Hoa Vân Tích đã âm thầm khinh bỉ tên chủ tịch đó làm mê muội các nữ nhân viên, cho đến khi thực sự nhìn thấy vị nam thần trong truyền thuyết đó - chủ tịch Cao Lực Ngự. Trong mắt Hoa Vân Tích, hắn tạo cảm giác như quanh người gắn đèn nê ông, đứng đâu cũng phát sáng chói lòa vậy. Cao Lực Ngự có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt nâu vàng sâu thẳm, nhất là cái cằm như tỉ mỉ điêu khắc ra. Đôi môi của hắn lúc nào cũng nhếch lên một nụ cười. Hắn cười như vậy ôn nhu khiến cho người khác muốn chìm đắm vào đấy. Nhưng có lẽ vì vóc dáng cao lớn và cái khí chất của một người hoạt động lâu năm trên thương trường, làm những người xung quanh có một áp lực vô hình khi nhìn hắn đi qua. Dù vậy, vẻ ngoài và khí chất đó mâu thuẫn nhau, làm hắn tản ra một loại sức quyến rũ riêng.
Tự dưng, Hoa Vân Nhã đột nhiên bị một lực đẩy thật mạnh từ phía sau làm cô lao thẳng lên phía trước vừa vặn ôm lấy Cao Lực Ngự. Hắn hơi khựng người lại một chút, quay sang nhìn Hoa Vân Tích, rồi hắn nhẹ nhàng đỡ cô đứng thẳng dậy.
"Vị tiểu thư này, ngươi nên chú ý đường đi, sàn khá trơn đấy."
Nhưng Hoa Vân Tích nhìn ra sự xa cách với mọi thứ trong mắt Cao Lực Ngự, hắn không thân thiện như vẻ ngoài vốn có của mình, thậm chí cô nhìn thấy ánh mắt hắn thoáng một chút ghét bỏ. Giống như hắn đã quá quen với mấy kiểu va chạm tình cờ như vậy. Theo kinh nghiệm nghiên cứu mấy dạng biến thái của cô, mấy tên lúc nào cũng có vòng sáng thiên thần trên đầu như vậy mới nguy hiểm, nhất là một người có thể bác ái đến vậy ngay cả khi đứng trên đỉnh cao sự nghiệp. Thì lúc hắn tức giận lên, hắn sẽ càng ra sức tàn phá, mà vừa cười vừa tàn phá.
Quả thực, sau này cô đã nếm trải được cảm giác thế nào là nụ cười nguy hiểm từ Cao Lực Ngự.
Quay trở về hiện tại, Hoa Vân Tích biết rõ ràng chắc chắn ai đó vừa đẩy mình, nhưng ngoái đầu lại chỗ cô vừa đứng thì lại chẳng thấy ai cả. Cao Lực Ngự cũng nhìn theo phía cô nhìn, hắn lập tức hiểu ra, lại là ghen ghét nhau giữa đồng nghiệp.
Hoa Vân Tích bực bội nhưng vẫn phải cúi đầu xuống một góc 45 độ:
"Thật lòng xin lỗi, chủ tịch. Ta không phải cố ý!"
Cao Lực Ngự khẽ phủi vai áo cô vừa bám vào, nhàn nhạt cười "Không có vấn đề gì.". Xong, hắn bước đi.
Vì điều này, Hoa Vân Tích đã bị mọi người lườm mắng.
Thật là, mới ngày đầu thôi mà đã vậy. Hoa Vân Tích cô mà biết đứa nào chơi xấu thế cô sẽ túm đầu nó ấn xuống bồn cầu uống nước!
...
Trở về mệt mỏi sau một ngày làm việc, làm Hoa Vân Tích không muốn tới trường chút nào. Do phải tội vì lao vào người chủ tịch, các nữ nhân viên trong văn phòng lấy cớ tiền bối mà sai cô đủ thứ việc, mà cô là thực tập không nghe theo không được.
Hoa Vân Tích về nhà tính nghỉ ngơi khoảng 30 phút rồi đến trường.
Đến tới cổng nhà, cô thấy có xe tải đứng trước cổng căn hộ nằm cách chỗ cô một nhà, chắc có người mới chuyển tới. Cô không để ý nhiều lắm, mở cửa vào nhà và nằm thẳng cẳng ngủ im như người chết. Khoảng chừng 20 phút sau chuông cửa vang lên inh ỏi, Hoa Vân Tích cau có dụi mắt bước ra ngoài. Nhưng mở cửa ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc mà cô nghĩ là sẽ không bao giờ thấy nữa. Phải, đó là cái mặt khó ưa của Lâm Hạo Lăng, hắn ném cho cô một hộp quà cùng lời chào hỏi: "Từ giờ ta là hàng xóm của ngươi, mong được giúp đỡ."
Lâm Hạo Lăng sau mấy ngày suy nghĩ liền lựa chọn chuyển đến gần nhà Hoa Vân Tích để tiện lo lắng chăm sóc cho cô. Cái người này, hắn nghe thuộc hạ của hắn nói lại thì biết cô dã ngủ trên sân thượng cùng một nam nhân xa lạ, sau đó lại thuê một căn nhà ở khu lắm trộm cướp, ăn cắp vặt, nghiện hút như này để ở. Thật không may, cảnh vệ hắn gài theo đã bị nàng phát hiện và đánh cho một trận trong đêm nên hắn cũng thương tình cho họ về, tự mình xuất chịnh. Thực ra hắn cũng không cần phải làm thế, nhưng cứ nghĩ cô chuyển đi cũng có lí do vì hắn làm hắn cảm thấy rất lo. Nhất là cô không nghề nghiệp, không hiểu biết (Lâm Hạo Lăng cho cảnh vệ về nên không biết Hoa Vân Tích đã tìm được việc) hắn lại càng thấy bổn phận thúc thúc của mình nên phải làm gì đó.
"Sao ngươi ở đây?" Hoa Vân Tích ngây người một lúc, mới hỏi.
"Nhận sự ủy thác của Hoa gia, ta đến đây để lo liệu cuộc sống cho ngươi." Thực ra đây là nói dối, hắn còn chưa cho Hoa gia.
"Không cần!" Cô trả lại hộp quà cho hắn.
"Đấy là trách nhiệm của ta, vì thanh danh của Hoa gia thôi, ngươi không cần cũng thế! Mà...ta nghĩ món quà này là thứ ngươi muốn đó, không nhận sao?"
Hoa Vân Tích khó hiểu:
"Ta muốn cái gì ngươi biết sao?"
Tò mò, Hoa Vân Tích lấy lại hộp quà, mở nắp hộp ra, đó là một bản truyện tranh bản gốc mới ra của bộ truyện cô phát cuồng gần đây, cùng art book của nó. Cô cảm thấy thế giới như bừng sáng trong một phút mặc niệm. Trời, đó là thứ mà cô ao ước được liếm lên nó một lần, bậy quá, được chạm tay vào nó một lần. Vậy mà giờ nó lại nằm ngay ngắn trước mắt cô, đưa tay cầm lấy nó thuộc về cô.
"Thế nào? Nhận không? Nếu nhận thì từ giờ chúng ta sẽ là hàng xóm." Làm gì có chuyện Lâm Hạo Lăng không biết cô muốn gì, hắn cài virus theo dõi vào điện thoại Hoa Vân Tích mà. Mấy bữa nay cô chỉ toàn lên mạng đọc truện tranh và tám với bạn hữu của mình. Có lần duy nhất không phải làm điều đó là lúc cô lang thang trên mạng tìm việc loạn tùng xiệng lên một hồi. Hắn cũng không chắc là có việc gì tử tế mà cô làm được.
"È hèm, tùy ngươi." Hoa Vân Tích không thừa nhận bản thân đã bị mua chuộc. Dù sao thì Lâm Hạo Lăng ở đây cũng không mất miếng thịt nào của cô, lại còn có người giúp đỡ cho nữa. Chẳng qua Hoa Vân Nhã à, cô thắc mắc sao nam nhân của nàng lại lởn vởn ở đây giờ này? Danh tiếng của Hoa gia quan trọng hơn Hoa Vân Nhã?
Hoa Vân Nhã, ngươi nữ chính không quản nam nhân của ngươi gì cả, để hắn chạy rông, đây là lỗi của ngươi không phải lỗi của ta nhé? Sau này đừng lấy lí do đó mà áp bức ta!
Hoa Vân Tích duyên dáng xoay người vào nhà, vừa định đóng cửa nhà cái rầm trước mặt Lâm Hạo Lăng, chợt cô có sáng ý!
"Thúc thúc thân ái, thúc thúc tốt nhất trên đời. Ta bây giờ đến trường, hay ngươi giúp ta làm việc nhà đi! Dọn dẹp nhà cửa, mấy ngày không dọn rồi! Giờ ta chuẩn bị đến trường."
Đây cũng không phải yêu cầu gì quá đáng nên Lâm Hạo Lăng gật đầu theo Hoa Vân Tích bước vào trong. Tuy nhiên, khi lượn quanh nhà một vòngđể khảo sát sự tiện nghi của ngôi nhà cô, hắn mới hành tinh của cô đáng lẽ ra không phải trái đất mới đúng.
Trên bàn có mấy bát mì tôm còn cấn, để mấy hôm nó mốc lên. Áo thì vứt xuống rải rác đầy đất, xung quanh một đống giấy rác, một đống vỏ đồ ăn vặt nhét dưới gầm giường. Giày thậm chí còn quăng lên bàn, hắn đoán, cô đi giày vào tận giường rồi mới rút giày ném ra. Lướt đến nhà tắm, thấy chất đồng mấy bộ quần áo nhưng không có đồ lót, trán hắn nổi gân xanh luôn. Chắc chắn, Hoa Vân Tích nữ nhân đần độn này mặc quần lót mấy ngày rồi lộn lại mặt ngoài mặc tiếp rồi!
Lâm Hạo Lăng đi ra phòng khách, thấy Hoa Vân Tích ngồi trên ghế quay về hướng nhà tắm, hai chân chụm lại, ngoan ngoãn để hai tay ở đầu gối. Vừa thấy hắn ra thì giơ cao tay vẫy chào như đón vận động viên thế vận hội Olympic. Lâm Hạo Lăng run rẩy chống tay lên tường quay mặt vào tường một lúc, rồi mới suy sụp ngồi xuống.
"Hoa Vân Tích..." Hắn gọi hồn.
"Dạ, có mặt."
"Thật bẩn thỉu..." Lâm Hạo Lăng nỉ non với cái lòng bàn chân đầy bụi bẩn của mình "Cái phòng ở của ngươi nó giống như mặt và nhân cách của ngươi vậy."
"Hứ, ngươi dám bảo mặt và nhân cách của ta bẩn thỉu?!"
Tựa lưng vào tường, Lâm Hạo Lăng cười tươi roi rói:
"Tưởng ngu lắm, hóa ra ngươi cũng biết suy luận ra điều đó sao?"
"Ngươi..." Hoa Vâ Tích xách cặp vào nhà tắm, một lúc sau đi ra đã thấy thay đồng phục. Cô giậm chân giận dữ nổi đóa với hắn "Ngươi đã hứa rồi thì dọn đi, ta đến trường!"
Nói xong ném chìa khóa vào chuẩn xác giữa hai chân Lâm Hạo Lăng, chạy nhanh ra khỏi cửa.
Lâm Hạo Lăng nhìn chằm chằm chìa khóa rồi lại nhìn chằm chằm cửa.
Để hắn dọn bãi rác á? Chưa tỉnh ngủ hả?
Lâm Hạo Lăng lạp tức ném địa chỉ cho công ti dọn vệ sịnh, sau đó chuồn về nhà mình. Từ giờ hắn thề, phải ép Hoa Vân Tích vào khuôn khổ! Không thể sống bê tha thế được!
Hoa Vân Tích trên có Lâm Hạo Lăng ép vào khuôn khổ đời sống, dưới có Vân Thiên ép vào khuôn khổ tinh thần, soái ca vây quanh, ngỡ là sướng, đâu ai ngờ là gặp hạn!
Hoa Vân Tích đến trường, bây giờ là vào tầm 30 phút ăn tối của học sinh. Cô cũng rẽ ra căn tin ăn tối luôn. Hôm nay đến tường rảnh rang ngồi ở căn tin cô mới biết được mình bị bàn tán ở trường nhiều như thế. Cô nghe người ta nói cô xin nghỉ học để đi làm kỹ nữ vì bị đuổi khỏi Hoa gia không kiếm được tiền. Không biết ai đòn ác như vậy, nhưng cô chỉ cười nhạt cho qua.
Đối với Hoa Vân Tích, còn vấn đề đáng sợ hơn. Cô cũng nghe loáng thoáng người ta biết được tên của Vân Thiên, mấy hành động "ái muội" của họ thời gian qua. Cô có tra mạng mới biết, Vân Thiên là minh tinh cực kì nổi tiếng, hắn có thiên phú ca hát, vũ đạo lại có khả năng sáng tác nhạc cùng với chơi nhạc cụ. Sau hắn bắt chéo nghề sang làm diễn viên cũng thành công vang dội. Quả thực là một siêu sao tài năng hiếm có, nằm trong số ít người mang danh tiếng không vì ngoại hình mà vì thực lực. Và cô cũng biết luôn những câu chuyện dở khóc dở cười giữa nguyên chủ Hoa Vân Tích và Vân Thiên.
Rốt cuộc, Hoa Vân Tích nghĩ ra một vấn đề, tình trạng của cô rất nguy hiểm. Cô đang nằm dưới sự kèm cặp của Lâm Hạo Lăng, và nằm bẹp dí dưới sự áp bức của Vân Thiên, tương lai sẽ đau khổ chật vật với trò đùa dai của Vu Dịch giáo sư, rồi, và giờ là lăn qua lăn lại ở địa bàn của Cạo Lực Ngự. Suy đi tính lại cô chắc đến 96,69% tất cả họ đều là lão công tương lai của Hoa Vân Nhã. Thế thì sao? Thì một ngày nào đó họ liên kết lại làm vui lòng Hoa Vân Nhã chứ sao?!!! Làm vui lòng bằng cách nào? Chà đạp Hoa Vân Tích! Hoa Vân Tích là ai? It's me!!
Nghĩ đến đó Hoa Vân Tích cảm thấy món ăn trở nên mất hương vị. Cô cắn móng tay, nuốt nước bọt, rồi lại cắn đầu đũa. Tàn đời rồi, nhưng cô không nghĩ ra có cách nào thoát kiếp này hết.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Vân Tích nghĩ, ăn đã, tính sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...