Nữ Phụ Mạt Thế Chỉ Muốn Chuyên Tâm Làm Ruộng
Không ngờ không thấy chuyện gì kỳ quái, lại thấy một con vật nhỏ lạ lùng.
Đây chắc là cáo, Nguyễn Viên Viên từ mắt mèo nhìn thấy một cục trắng ở cửa, con vật nhỏ bé đến mức nào chứ, trông có vẻ bị thương rồi, nằm trước cửa không nhúc nhích.
Một cục lông xù nhỏ, gió thổi qua đôi tai nhỏ còn khẽ động đậy, nhìn đến mức Nguyễn Viên Viên ngứa ngáy cả tay.
Nguyễn Viên Viên muốn mở cửa nhưng lại sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô nằm sấp ở mắt mèo quan sát nửa ngày rồi mới lấy hết can đảm, kéo mạnh cửa ra, túm lấy đuôi của chú cáo nhỏ rồi chạy về phía sau, vừa buông tay ra thì phát hiện đã làm rụng mất không ít lông của nó.
May mà con vật nhỏ ngủ rất say, hoặc có thể nói là nó đã ngất đi rồi.
Nguyễn Viên Viên suy nghĩ một chút vào phòng lấy gạc vô trùng và cồn i-ốt đã mua trước đó, chú cáo nhỏ bị thương ở chân trước, bây giờ vết máu ở chân trước đã đông lại, Nguyễn Viên Viên dùng tăm bông bôi cồn i-ốt lên cho nó, sau đó dùng gạc quấn mấy vòng băng bó lại.
Động tác của cô còn rất vụng về, lực lúc nhẹ lúc nặng, mặc dù vậy, chú cáo nhỏ vẫn không nhúc nhích.
Nếu không phải sờ thấy trong tay là một vật ấm áp, Nguyễn Viên Viên còn tưởng chú cáo nhỏ đã chết rồi.
Mặc dù con vật nhỏ có vết máu nhưng toàn thân trắng như tuyết không dính một hạt bụi nào, cái mũi ướt át không biết đang ngửi ngửi cái gì, thỉnh thoảng lại thè cái lưỡi hồng hồng ra liếm liếm môi nhưng mắt vẫn nhắm chặt.
Cô thở dài, thời buổi này, sống thật không dễ dàng.
Nguyễn Viên Viên đặt chú cáo nhỏ lên ghế sofa, tự mình về phòng lấy một hộp cơm tự hâm nóng, lại lấy một gói thịt hộp trong ngăn kéo bàn trà ra bày biện.
Cô mở một hộp cơm gà cà ri, trước tiên cho gói gạo khô và gói nước đi kèm vào hộp đựng thức ăn ở giữa, sau đó xé gói làm nóng, trải phẳng xuống đáy hộp bên ngoài, cuối cùng cho gói thức ăn vào, Nguyễn Viên Viên cố ý đợi đến những phút cuối mới xé gói thịt hộp cho vào cơm, không lâu sau đã ngửi thấy mùi thơm phức.
Nguyễn Viên Viên quay người đi lấy một chai coca, khi quay lại đã thấy chú cáo nhỏ chống người dậy, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bữa trưa của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...