Những tia nắng ban mai chiếu qua chiếc màn cửa đang tung bay vào một khối phồng lên bên trong căn phòng.
Gina chưa bao giờ có một giấc ngủ yên ổn ngon giấc đến vậy.
Cô luyến tiếc chiếc giường êm ái, luyến tiếc hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ chiếc chăn cô đang quấn quanh người.
Gina vươn vai một cái, mặt cô ngơ ngác nhìn quanh một cái mới nhớ sựt ra đây không phải là nhà cô.
Lúc Gina ra khỏi phòng thì Diệp Minh Viễn đang loay hoay ở trong bếp, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ treo tường, cô thế mà ngủ một giấc tới tận mười giờ sáng.
- Cô thức rồi, vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn trưa luôn.
Ăn trưa??? Gina có chút xấu hổ đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đến khi cô trở lại phòng bếp thì bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Gina có cảm giác cô đâu phải ở nhờ, có ở nhờ nào mà cơm nước dâng tận răng không cần cô làm hết không?
Hai người yên lặng dùng bữa, lâu lâu Gina lại lén liếc mắt nhìn Diệp Minh Viễn.
Mỗi một động tác ăn cơm của anh cũng đẹp đẽ vô cùng hệt như con người anh vậy.
Ăn cơm thôi mà có cần phải đẹp mắt như vậy hay không chứ?
Hôm nay anh không có đi làm sao?Có, nhưng để cô một mình ở nhà tôi không yên tâm.Anh...
- Tôi sợ bọn chúng lại phá nhà tôi giống như nhà cô.
Một chút cảm động trong lòng cô đều bị đánh bay mất.
Diệp Minh Viễn nhìn biểu cảm như chết rồi mà cong môi cười.
- Chiều nay cô theo tôi tới tiệm bánh làm việc luôn đi.
Thứ nhất, ở đó có tôi nên ít nhất cô sẽ được an toàn, ở đây ngoại trừ tôi ra tôi không nghĩ ai có thể bảo vệ được cô đâu.
Thứ hai, cô ăn không uống không chắc cũng không thấy thoải mái trong lòng, tôi bao ăn bao ở, làm công cho tôi, cuối tháng trừ các khoảng phí đó ra tôi sẽ trả số tiền còn dư lại cho cô.
Đây là những lời cô từng nói với anh khi anh kiên quyết ở lại nhà cô.
Mỗi một lời anh nơi, hành động, những nơi có kỷ niệm của anh và cô anh sẽ lần lượt để cô đến đó.
Anh nhất định có thể khôi phục lại ký ức của cô một các chậm rãi mà chắc chắn, nếu ngay lập tức cho cô xem những bằng chứng hai người từng ở bên nhau có khi cô lại sốc, anh sợ gây nguy hiểm cho cô.
Anh đã đợi cô sáu năm, bây giờ cô đã ở ngay bên cạnh anh, anh không cần gấp mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.
Chỉ là trong ký ức, có mảng ký ức anh không hề muốn cô nhớ lại, anh sợ cô sẽ không vượt qua được.
Gina nghe anh nói vậy, cô lại xuất hiện cảm giác câu nói này rất quen thuộc, giống như ai đó đã từng nói với cô.
Bóng hình đó lại mờ ảo không rõ ràng.
Diệp Minh Viễn luôn quan sát mỗi một biểu cảm trên gương mặt cô nên anh liền thấy được vẻ mặt khó chịu trong lòng.
Cô ổn chứ? Có phải lại thấy khó chịu ở đâu không?....Không có.
Tôi không sao.
Anh không nói tôi cũng định nói, cảm ơn anh.Nên chiều hôm đó trong tiệm bánh lần đầu tiên xuất hiện một nhân viên nữ.
Nhưng điều đáng nhắc đến ở đây là nhân viên nữ này có ngoại hình vô cùng xinh đẹp.
Vì vậy, có không ít khách hàng bất mãn thế nhưng họ cũng không dám làm gì.
Cậu nhân viên duy nhất trong tiệm từ khi thấy ông chủ mình đem đến một cái xinh đẹp đã vô cùng bất ngờ.
Thật ra, lúc trước cũng có không ít nữ sinh viên đến đây hỏi thăm xin làm thêm nhưng đều bị từ chối.
Cậu sinh viên trong lòng có vạn câu hỏi cho đến khi nhìn thấy mặt cô gái thì cậu càng chắc chắn, đây chính là cô gái hôm qua mà ông chủ bỏ lại tiệm bánh để đuổi theo đây mà.
Lúc đó cậu đứng bên cạnh đã chứng kiến tòa bộ quá trình cho nên làm sao không nhận ra được.
Làm cậu ngày hôm qua giải quyết hậu quả gần chết, hôm nay lại mở tiệm trễ như vậy, chắc chăn có mờ ám.
- Xin chào cậu.
Gina thân thiện chào cậu, một tay chìa ra để bắt tay làm quen.
Cậu sinh viên cũng nhanh chóng hoàn hồn chào hỏi rồi bắt tay với cô nhưng mà chưa kịp đụng thì đã bị ông chủ một bên đẩy cô ra.
- Kiểm tra cửa hàng chuẩn bị lên đồ mở cửa.
Còn cô theo tôi vào bếp.
Nói xong liền quay đầu đi vào bếp.
Cậu sinh viên sao có thể không thức thời được chứ, cậu cười cười với cô rồi quay lại quầy tính tiền làm việc.
Gina gãi gãi đầu nhưng cũng nhanh chóng theo anh vào trong.
- Cô ở đây phụ tôi làm bánh.
Gina kinh ngạc nhìn anh, cô có biết làm bánh đâu, ngày đầu tiên kêu cô phụ làm bánh, có phải anh nhất thời quên gì đó khÔng?
Tôi chưa từng làm bánh, có phải anh nhầm không?Không có, cô đứng một bên đi, tôi bảo gì cô làm đó.
Tin tôi, cô có thể làm được.Lần đầu tiên có người đánh giá cao cô như vậy, chẳng lẽ anh ta có khả năng nhìn thấy khả năng tiềm ẩn sâu bên trong con người.
Cô còn không biết cô có thể đó?
Trong căn phòng rộng lớn sang trọng, xung quanh là những chiếc tủ chứa đầy sách và đồ trang trí cũng toát lên vẻ giàu có, xa xỉ.
Một hàng năm người đàn ông mặc vest đang đứng cúi đầu trước mặt Quan Tử Duy.
Từ khi anh nhận được tin tức cô lại trốn thoát, anh lại mất bình tĩnh, còn chưa nói đến chuyện cô dám dùng thủ đoạn đó đế lừa gạt qua mắt anh.
Chỉ vì có thể thoát khỏi anh mà cô không ngại đánh đối.
Ngay lập tức anh đã âm thầm cho người quay lại nước G thế nhưng lại trễ một bước.
Nắm tay Quan Tử Duy nổi đầy gân xanh, anh ném ly rượu trong tay vào đám người đứng trước mặt anh, không có một ai dám né cho nên có một người trán đã chảy một dòng máu đỏ tươi nhưng gương mặt chỉ nhíu mày một chút rồi trở lại như cũ.
- Sắp xếp chuyến bay đến nước G.
Anh thật không hiểu, anh chưa từng ép buộc cô bắt cứ đều gì thế nhưng hết lần này đến lần khác cô đều muốn rời khỏi anh.
Anh tự hỏi bản thân mình không hề có điểm nào thua tên Diệp Minh Viền đó.
Quan Tử Duy nhìn tấm ảnh chụp được khoảnh khắc hai người cầm tay nhau chạy đi.
Anh một tay vò nát tấm ảnh.
Gương mặt âm u, đôi mắt trong màn đêm như loài chim ưng đang chuẩn bị săn mồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...