Nữ Phụ Muốn Lên Giường


Lâm Mộ Sanh mặc dù cũng rất ghét Tô Niệm nhưng cô ta cảm thấy khuôn mặt và dáng dấp của người này rất giống mình, Tô Niệm bị mắng nhiếc giữa đám đông như thế này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô ta, cho nên tốt nhất là nên để Tô Niệm đi, trong thời buổi tận thế, một người bình thường không có dị năng chắc chắn không thể sống sót nổi, càng có nhiều trang bị thì càng sớm chết.

"Mọi người bình tĩnh đã, tôi sẽ bù đắp phần cô ấy nợ mọi người.

Trong hoàn cảnh này, mọi người phải giúp đỡ nhau.


”Nói xong, Lâm Mộ Sanh quay sang Tô Niệm, giữa đám đông bất mãn, cô ta vẫn kiên quyết nói:"Cô Tô, tôi cũng sẽ cho cô một ít trang bị của tôi, chúng đủ để cô sống sót ở ngoài kia một thời gian, ngoại hình của chúng ta có phần tương tự, có lẽ là duyên phận, coi như tôi vì mối duyên phận này mà giúp cô đi!"Lúc này, mọi người đều cảm động trước lòng tốt của Lâm Mộ Sanh.

Ánh mắt của đám đàn ông xung quanh cô ta còn sáng hơn cả ban nãy, họ như muốn hét to lên rằng đây chính là cô gái mà họ yêu mến, cô ấy không chỉ giỏi giang mạnh mẽ mà còn có một trái tim nhân hậu và trong sáng.

Bỗng nhiên, một câu cảm thán đầy khoa trương lại vang lên rất không đúng lúc:"Ôi chao, mù mất thôi, mắt tôi sắp bị ánh hào quang của cô chiếu mù mất rồi! Cô Lâm, tôi còn cho rằng một ngày nào đó zombie đến cắn cô, có khi trên người cô lại rơi xuống mấy viên xá lợi (*) ấy chứ.

Thật là cảm động quá!!"(*) Xá-lợi (tiếng Phạn: शरीर sarira; chữ Hán: 舍利) là những hạt nhỏ có dạng viên tròn trông giống ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo.


Chết tiệt!Không thể chịu đựng được nữa, năm dị năng đồng loạt hướng về phía Tô Niệm, chúng thuộc nhiều nhánh khác nhau, màu sắc sặc sỡ, nhìn là biết thuộc về năm cường giả cấp 3 trở lên.

Ngay cả trong trận chiến với zombie, người ta cũng khó có thể thấy một cảnh tưởng khủng khiếp như vậy.

Lúc này, đừng nói đến Tô Niệm không có dị năng nào, cho dù là siêu nhân đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh thành cát bụi.

Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Tô Niệm quay mặt về phía xa hét lớn: "Lộ Tranh, tôi từng nghe ông ngoại nhắc về anh!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận