, hỏi vì sao lại muốn hôn cô đi?
Vân Yên đưa tay chống trán, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, giống như nụ hôn của anh vẫn còn ở đó.
Cô đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Liếc nhìn thấy chiếc khăn lông rớt ở trên gối nằm của anh, cô khom lưng cầm lấy, bởi vì sợ đánh thức anh mà động tác rất nhẹ nhàng.
Cầm lấy xong liền xoay người chạy vào phòng tắm.
Chiếc khăn trong tay bị cô vắt thành cái bánh quai chèo, ngâm nước, vắt khô, ngâm nước, vắt khô… Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, chính cô cũng không biết bản thân mình hiện tại đang làm gì.
Cho đến khi bên ngoài vang lên một tiếng bịch, cô mới ngẩn ra, dứng lại chuyện vắt khăn lông, nước lạnh chảy từ mu bàn tay phiếm hồng xuống lòng bàn tay, cô vẫn không nhúc nhích giống như là không hề cảm thấy lạnh.
Lại thêm một tiếng xoảng, như là âm thanh của ly thủy tinh rơi vỡ ở trên sàn.
Cô ném khăn lông trong tay xuống rồi cau mày chạy ra ngoài.
Bên ngoài là một mảnh hỗn độn.
Ghế dựa thì ngã nhào, cốc nước thì vỡ tan tành, nước chảy lênh láng bên dưới mảnh thủy tinh.
Bên cạnh vũng nước còn rơi rớt ba bốn viên thuốc màu trắng.
Thẩm Ám dựa vào tường, một chân gập lại, một chân duỗi thẳng, tay trái chống lên đầu gối đỡ trán, tay phải thì không có sức rũ xuống.
Đầu của anh hơi cúi thấp, tầm mắt bị lông mi rũ xuống ngăn lại.
Nghe thấy tiếng động mới chậm rãi đưa mắt qua nhìn cô, nhưng ánh mắt lại không hề có tiêu điểm.
Vân Yên thở dài.
Cô đút Thẩm Ám uống thuốc hạ sốt xong mới đi lau khô nước đọng trên sàn, dọn dẹp đống thủy tinh vỡ cùng với mấy viên thuốc rơi xung quanh, nhấc ghế dựa dậy……Vân Yên bận rộn trong căn phòng nhỏ, Thẩm Ám thì nằm trên giường, ánh mắt không hề e dè mà nhìn theo cô.
Không biết là bắt đầu từ lúc nào, hai người bọn họ đã hình thành nên loại hình thức ở chung này.
Bất kể là khi nào hay ở chỗ nào, ánh mắt của Thẩm Ám vẫn luôn dừng lại trên người cô.
Trước kia không biết thì thôi, hiện tại Vân Yên đã biết anh là một người có chỉ số thông minh bình thường, bị anh nhìn chằm chằm như vậy liền cảm thấy rất ngượng ngùng.
Cô vẫn luôn cúi đầu, cố gắng tránh đi tầm mắt của anh nhưng Thẩm Ám lại không hề có nửa phần kiềm chế.
Dần dần Vân Yên cũng có chút bực bội, nghĩ thầm nếu tinh thần của anh đã khỏe mạnh như vậy thì cô cũng khỏi cần quan tâm anh nữa.
Cô đổ ra hai phần thuốc từ trong lọ, tìm một cái ly mới đổ đầy nước rồi để trên tủ đầu giường.
“Nước với thuốc đều ở đây, anh nhớ buổi tối phải uống một lần, chờ tôi gọi cho anh thì anh lại uống một lần nữa.”
Vân Yên vặn nắp bình lại, không nóng không lạnh nói: “Đêm nay anh ngủ ở chỗ này đi, đừng chạy ra ngoài tự hại mình nữa.”
Thẩm Ám còn chưa kịp vui vẻ.
Vân Yên đã nói: “Phòng để lại cho anh, tôi đi ra ngoài ngủ”
______
Vân Yên nói đi ra ngoài ngủ chỉ là một cách nói khác mà thôi, gần đây không có khách sạn nào khác, cô không chắc bản thân có thể tìm được một chỗ ở nhanh như vậy.
Nhưng mà không nghĩ tới, hôm nay đoàn làm phim đẩy nhanh tốc độ cho nên vẫn luôn quay hình cho tới 4 giờ sáng ngày kế tiếp.
Cô nói cho Thẩm Ám buổi tối không về xong liền tắt điện thoại, trong quá trình chờ diễn vẫn luôn xem kịch bản.
Thỉnh thoảng khi lơ đãng, cô có nhớ tới Thẩm Ám, nhớ tới nụ hôn kia, Vân Yên cứ luôn muốn mở điện thoại nhìn xem.
Nhưng mà mỗi lần cô đụng tới nút nguồn thì tay liền giật lại.
Có cái gì phải lo, Thẩm Ám cũng không phải là đồ ngốc, thật sự có thể không uống thuốc rồi để cho bản thân bệnh chết luôn sao?
Cô thở sâu, không quan tâm đến điện thoại nữa mà bắt buộc bản thân bình tĩnh lại để đọc kịch bản.
______
Cứ như vậy một thời gian là có thể trở về Nam Thành rồi.
Thẩm Ám vẫn luôn bị bệnh, Vân Yên cũng không chăm sóc anh nhưng mỗi ngày đều gọi người đưa đồ ăn qua theo thời gian cố định.
Cô với Phó Tây Mộng rất hợp ý nhau nên được chị ấy cho ở chung phòng.
Như vậy Thẩm Ám cũng không cách nào mặt dày mày dạn đi tìm cô nên hai người rất ít gặp nhau.
Vân Yên đoán, Thẩm Ám cũng đang có chuyện cần phải làm.
Mấy ngày hôm trước trên thời sự bỗng tung ra mấy scandal của công ty nhà họ Thẩm, nói không chừng là có chút liên quan tới anh.
Buổi tối trước khi rời khỏi Giang Thành, rốt cuộc Vân Yên cũng trở về phòng của mình.
Bệnh tình của Thẩm Ám giống như càng trầm trọng hơn, sắc mặt anh tái nhợt, mắt thì thâm quầng, còn ho khan rất nhiều.
So với cô, anh càng giống một người ngày đêm mệt mỏi tăng ca đẩy nhanh tốc độ ở phim trường hơn.
Nhìn thấy cô trở về, hai mắt Thẩm Ám bừng sáng lên.
Mấy ngày nay cô bận thì anh lại càng bận hơn, thường thường lúc trời chưa sáng đã lên máy bay đi thành phố khác, trước khi trời tối lại bay trở về.
Chỉ sợ một buổi tối nào đó cô đột nhiên trở về mà tìm không thấy anh lại sẽ khóc.
Nhưng mà đã qua nhiều ngày như vậy, Vân Yên gần như không trở về hôm nào.
Nếu nói anh không cảm thấy gì là không thể nào, nhưng anh cũng đã điều tra qua, Vân Yên thật sự là bận rộn nhiều việc, lúc bận rộn cũng chưa quên tìm người đưa ba bữa cơm một ngày cho anh, hơn nữa ngẫu nhiên còn gọi điện thoại về hỏi thăm.
Anh cho người ở lại nhận cơm mỗi ngày, chờ buổi tối anh quay về lại ăn.
“Khụ khụ……” Thẩm Ám ho khan, có chút muốn ôm Vân Yên.
Vân Yên lấy va li ra bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau khi vào phòng cũng chưa nói chuyện với anh câu nào.
Anh vừa bám theo sau lưng cô, vừa ho khan không ngừng.
“Uống thuốc chưa?” Vân Yên đột nhiên hỏi.
Thẩm Ám do dự trong chớp mắt liền trả lời: “Chưa.”
Vân Yên quay đầu, nhíu mày hỏi anh: “Vì sao không uống thuốc?”
Thẩm Ám: “Không có.”
Vân Yên muốn hỏi anh vì sao không đi ra ngoài mua thì anh lại đột nhiên cúi người ôm lấy cô: “Nhớ em.”
Vân Yên sửng sốt, nhất thời cũng quên đẩy anh ra.
Rồi như chợt nghĩ tới gì đó mà mặt cô đột nhiên đỏ bừng, lông mi run rẩy, ánh mắt dao động không biết nhìn đi đâu.
Cô trở tay đẩy anh ra: “Được rồi, để tôi đi mua thuốc”
Cuối cùng là hai người cùng nhau đi mua thuốc.
Thẩm Ám luôn muốn nắm tay Vân Yên nhưng Vân Yên cứ hất tay anh ra hết lần này tới lần khác.
Sau đó lại lười hất luôn, rất miễn cưỡng để cho anh nắm tay mình.
Thẩm Ám được một tấc lại muốn tiến một thước, thân thể cũng dính lại thật gần.
Vân Yên trừng anh, anh lại bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Lạnh.”
Vân Yên không còn lời gì để nói.
Lúc này đã rất muộn rồi, trên đường cái không có ai.
Gió rất lớn, thổi cho tóc Vân Yên rối bời cả lên.
Thẩm Ám giúp cô vén lại tóc, sau đó còn giúp cô đội mũ vào, động tác của anh cực kì ôn nhu.
Vân Yên ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lập tức rời mắt đi chỗ khác.
Thẩm Ám có thể đã thật lâu chưa nắm tay cô, hôm nay như muốn bù lại tất cả.
Cả một quãng đường còn lại anh đều nắm chặt tay cô còn không nói, đến khi mua thuốc cũng không buông ra.
Người bán thuốc còn chế nhạo nhìn họn họ vài lần.
Ra ngoài rồi, Vân Yên liền đem mấy hộp thuốc quăng cho Thẩm Ám tự cầm.
Cô giật giật bàn tay bị anh nắm.
Anh lập tức nắm chặt tay lại, không cho cô rút ra.
Vân Yên hừ một tiếng, vẻ mặt lên án mà nói: “Đau”
Thẩm Ám theo bản năng buông lỏng một chút.
Vân Yên liền nhân cơ hội nhanh chóng rút tay ra, nhét vào trong túi áo khoác của mình không cho anh nắm.
Lòng bàn tay Thẩm Ám trống rỗng, vẻ mặt anh còn thoáng ngơ ngác một hồi, Vân Yên không đợi anh mà hầm hầm hừ hừ tự đi về trước.
Thẩm Ám bước hai bước đã theo kịp cô, bàn tay to nhất quyết muốn chen chúc vào túi áo nhỏ của Vân Yên, cô cũng không nghĩ tới anh lại không biết xấu hổ như thế, nhất thời còn chưa đề phòng, liền thật sự bị anh chen vào được.
Bàn tay anh lành lạnh, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô.
Vân Yên đột nhiên thấy tê rần một chút, rồi như phản xạ có điều kiện mà nhéo một cái, Thẩm Ám bị nhéo đau mới buồn bực rên một tiếng nhưng bàn tay nắm lấy tay cô càng chặt hơn, không chịu buông ra.
Vân Yên hoàn toàn là phản ứng theo bản năng chứ không suy nghĩ, đánh người xong lại lập tức hoảng hốt, quay đầu xem sao.
Sắc mặt Thẩm Ám không thay đổi gì, cũng không tức giận mà chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, nhìn thấy cô quay đầu còn cười với cô.
Anh tức giận còn tốt hơn, biểu cảm dung túng như vậy làm Vân Yên nổi hết cả da gà.
Cô không quen được người khác đối xử như vậy, mà ngoại trừ Thẩm Ám ra thì cũng không có người nào đối với cô như vậy cả.
Cô tránh khỏi tay anh.
“Anh, anh đừng có như vậy”
Cô cũng không quay đầu lại, bỏ lại câu này xong liền chạy về phía khách sạn.
Thẩm Ám nhìn bóng lưng của cô, nhíu mày ho khan vài tiếng.
_____
Sau khi về Nam Thành, Vân Yên vẫn không có thời gian nghỉ ngơi.
Cô càng bận rộn hơn, một khi ở đoàn phim là ở cả một ngày, khi về nhà thì đã rất muộn rồi.
Mỗi lần trở về, Thẩm Ám vẫn đang đợi cô.
Cô cũng không nói gì với anh mà chỉ vội vã trở về phòng mình.
Thẩm Ám đã sớm nói muốn đi cùng cô nhưng mỗi lần đều bị Vân Yên từ chối.
Trên lý thuyết thì anh sẽ không dễ dàng buông tha như vậy nhưng công ty anh đã bắt đầu bận rộn hơn, rất nhiều trường hợp anh không cách nào bỏ đó mà đi.
Cuối tháng mười một, tuyết rơi ở Nam Thành thật nhiều, bông tuyết tung bay theo gió.
Ngày đó phần diễn của Vân Yên đã tiến vào giai đoạn cuối, đoàn làm phim có tới vài vị đầu tư, đạo diễn nói buổi tối mọi người phải đi ăn cơm với bên đầu tư.
Nói là đi ăn cơm nhưng thật ra là đi rót rượu.
Vân Yên uống không được nhiều nhưng lúc này cũng không từ chối được.
Ngay cả mấy người như Phó Tây Mộng cùng Kiều Yên Nhiên cũng không thể không cười cười đi theo.
Sau khi uống qua ba đợt, Vân Yên đã có chút say.
Cô đỡ vách tường nghiêng ngả lảo đảo đi tìm toilet.
Khi đi qua phòng riêng kế bên, cô mơ mơ màng màng mà nhìn thấy một người rất giống Thẩm Ám.
Cô dụi dụi mắt, người kia thật là cực giống Thẩm Ám.
Anh ta ngồi ở ngay chính giữa, bên tay trái ngồi một người phụ nữ, sườn mặt cô ta nhìn qua còn có chút quen quen, A, nhớ ra rồi, là Giang Xán Xán.
Vân Yên giống như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, cô lập tức thanh tỉnh.
Bước chân như chôn ở tại chỗ, không đi được.
Trong phòng riêng rất yên tĩnh, so với phòng kế bên thì nưh một trời một vực.
Người đàn ông mặc tây trang ngồi bên phải Thẩm Ám thỉnh thoảng lại nói hai câu gì đó, trên mặt ông ta nở một nụ cười nịnh nọt.
Thẩm Ám rũ mắt, sắc mặt anh hơi lạnh, căn bản là không để ý tới ông ta.
Người đàn ông mặc tây trang đó liền nháy mắt với Giang Xán Xán, Giang Xán Xán hiểu ý, cô ta cười duyên rồi rót thêm rượu cho Thẩm Ám.
Người đàn ông mặc tây trang kia liền thuận theo nói câu gì, Giang Xán Xán tiếp theo lại đỏ mặt oán trách rồi vụng trộm liếc nhìn Thẩm Ám một cái.
Thẩm Ám vậy mà nở nụ cười, sau đó anh ngẩng đầu lên, Thẩm Ám vừa nhìn thấy Vân Yên đứng ngoài cửa thì nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...