Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ


Chương 32
Edit: phuongchuchoe
Beta: unkimhana
Thật sự Lục Lệ Hành luôn cảm thấy trời cao phái Kỷ Khanh Khanh xuống để trừng trị anh.
Nếu không thì sao nhiều lần cứ bị vấp phải cô chứ?
Nhiệm vụ thất bại, hay nói cách khác, chuyện Ngô Ngạn Tổ là nhân vật nam chính trong một cuốn tiểu thuyết, là giả?
Kỷ Khanh Khanh đang gạt anh?
Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu, thật sâu, lại thật sâu, nhìn Kỷ Khanh Khanh, anh gằn từng tiếng: "Cô lặp lại lần nữa xem, Ngô Ngạn Tổ là thằng nào?"
Kỷ Khanh Khanh vẫn chưa nhận ra giọng điệu của anh có vẻ không ổn, "Tôi đã nói chỉ là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết rồi cơ mà."
"Tôi cho cô thêm một cơ hội, nói tôi biết, Ngô Ngạn Tổ là ai!"
Kỷ Khanh Khanh đã nghe ra được mùi uy hiếp, câu trả lời không kiên nhẫn sắp thốt ra đành phải nuốt xuống.
"Anh ta..." Trong nội tâm của Kỷ Khanh Khanh không ngừng suy nghĩ, chẳng lẽ Lục Lệ Hành biết mình lừa gạt anh ta? Nhưng mà sao lại biết? Không phải cô vừa nãy 'chém gió' rất giỏi sao? Hơn nữa, thế giới này không có người tên Ngô Ngạn Tổ, sao lại có thể khẳng định rằng cô nói dối?
"Cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để lừa tôi đúng không?"
"Không có mà! Lời tôi vừa nói đều là thật!"
Hai mắt của Lục Lệ Hành như muốn phát ra lửa, anh lạnh lùng nói: "Cô nói dối!"
Trong lòng Kỷ Khanh Khanh sợ đến nỗi run rẩy, "Anh làm tôi sợ đó!"
"Cô đừng nên nói cho có lệ lừa gạt tôi, cũng không cần nói Ngô Ngạn Tổ là trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo 99 ngày gì gì đó đấy!"
Kỷ Khanh Khanh cũng lưỡng lự.
Cô vừa mới nói cô vợ nhỏ bỏ trốn gì thế nhỉ?
Giọng điệu của Lục Lệ Hành chìm xuống, "Thành thật nói cho tôi biết, tên Ngô Ngạn Tổ rốt cuộc là thằng nào?"
Kỷ Khanh Khanh thật sự bái phụ anh luôn rồi, khi cô uống say không cẩn thận chỉ thoáng nhắc đến Ngô Ngạn Tổ, thế nào Lục Lệ Hành lại có Hoả Nhãn Kim Tinh nhìn thấu mọi chuyện? Tại sao có thể?
"Sao anh lại tóm chặt Ngô Ngạn Tổ mãi không buông vậy?"
Khuôn mặt của Lục Lệ Hành bình tĩnh, hai mắt của anh híp lại, đánh giá khuôn mặt bối rối của Kỷ Khanh Khanh từ trên xuống dưới, trong lòng nhắc đi nhắc lại ba chữ 'Ngô Ngạn Tổ'.
"Tên Ngô Ngạn Tổ này, cô rất để tâm đúng không?"
Cái gì vậy hả! Tốt xấu gì Lục Lệ Hành cũng là một ông chủ, sao lại hẹp hòi như thế? Quyết không tha cho Ngô Ngạn Tổ sao?
"Đối với cô mà nói, người này rất quan trọng?"
Ngô Ngạn Tổ không tồn tại ở thế giới này, đúng là rất quan trọng với cô.
"Cô nói đi, hắn ta là ai?"
Giải thích với Lục Lệ Hành sự tồn tại của Ngô Ngạn Tổ, chẳng phải làm lộ luôn cả chuyện của mình sao?
Nhưng mà vì sao Lục Lệ Hành lại nghĩ rằng Ngô Ngạn Tổ có tồn tại? Cô đã nói ra một lần rồi mà.

Không lẽ...
Kỷ Khanh Khanh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Lệ Hành, không lẽ anh ta đây là...!Ghen?
Không đúng, Lục Lệ Hành không thích mình, thì ghen cái gì?
Kỷ Khanh Khanh nhớ Lục Lệ Hành trong tiểu thuyết có tính chiếm hữu rất mạnh, đồ gì là của mình, quyết không để người khác chạm tay vào.
Mặc dù Lục Lệ Hành không có tình cảm với cô, nhưng hai người có mối quan hệ là vợ chồng, đoán chừng trong nội tâm của anh đã độc chiếm cô hoặc xem như đồ vật cá nhân, không cho phép trong lòng cô tồn tại thằng con trai khác.
"Anh ấy...!Là một người đàn ông rất đẹp trai, lại rất tuấn tú, dịu dàng biết quan tâm người khác, rất có hàm dưỡng* và học vấn cao, có nhiều cô gái xem anh là người tình trong mộng, hơn nữa anh ấy còn là..."
"Câm miệng!" Sắc mặt của Lục Lệ Hành đen lại, "Bây giờ tôi không có hứng thú muốn biết hắn ta là thằng nào, cô cũng không cần nói cho tôi biết, cô đã lừa gạt tôi một lần tôi cũng không muốn nghe thêm lần thứ hai."
Tên này xảy ra chuyện gì thế?
Rõ ràng là cô không lừa anh ta nữa mà?
"Tôi không nói dối anh đâu, anh ấy vốn dĩ là..."
"Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời dối trá nào của cô nữa! Cô lừa tôi, cô sẽ phải trả giá đắt!"
Đáy lòng của Kỷ Khanh Khanh lộp bộp một tiếng, cô đề phòng nhìn Lục Lệ Hành, không ngừng bước lui về sau.
Cô lui một bước, Lục Lệ Hành tiến về phía trước một bước, cho đến khi cô không còn đường lui nữa, lúc này gương mặt thâm trầm của Lục Lệ Hành mới đến gần cô.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi đã nói, cô phải trả giá đắt vì lời nói dối của mình!" Lục Lệ Hành vây cô trước ngực mình, anh dùng hai tay cản trở đường lui của cô.
Kỷ Khanh Khanh nhìn sắc mặt bị che khuất của anh thật sự đáng sợ, sợ rằng người đàn ông này kích động lên sẽ có phản ứng dữ dội, trong tình huống lỡ như nỗi ghen ghét phẫn nộ tràn đầy đầu, cô sẽ bị...
Cô vô cùng hoảng hốt, kiên trì giải thích: "Anh tỉnh táo lại đi, đừng kích động, tôi không cố ý lừa anh đâu, thật đó, tôi chỉ là không biết làm thế nào để giải thích với anh..."
"Ngay bây giờ, gọi hai mươi tiếng ông xã cho tôi!"
"...."
"...!...."
"....!....!....!Hả?" Kỷ Khanh Khanh sợ bản thân nghe lầm, "Cái gì?"
"Gọi hai mươi tiếng ông xã."
Kỷ Khanh Khanh cau mày thật chặt như có thể kẹp chết con ruồi.
Cô đoán Lục Lệ Hành có đam mê thích nghe người khác gọi mình là ông xã, là bệnh mãn tính, không thể chữa được nữa.
"Nếu không tôi giải thích với anh về người tên Ngô Ngạn Tổ nhé, thật ra anh ấy là diễn viên..."
"Tôi đã nói tôi không muốn nghe cô lừa gạt tôi nữa, bây giờ tôi cũng không có hứng thú muốn biết hắn ta là ai."
Kỷ Khanh Khanh thật muốn xem tro đầu của Lục Lệ Hành nghĩ cái gì thế!
"Tôi không lừa anh, mới vừa rồi tôi nói đều là sự thật."
Lục Lệ Hành vẫn kiên trì, "Hai mươi tiếng ông xã."
Tên đáng ghét này!
Kỷ Khanh Khanh từ từ nhắm hai mắt lại, tự nhủ lòng mình đừng tức giận, tức giận có hại cho thân thể, không đáng không đáng.

Hơn nữa, đúng là trước đó cô nói dối anh, cô đã làm sai trước, hai mươi tiếng ông xã xem như bồi thường cho anh.
Cô thấy chết không sờn, đếm mấy đầu ngón tay, "Ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã."
ー『HP +20, HP hiện tại 50 tiếng 』
Đạt được 20 HP, lửa giận của Lục Lệ Hành bị hệ thống trừ 5 HP mới thoáng xẹp xuống.
Mắt nhìn 'kẻ gây hoạ', Lục Lệ Hành không nói lời nào bước ra khỏi phòng.
Nhất thời Kỷ Khanh Khanh có chút khó hiểu.
Hôm nay Lục Lệ Hành nóng giận hơi quá thì phải, bình thường mặc kệ chuyện gì đi chăng nữa, nói hai câu ông xã là ổn rồi, hôm nay còn kéo căng mặt ra.
Gương mặt này đã kéo căng, trực tiếp căng mặt đến cả đêm, căn bản không cho cô sắc mặt tốt.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Kỷ Khanh Khanh rời giường, Lục Lệ Hành đã không còn ở đây, nói là đã đến công ty đi làm.
Kỷ Khanh Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, đàn ông đã nóng tính lên thì ghê gớm thật.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Kỷ Khanh Khanh đang cùng Lục lão tiên sinh câu cá tại hồ cá phía sau biệt thự, nhận được điện thoại của Tần Việt, anh ta nói với cô bộ phim truyền hình đã quay lần trước có vấn đề.
Cũng là một tháng trước, chính là đoàn phim Kỷ Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi làm cùng nhau.
Sau khi việc phát sinh với Thẩm Vi Vi, phần diễn của Kỷ Khanh Khanh lập tức bị ngừng lại, cô là nữ hai, đất diễn rất nhiều, phần diễn của cô đã được ⅗ tiến độ, nhưng Thiên Ngu lại đến trao đổi việc bày với đoàn làm phim, hy vọng có thể tạm thời giữ lại phần diễn của hai nữ diễn viên này.
Thương lượng được thông qua, đạo diễn tạm thời ngừng phần diễn của hai người.
Thẩm Vi Vi thì ổn rồi, Kỷ Khanh Khanh cũng không còn hiềm nghi nào nữa, đây là lúc trở lại đoàn làm phim đập tan hết trò cười ngày trước.
Kỷ Khanh Khanh và Tần Việt thương lượng với thời gian đến đoàn làm phim, cô cúp điện thoại, nói chuyện với Lục lão tiên sinh: "Ông nội ơi, cháu xin lỗi ông, hai ngày nữa cháu không thể mỗi ngày trò chuyện với ông được rồi."
"Sao vậy cháu?"
"Cháu đến phim trường làm việc ạ."
Lục lão tiên sinh cười càng hiền từ, "Vậy cháu cứ đi đi, tụi cháu còn trẻ tuổi, cũng không thể suốt ngày ở cùng ông được, ra ngoài làm việc thường xuyên về thăm ông là ông đã hài lòng rồi."
"Ông yên tâm, cháu có thời gian nhất định sẽ về thăm ông!"
"Nhưng mà chuyến đi này của cháu, mất bao lâu?"
"Cháu cũng không rõ lắm, phải xem tiến độ của phim đã đến đâu, nhưng cháu đoán, ít nhất cũng phải mất một tháng."
Lục lão tiên sinh trầm tư, "Một tháng à...!Cháu ở ngoài, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu.
Buổi tối lúc ăn cơm, Kỷ Khanh Khanh nói với dì Bùi chuyện hai ngày nữa cô sẽ đến phim trường quay phim, dì Bùi than thở, bà cảm thấy hai vợ chồng thật sự rất bận rộn, một người thì đi sớm về trễ, một người lại thường xuyên không ở nhà, dì Bùi thật sự giống bà của hai người họ, lo lắng đến bụng của Kỷ Khanh Khanh đến khi nào mới có động tĩnh chứ.
Dì Bùi nghĩ mình nên nói bóng nói gió với Lục Lệ Hành chuyện này mới được.
Đến tối Lục Lệ Hành trở về, bà bưng thức ăn khuya vào thư phòng, bóng giỏ hỏi hai câu.
"Thiếu gia à, gần đây công ty cậu rất bận nhiều việc sao?"
Lục Lệ Hành đang vùi đầu trong đống văn kiện, anh ngẩng đầu lên nhìn dì Bùi, "Vẫn ổn ạ."

"Công việc bận rộn nên chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé."
"Dì Bùi yên tâm, tôi sẽ có chừng mực." Lục Lệ Hành làm việc nhiều năm liền, công việc lúc nào cũng có cường độ cao, hàng ngày cấp dưới của anh cũng phải chạy tới chạy lui, sau này thành thói quen cũng không còn cảm thấy mệt nữa, chỉ là có thể bớt chút thời gian cho bản thân.
"Gần đây cậu và phu nhân, có phải là..."
Lục Lệ Hành dừng bút đang ký tên lại, "Dì Bùi, trong nhà hôm nay có phải đã có chuyện gì đúng không?"
"Không có, chỉ là tôi cảm thấy cậu và phu nhân vừa mới tân hôn, dạo này cậu lại đi sớm về trễ, để phu nhân ở nhà một mình, không có ai trò chuyện cùng."
"Tôi không có nhiều thời gian trò chuyện với cô ấy."
Dì Bùi thở dài, "Tối nay lúc ăn cơm, tôi nghe phu nhân nói hai ngày nữa sẽ đi công tác."
Lục Lệ Hành lơ đễnh nói, "Tôi cũng không thể nói cô ấy phải ở trong nhà từng giây từng phút, bản thân cô ấy cũng có công việc, tôi không muốn can thiệp vào."
"Thôi đành vậy, cả hai người đều là người bận rộn, vậy thiếu gia cậu cứ ăn trước, có chuyện gì thì gọi dì Bùi."
"Vâng."
Ánh mắt dì Bùi lưu luyến nhìn Lục Lệ Hành, muốn nói lại thôi.
Khi đồng hồ trên tường điểm mười giờ, Lục Lệ Hành đã ký xong văn kiện cuối cùng, anh trở về phòng, Kỷ Khanh Khanh vẫn còn chưa ngủ, ngồi trước bàn đọc sách, có vẻ như đang chờ anh.
Lục Lệ Hành không nói tiếng nào bước vào phòng tắm.
"Anh chờ một chút."
Lục Lệ Hành quay đầu lại nhìn cô, "Sao vậy?"
"Tôi có chuyện muốn nói với anh một tiếng."
"Cô nói đi."
"Lúc trước anh nói xin cho tôi nghỉ phép 7 ngày, nhưng ngày mai tôi sẽ đi làm."
"Đi làm?"
"Tôi phải đi, nếu không vai diễn của mình sẽ có người thay."
Hiển nhiên, con đường làm diễn viên nhỏ bé của Kỷ Khanh Khanh không phải việc có thể giải quyết ở trên bàn làm việc của tổng giám đốc Lục được.
Cho nên Kỷ Khanh Khanh cũng không để lời của anh ở trong lòng, chỉ cho rằng đi công tác là chuyện bình thường, cũng không cần phải hỏi cẩn thận, anh nhìn Kỷ Khanh Khanh có sức sống chạy nhảy hoạt bát, đoán chừng thân thể của cô đã ổn.
"Nếu cô muốn đi thì đi, không cần phải hỏi tôi."
"Thật chứ? Vậy ngày mai tôi sẽ đi nhé!"
Lục Lệ Hành 'ừ' một tiếng, bước vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, Lục Lệ Hành dậy sớm rời giường rửa mặt chuẩn bị đến công ty, chân trước của anh vừa đi, Kỷ Khanh Khanh đã xách hành lý chào tạm biệt Lục lão tiên sinh và dì Bùi.
"Khanh Khanh, bên ngoài phải biết chăm sóc sức khoẻ, đừng làm việc quá sức."
"Ông nội cũng vậy, chú ý giữ gìn sức khoẻ của bản thân, tối đa hai ba tháng sau cháu sẽ trở về.

Và cả dì Bùi ơi, bà cũng phải giữ gìn sức khoẻ nhé, ông nội nhờ dì chăm sóc ạ."
"Việc tôi nên làm mà."
Tài xế đặt hành lý của Kỷ Khanh Khanh sau cốp xe, nhanh chóng chở Kỷ Khanh Khanh đang rất vui vẻ đến công ty Thiên Ngu gặp Tần Việt.
Bởi vì cấp trên có dặn dò trước, đồng thời cũng nhìn thấy thái độ của Lục Lệ Hành với Kỷ Khanh Khanh, hôm nay Tần Việt cư xử với Kỷ Khanh Khanh đặc biệt rất cẩn thận, tự mình tiễn cô đến phim trường.
12:30 AM máy bay cất cánh, 4:30 PM máy bay đáp xuống, gần 6 giờ đến khách sạn, tổ kế hoạch đành trì hoãn đến ngày hôm sau.
Mà Lục tổng lúc này, vẫn đang ngồi ở bàn làm việc.

Cho đến khi nhận được điện thoại của Trần Diệc Thư.
"Lệ Hành, ngày mai công ty có một buổi tiệc rượu, vào buổi chiều khoảng 6 giờ, cậu xem thời gian đó có thể đến được không."
Lục Lệ Hành nhìn tiến độ công việc, hiển nhiên trợ lý cá nhân cũng biết có buổi tiệc rượu này, cố ý dành ra thời gian vào buổi xế chiều.
"Cần mang theo bạn gái không?"
Trần Diệc Thư nở nụ cười, "Không ngờ cũng có một ngày nghe được hai chữ 'bạn gái' trong miệng của cậu, cậu chuẩn bị dẫn ai đến đấy?"
"Kỷ Khanh Khanh."
Trần Diệc Thư sửng sốt, "Không phải cô ấy đến trường quay rồi sao? Đi được khoảng bảy, tám tiếng rồi, cậu cũng cam lòng giày vò bà xã của mình à."
"Phim trường?" Lục Lệ Hành cũng sửng sốt, "Cô ấy đến phim trường?"
"Cậu không biết sao? Trưa hôm nay đã lên máy bay."
Đúng là Lục Lệ Hành không biết chuyện này, chỉ cho rằng Kỷ Khanh Khanh nói đi công tác là đến Studio quay quảng cáo mà thôi.
"Chuyện như vậy sao không báo cho tôi!"
"Không phải chứ, Lục tổng? Cả chuyện này cậu cũng quản, có phải là rộng quá rồi không? Huống chi, cậu không yêu cầu phải thông báo, làm sao tôi biết."
Mày của Lục Lệ Hành dần dần nhíu lại, "Cô ấy đi bao lâu?"
"Có lẽ là một tháng hoặc hai tháng." Trần Diệc Thư nửa trêu chọc, "Cậu chờ không được hả? Nếu không chờ được vậy đến phim trường tìm cô ấy, hai người mới tân hôn, xa nhau lâu như vậy ảnh hưởng đến sự hài hoà của gia đình, huống chi cậu làm việc đã nhiều năm rồi, không nghĩ đến việc để bản thân được nghỉ ngơi sao?"
Một đến hai tháng...!Lục Lệ Hành cau mày thật chặt, nhưng một giây sau đã bình tĩnh trở lại.
"Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy, cô ấy có công việc tôi cũng có, chẳng lẽ tôi còn phải ở cạnh cô ấy thời thời khắc khắc sao? Xong rồi, tôi cúp máy đây."
Anh nói xong cúp điện thoại, lại bấm máy gọi cho Kỷ Khanh Khanh.
Vài giây sau, cuộc gọi đã được nhận rất nhanh.
"Cô đến phim trường đúng không?"
"Đúng thế!" Nghe giọng nói có vẻ tâm trạng không tệ, "Hôm qua tôi đã nói với anh rồi đó."
Lục Lệ Hành trầm giọng, anh nói: "Vậy hoàn cảnh bên kia thế nào?"
"Cũng tạm được, khách sạn không tệ lắm."
Lục Lệ Hành trầm mặc một lát, anh dặn dò: "Vậy cô phải chăm sóc tốt bản thân đấy."
"Anh yên tâm, tôi biết rồi, nếu không còn việc gì nữa, tôi còn phải xem kịch bản, gặp lại sau nhé ông xã!"
Cô nói xong liền cúp máy.
Lục Lệ Hành nhìn màn hình điện thoại tối đen, ngồi trên ghế như một pho tượng.
Anh một mực chờ đợi, chờ một câu, nhưng vẫn không chờ được thông báo tăng HP của hệ thống.
ー『 Đề nghị ký chủ phải ở trước mặt nghe người đó gọi ông xã, như vậy mới có thể gia tăng HP.


Xoẹt! ーー
Tay Lục Lệ Hành cầm bút kéo rách một vệt dài trên tài liệu.
"...!Sao! Không! Nói! Sớm! ! !
______ .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui