Nữ phụ là bình hoa giới giải trí

Chương 92
 
Những khẳng định này chắc chắn không phải sự thật! Nếu nói Cố Từ đeo mặt nạ mới khôi phục được nhan sắc trước kia thì còn có thể tin.
 
Đúng, mặt nạ, Cố Từ chắc chắn đang đeo mặt nạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh do fan chụp trên điện thoại di động, khoảnh khắc chiếc khẩu trang rơi xuống, Cố Từ ngạc nhiên ngước mắt lên, đuôi mắt hẹp dài, lông mi dài mảnh tạo thành bóng mờ dưới mắt, tay nhẹ nhàng đỡ mũ lưỡi trai màu trắng của Tô Thiển, trong mắt làm như có muôn vàn ngôi sao rơi xuống……
    
Cái gọi là khoảnh khắc thanh xuân cũng chỉ đến vậy mà thôi.
 
Mà sau lưng Cố Từ không xa chính là Cảnh Thiên anh ta, nét mặt điển trai từng khiến anh ta vô cùng hài lòng lại bị Cố Từ lấn át giống như một gã hề, thực sự chỗ nào cũng không thích hợp.
 
Kích thích quá lớn, Cảnh Thiên bất ngờ giơ tay ném chiếc điện thoại ra ngoài.
 
Trợ lý giật mình, cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng tiến lên nhặt điện thoại, nhìn xung quanh hiu quạnh, ngoài mặt chua xót, nhưng lại cảm thấy may mắn.
 
May mắn fans đều đi rồi, nếu không, nếu thật sự thấy bộ dạng Cảnh Thiên như vậy, e rằng sẽ mất đi rất nhiều fans.
 
"Anh Thiên, ​​Cố Từ hẳn sẽ không quay lại giới giải trí… Nếu đã không phải người trong vòng, anh cũng không cần để ý anh ta…"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ nghĩ, chỉ có thể an ủi Cảnh Thiên như vậy…
    
Cố Từ hiện tại chính là gia chủ đương nhiệm nhà họ Cố, dù có khôi phục lại ngoại hình thì cũng không thể phân thân.
 
Chưa kể, so với gia tộc Cố thị khổng lồ, ngôi sao giải trí tính là cái gì?
 
“Cút! Ý của cậu chẳng phải là tôi sẽ không bao giờ sánh được với anh ta sao?” Cảnh Thiên lại xoay người, đôi mắt đỏ hoe gầm lên.
    
Cố Từ bị hủy dung tương đương với việc bị giới giải trí tuyên án tử hình, đúng là bởi vì Cố ảnh đế "đã chết" nên Cảnh Thiên mới có thể giẫm lên anh thượng vị.
 
Nhưng bây giờ Cố Từ đột nhiên sống lại, cho dù không gia nhập giới giải trí thì sự tồn tại của anh ta vẫn giống như một trò đùa.
 
Mà điều này đã được các fan vừa rồi xác nhận, những người hâm mộ trước đó còn để lại lời nhắn trên Weibo là yêu anh ta đến chết đi sống lại, vậy mà chỉ vì Cố Từ lộ mặt, fans đã bỏ anh ta đi không chút do dự…
 
Cảnh Thiên cảm thấy mặt mình thực sự rất đau.
 
"Từ Từ, em sắp chạy không nổi rồi…"
 
Ngày càng nhiều người hâm mộ đuổi theo, Tô Thiển có chút tuyệt vọng thở hổn hển.
 
Những người hâm mộ kia cũng quá điên cuồng đi?
 
Lúc trước đã bảo Kiều Chúc đi lấy xe, bây giờ không biết đang ở đâu?
 
“Ai, những người này đều điên rồi sao?” Một thanh niên đang kéo chiếc vali đen chờ taxi bên đường cũng sững sờ khi nhìn thấy dòng người mãnh liệt phía sau.
 
Nhìn đến mức quá nhập tâm, đến cả xe taxi mình gọi đã đến cũng không để ý.
 
Cố Từ nghiêng người, kéo cửa xe ra, ôm eo Tô Thiển về phía mình, hai người trực tiếp lên taxi.
 
"Bác tài, đi thôi."
 
Mãi cho đến khi chiếc taxi đi khuất, nam thanh niên vẫn đang ngoái nhìn mới chợt tỉnh lại, bực tức nhảy dựng lên:
 
"Này, này, dừng lại, đó là xe tôi đặt!"
 
Khuôn mặt đẹp trai như nam thần lập tức ló ra khỏi cửa xe, từ xa làm khẩu hình "xin lỗi".
 
Chiếc vali trên tay nam thanh niên rơi xuống đất, cả người muốn ngất xỉu:
 
“Cố Từ? Đó là, Cố Từ?!”
 
Tô Thiển trong xe rốt cuộc cũng ổn định tinh thần, lúc trước chạy quá nhanh, sắc mặt cô gái ửng hồng, giống như quả đào cực kỳ ngon miệng.
 
Mà bởi vì sợ hãi, đôi mắt tròn xoe, giống như một động vật nhỏ dễ thương nào đó đang sợ hãi quá mức, làm người ta muốn cắn một ngụm....
 
Tâm động không bằng hành động, Cố Từ tận dụng lúc giúp Tô Thiển sửa lại mũ lưỡi trai, cực nhanh áp sát vào má cô, nhẹ nhàng cắn một cái.
 
Không nặng, lại có chút hương thơm lạnh lẽo mà Cố Từ thường có, mang theo chút tê dại cào trái tim Tô Thiển run lên, thậm chí đầu cô có chút choáng váng, tay vô thức ôm chặt vòng eo rắn chắc của Cố Từ…
 
Cố Từ hôn nhẹ lên tóc Tô Thiển, lập tức khiến cô thoải mái hơn chút, sau đó lấy ra một chiếc khẩu trang dự phòng khác đeo vào.
 
“Hai người đi đâu vậy?” Tài xế đúng lúc mở miệng nói.
 
Cố Từ còn chưa nói chuyện, điện thoại di động của Tô Thiển đột nhiên vang lên, cô vội vàng cầm lên, giọng nói hoảng hốt của Kiều Chúc lập tức vang lên:

 
"Cô Tô, cô đang ở đâu?"
 
Sao mình lấy xe xong lại không thể tìm thấy bóng dáng của Tô Thiển?
 
“Chúng tôi xuống chỗ này là được.” Cố Từ liền nói ngay. Anh nói xong giơ tay định lấy tiền, bàn tay thò vào trong túi lại yên lặng lấy ra—
 
Anh không mang theo tiền mặt, hành lý của anh, bao gồm cả điện thoại di động, tất cả lúc này đều ở chỗ trợ lý.
 
Nói cách khác, Cố tổng phú khả địch quốc trong mắt người khác, giờ rõ ràng là nghèo rớt.
    
Hiếm khi thấy Cố tổng bất lực như vậy, Tô Thiển cười hai mắt cong lại thành hai vầng trăng non, lập tức mỉm cười nói:
 
"Không sao, em nuôi anh…"
 
Người lái xe là một người đàn ông trạc tuổi 50, nghe Tô Thiển nói như vậy, liền có chút kinh ngạc, không tự giác liếc Cố Từ một cái...
 
Người thanh niên trông rất có tinh thần, hóa ra lại là một kẻ ăn mềm?
 
Thẳng đến xe taxi rời đi, Cố Từ đều không nói một lời.
 
Tô Thiển bỡn cợt chọc chọc Cố Từ:
 
"Tiểu bạch kiểm không làm chủ nhân vui vẻ không phải là một tiểu bạch kiểm tốt…Cẩn thận em không nuôi anh nữa…"
 
“Vậy nếu anh có thể làm hài lòng em, em sẽ nuôi anh bao lâu?” Cố Từ cúi đầu, cắn nhẹ vào tai Tô Thiển, “Hả?”
 
Âm cuối ngân cao, mị hoặc không nói nên lời.
 
Tô Thiển chỉ cảm thấy một luồng điện nhỏ nhanh chóng chạy từ vành tai lan ra khắp cơ thể cô, cả người như bị điện giật, khẽ há miệng ngơ ngác nhìn Cố Từ…
 
Ô, Từ Từ nhà mình chính là một yêu nghiệt.
 
Mệt chính mình lúc trước còn nghĩ, Cố Từ Từ mặt than, sao lại có thể thành thần trong giới giải trí.
Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng đã bị chiếc khẩu trang lớn trên mặt Cố Từ lừa rồi.
 
Không đúng, lý do khiến Cố Từ Từ phải đeo khẩu trang như vậy mỗi ngày không phải vì thói quen gì cả, mà là vì lo người khác khi nhìn thấy gương mặt này của anh, liền chịu không được.
 
Giống như mình lúc này…
    
Khi cô còn đang ngây người, eo đột nhiên bị siết chặt, Cố Từ đã ôm cô từ phía sau, lùi lại một bước, nhanh chóng trốn vào góc của tòa nhà bên cạnh.
 
Tô Thiển chưa kịp phục hồi tinh thần lại có tiếng bước chân "lộc cộc" vang lên.
 
"A, vừa nãy rõ ràng thấy nơi này có người nhìn rất giống Cố Từ và cô gái thần bí kia mà…"
 
Mấy người hâm mộ xì xào nói thêm vài câu, nhìn xung quanh không thấy gì bất thường nên đành hậm hực bỏ đi.
 
Mãi cho đến khi bước chân những người kia xa dần, Tô Thiển mới thở phào nhẹ nhõm, muốn di chuyển, lại phát hiện ra vây chặt trong vòng tay Cố Từ.
 
“Bọn họ có phải…” Vốn muốn hỏi có phải đã rời đi hay không, nhưng ngay lúc cô vừa ngẩng đầu lên, môi đã sát với thứ gì đó mềm mại ngọt ngào như kẹo.
 
Cố Từ vẫn đang cảnh giác nhìn xung quanh, Tô Thiển dừng lại, kiễng chân lên, lén lút cắn một cái…
    
Ừ, quả nhiên là tư vị thơm ngon mềm mại trong mơ.
 
Như có tật giật mình, đang định rút lui thì một tiếng cười trầm thấp đột nhiên vang lên, sau đó một bàn tay to ôm lấy eo Tô Thiển nhấc lên, trực tiếp đặt thẳng người cô lên đôi chân dài, khuôn mặt tươi cười của Cố Từ ngay lập tức phóng đại, Tô Thiển nhẹ nhàng kêu một tiếng, ngay sau đó Cố Từ thu tay lại, Tô Thiển đã đụng lồng ngực của người đàn ông…
 
“Cô Tô, cô Tô, cô có ở đó không?” Giọng Kiều Chúc đột nhiên vang lên.
 
Tô Thiển đang choáng váng chợt định thần lại, Cố Từ lại như một con mèo lớn thỏa mãn, nằm giữa mái tóc đen dài mượt của cô, không chịu nhúc nhích:
 
"Thiển Thiển…"
 
“Kiều Chúc tới...” Tô Thiển đẩy Cố Từ, qua lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được cơ ngực săn chắc và đàn hồi cùng nhịp tim mạnh mẽ dưới da thịt.
 
Tô Thiển phảng phất như bị điện giật, vội rụt tay lại.
 
Cố Từ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng lưu luyến dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Tô Thiển, sau đó rời đi giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bù.
 
“Không phải muốn đi ra ngoài sao? Đi thôi.”
 
Kiều Chúc gọi mấy lần nhưng đều không nghe thấy phản hồi, liền cảm thấy có chút kỳ quái.
 
Rõ ràng định vị cô Tô gửi là ở đây mà.
 

Anh ấy đang định gọi điện cho Tô Thiển thì thấy Cố Từ từ phía sau tòa nhà bước ra, nắm tay Tô Thiển, kinh ngạc:
 
“Cố tổng? Ngài đến đây lúc nào?”
 
 Sáng sớm nay, anh nghe đạo diễn Lưu nói có một nhà đầu tư muốn đến thăm ban, hóa ra là Cố tổng.
 
“Vừa đến.”
    
“Anh đến đây thăm ban?” Tô Thiển gãi gãi lòng bàn tay Cố Từ, “Sao anh không nói trước với em?”
 
 Cố Từ gập các ngón tay lại, nắm trọn bàn tay nhỏ bé của Tô Thiển.
 
Tiểu nhẫn tâm này, còn đi chất vấn mình.
 
Mệt chính mình mấy ngày nay ngày ngày ngóng trông cô nhanh chóng kết thúc công việc ở Nam Lư trở về Yến Kinh, kết quả cô gái nhỏ có cha già liền quên mất bạn trai, thế mà còn muốn ở lại Nam Lư.
    
Không còn cách nào, mình chẳng phải chỉ đành tới đây thăm ban sao?
 
Bị Cố Từ nhìn chằm chằm có chút chột dạ, Tô Thiển tức khắc trở nên thành thật hơn rất nhiều:
 
"Này không phải là do tình huống của cha em đặc biệt sao…"
 
Ngoài ra còn có Lục Vân Phỉ và Hầu Tĩnh Di.
 
Cô luôn cảm thấy hai người đó nhìn cha Tô giống như nhìn một con mồi nào đó. Cha Tô đơn thuần như vậy, Tô Thiển không yên tâm ném ông một mình ở chỗ này.
    
Cố Từ buồn bực thở dài ——
 
Trên đời này dấm của ai đều có thể ăn, chỉ trừ một người đàn ông duy nhất, chính là cha vợ, không những không thể ghen mà còn phải tìm cách lấy lòng ông.
—-
 
Người đàn ông mặc một bộ tây trang thủ công được cắt may khéo léo, đôi mắt phượng đã từng lãnh đạm như băng tuyết lập tức tan chảy khi nhìn thấy bóng dáng mảnh mai trong lá phong đỏ.
 
Mặc cho muôn sông ngàn núi, thế gian như biển, cũng chẳng bằng người quay đầu mỉm cười...
 
“Cắt!” Màn hình dừng ở cảnh nam nữ chính nhìn nhau từ xa, hình ảnh quá mức đẹp đẽ khiến mặt Lưu Dương đỏ bừng, "Hầu lão sư, kỹ năng nắm bắt nhân vật của ngài quả thật quá tuyệt vời!"
 
Mà điều khiến Lưu Dương ngạc nhiên hơn cả là Tô Dục…
 
Trước đó kỹ năng diễn xuất của ông có thể đè ép Trình Ca đã làm Lưu Dương không thể tưởng tượng được.
 
Còn nghĩ khi đối diễn với hai siêu sao quốc tế Lục Vân Phỉ và Hầu Tĩnh Di thì Tô Hằng sẽ không bằng, không nghĩ tới tiểu tử Tô Hằng này lại là điển hình của gặp mạnh thì càng mạnh.
    
Cho dù phối hợp diễn với ai, cậu ta đều có thể nhập vai trong một giây, trong khi quay chụp tuyệt đối chiếm vị trí chủ đạo. Tô Dục như vậy, tương lai sẽ đi đến bước nào, Lưu Dương quả thật không dám tưởng tượng…
 
“Hôm nay quay đến đây thôi.” Lưu Dương gật đầu hài lòng khi xem hình ảnh quay lại, “Lát nữa chọn mấy tấm ảnh kinh điển đăng lên đi.”
 
Quá trình quay chụp bộ phim “Quay lại với tình cũ" gặp nhiều rắc rối, vốn vì sức ảnh hưởng lớn của nguyên tác nên khi khởi quay cũng rất được chú ý.
 
Lại có hai đại tư bản Cố thị và Tô thị đầu tư vào, làng giải trí dậy sóng
    
Vào thời điểm đó, sau khi biết kết quả casting nam nữ chính, nữ chính Trình Ca còn có thể được công chúng chấp nhận, nhưng Tô Hằng bất ngờ xuất hiện lại bị đặt khá nhiều nghi vấn.
 
Sau khi Trình Ca tuyên bố rút lui, bàn luận về “Quay lại với tình cũ" cũng nổi lên không ngừng.
 
Lúc đó, tuy đoàn phim thông báo đã chọn được nữ chính mới, nhưng chỉ là Lục Vân Phỉ và Hầu Tĩnh Di quá nổi tiếng, đề phòng có biến cố, danh sách nữ chính không được công bố ngay lập tức.
 
Chỉ nói một cách mơ hồ rằng có hai siêu sao quốc tế tham gia.
 
Vì cách nói này mà cả đoàn phim suýt bị mắng chết—
 
Ngay cả tiểu hoa đán Trình Ca cũng không giữ được, còn cái gì mà siêu sao quốc tế.
    
Nhưng Lưu Dương không hề khó chịu, âm thầm cho người điều khiển hướng gió.
 
Có vẻ như khá hiệu quả.
 
Lúc này tung ảnh của nam nữ chính chắc chắn sẽ xào được chủ đề mới.
 
Có làn sóng nhiệt độ này sẽ loại bỏ ảnh hưởng xấu của quá khứ, cũng có thể đảm bảo thẳng đến khi được trình chiếu, đều có đủ đề tài bàn luận.
    
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hầu Tĩnh Di và Tô Dục cùng nhau đi tới đây, vội vàng đích thân chào hỏi, chỉ vào ghế trống bên cạnh.
 

"Ai, Hầu lão sư, mệt đúng không, ngồi xuống nghỉ một lát đi…"
 
“Tô, Hằng, ngồi đi, có muốn uống nước hay ăn gì không?” Hầu Tĩnh Di quay lại nhìn Tô Dục.
 
“Cô ngồi đi.” Tô Dục hiển nhiên đang lơ đãng, thỉnh thoảng lại nhìn lối vào.
 
Bảo bối còn đang bận sao? Sao lúc này còn chưa qua?
    
Lưu Dương liền có chút đồng tình ——
 
Thái độ của Hầu lão sư với tiểu Tô có phải quá nhân nhượng rồi hay không? Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình…
    
Hầu Tĩnh Di sao có thể không nhận ra Tô Dục đang tìm ai? Bà ta cố nén sự khó chịu trong lòng, cười nhẹ:
 
"Người trẻ tuổi ham chơi, Tiểu Tô chắc là đi nơi khác ngắm cảnh…"
 
Bà ta chưa kịp nói xong thì Lục Vân Phỉ ở bên cạnh đột nhiên kêu một tiếng, nhìn chằm chằm vào điện thoại, có vẻ khá sợ hãi.
 
"Chị Vân Phỉ…" Trợ lý bên cạnh giật mình.
 
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến Lục Vân Phỉ thất thố như vậy?
 
“Cố Từ……” Tay Lục Vân Phỉ vô thức siết chặt điện thoại.
 
“Lục lão sư đã biết?” Lưu Dương cười nói, lại vỗ tay, “Tôi nói cho mọi người một tin tốt, kim chủ của chúng ta muốn tới thăm ban, hôm nay sẽ mở tiệc ở khách sạn lớn nhất Nam Lư chiêu đãi toàn thể đoàn phim."
 
“Oa!” Mọi người tức khắc ồ lên.
 
"Ý đạo diễn Lưu là, nhà đầu tư tới thăm ban, chính là Cố Từ?" Lục Vân Phỉ lớn tiếng nói.
 
“Đúng vậy, chính là Cố tổng.” Lưu Dương cũng có chút vinh dự.
 
Từ khi đoàn bắt đầu quay phim, kim chủ liền không ngừng tới thăm ban, trước có Chủ tịch và phu nhân Tô thị đếm, hiện tại Tổng giám đốc Cố thị cũng tới rồi.
 
Lại cười nhìn về phía Lục Vân Phỉ:
 
"Không cần phải nói, lần này chúng ta được dính ánh sáng của Lục lão sư…"
 
Khi Cố Từ còn là Cố ảnh đế, cùng với Lục Vân Phỉ, họ được xưng là kim đồng ngọc nữ trong giới. Quan hệ của hai người cũng rất tốt…
 
Lục Vân Phỉ gật đầu, tuy rằng cười cười không nói gì, nhưng lại siết chặt điện thoại.
 
Cố Từ không đến vì cô ta.
 
 Tuy nhiên, sợ là có người so với cô ta càng không thoải mái hơn…
    
Không ngoài dự đoán, Tô Dục vốn chỉ loanh quanh tìm người, hiển nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt liền trầm xuống.
 
"Tôi sẽ không đi dự tiệc…"
 
"Ngài vẫn nên đi đi," Lục Vân Phỉ đưa điện thoại qua, nói nhỏ, "Tô Thiển cũng sẽ đến."
 
Tô Dục vốn đang chuẩn bị rời đi ——
 
Chờ lát nữa liền dắt bảo bối đi, cái gì nhà đầu tư, cái gì kim chủ, tốt nhất là để Cố Từ giận dữ mà rút vốn.
 
Có chút nghi ngờ nhìn chiếc điện thoại di động mà Lục Vân Phỉ đưa, sắc mặt ông đột nhiên càng thêm âm trầm.
 
Tên khốn Cố Từ, thế nhưng giành trước bắt cóc bảo bối đi rồi!
 
“Có phóng viên đưa tin về việc Cố ảnh đế tới thăm ban sao?” Lưu Dương hơi nghi hoặc, trong tiềm thức lấy điện thoại di động ra, một đoạn tin tức đột nhiên nhảy vào trong mắt.
 
"Cố ảnh đế tái xuất, đi cùng với một người phụ nữ bí ẩn!"
 
Nhấp vào đó, một bức ảnh mờ ảo nhưng vẫn làm tim người ta đập thình thịch của Cố Từ hiện ra.
 
"Mặt Cố tổng, hồi phục rồi?"
 
Những người khác cũng sôi nổi tụ tập xung quanh:
 
"Không phải Cố ảnh đế bị hủy dung sao? Cái gì mà tái xuất?"
 
Mọi người nhìn chằm chằm vào nhan sắc của Cố Từ, thất thanh—
    
Qua bức hình, mọi người dường như đã tìm thấy bóng dáng của Cố ảnh đế trong giới điện ảnh và truyền hình, người từng khiến bao người ngày đêm thương nhớ…
 
"Cô gái được Cố ảnh đế nắm tay chạy là ai vậy? Sao trông rất quen?"
 
“Oa, tôi sắp biến thành chanh tinh rồi! Sao Cố ảnh đế ôm người khác mà không phải là tôi…” Đang nói chính người đóng vai nữ ba của phim, Ngụy Manh.
 
Theo lời Ngụy Manh, cô ta chính là một fan cuồng của Cố Từ.
 
Năm năm trước Cố Từ vì hủy dung mà rút khỏi làng giải trí, Ngụy Manh nhốt mình trong nhà, khóc đến ruột gan đứt từng khúc…
    
Những lời này vừa nói ra, liền cảm thấy trên người lạnh buốt. Ngụy Manh ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tô Dục đang lạnh lùng nhìn qua.
 
Tuy rằng tiểu tử thối Cố Từ kia vô cùng đáng ghét, nhưng nếu cậu ta dám ôm Thiển Thiển mà còn nghĩ đến những cô gái khác, mình nhất định cầm dao chặt vào tay nó, để xem còn tay nào mà ôm!
    

“Cái kia, những người khác nói như vậy……” Tinh thần cầu sinh của Ngụy Manh cực kỳ mạnh mẽ, vội vàng duỗi điện thoại di động ra.
 
Mặc dù mình ra mắt sớm hơn người kia, nhưng ai bảo người ta có hậu trường. Ngay cả Trình Ca cũng có thể hạ gục, Ngụy Manh không muốn bước theo vết xe đổ của cô ta.
 
Hơn nữa còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt Tô Dục nhìn mình rất bất mãn, giống như mình, quá mức tùy tiện?
 
Vốn dĩ muốn để biện minh cho bản thân, nhưng không ngờ Tô Dục lại thực sự cầm lấy điện thoại di động của Ngụy Manh, rất nhanh lướt qua bình luận bên dưới.
 
"Oa, thảo nào hôm nay nghe thấy tiếng hỉ thước kêu, hóa ra là chồng đã trở lại."
 
"Tín nữ kiếp sau nguyện quỳ trước Phật tổ năm trăm năm, đổi lấy duyên phận với chồng ở kiếp này…"
 
"Chồng ơi, em yêu anh!"
 
"Chồng tôi đã trở lại, bổn đại tiểu thư cũng hồi sinh! Cô gái dây dưa với chồng tôi, cô mau vòng eo của chồng tôi lại đây!"
 
"Trong vòng ba phút, tôi muốn tất cả thông tin về người phụ nữ chồng tôi ôm giữ, chiều cao, số đo, ngoại hình! Bà đây tuyên bố sẽ dùng số tiền vất vả kiếm được trong nhiều năm để chỉnh thành bộ dáng chồng thích!"
 
"Xin thông tin của người phụ nữ bí ẩn, tôi sẽ trả một số tiền thuê sát thủ!"
 
"Xin thông tin của người phụ nữ bí ẩn +1, lầu trên, tôi quyên cho cô một số tiền nữa, để lấy lại tự do cho chồng tôi, liều mạng!"
 
"Xin thông tin của người phụ nữ bí ẩn +2"
 
"..+10086"
 
Nhìn mấy từ "Chồng" và "Xin thông tin của người phụ nữ bí ẩn" trên màn hình, Tô Dục tức giận đến mức suýt nữa ném điện thoại đi, may mà Ngụy Manh nhanh tay nhanh mắt, ôm chặt cánh tay Tô Dục:
    
"Cái kia, anh Tô, di động này là của tôi…"
 
Iphone phiên bản mới nhất mình mới mua, nếu thật sự quăng đi không phải là lỗ nặng sao?
 
Tô Dục sầm mặt trả lại điện thoại, lấy điện thoại của mình ra, bấm mở giao diện, vô cùng vụng về trả lời từng người một:
 
"Cố Từ không phải chồng các người!"
 
"Không cần gọi loạn!"
 
"Bảo bối mới không coi trọng cậu ta! Là chính cậu ta mặt dày mày dạn bám lấy…"
 
Chỉ tiếc là fan ngắm thịnh thế mỹ nhan Cố Từ quá nhiều, tốc độ gõ chữ của Tô Dục chậm chạp, nội dung trả lời nhanh chóng bị chìm dưới đáy đại dương.
 
Thấy sắc mặt Tô Dục càng ngày càng xanh mét, Ngụy Manh cũng không dám ở bên cạnh nữa, lui về phía sau vài bước.
 
Lưu Dương vốn đang mỉm cười, cũng bị ánh mắt tức giận của Tô Dục làm cho có chút kinh hãi, lau mồ hôi lạnh trên trán.
 
"Ừm, Tiểu Tô, nếu cậu thực sự không thoải mái, không muốn đi dự tiệc, liền về khách sạn nghỉ ngơi…"
 
“Ai nói tôi không đi?” Tô Dục nghiến răng nghiến lợi nói: “Xe chuẩn bị tốt chưa? Hiện tại liền đi!”
 
Nghĩ đến bảo bối ngây thơ và khờ khạo nhà mình lại ở một mình với con sói đuôi lớn ẩn chứa ý đồ xấu xa Cố Từ, Tô Dục làm sao còn có thể ở lại nơi này?
 
"Này, bây giờ còn hơi sớm. Cậu vừa rồi không phải bộ dáng đánh chết cũng không tham gia sao, sao đột nhiên lại nóng vội như vậy?"
 
Lưu Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
 
“Tôi đói bụng.” Cha Tô kiêu ngạo liếc mắt một cái, “Nếu đã có người muốn mời khách, làm sao tôi có thể không có thành ý như thế?”
 
Nói rồi vẫy tay gọi Lý Phạm:
    
"Xe đâu, chúng ta về khách sạn ngay."
 
Không ngờ Tô Dục nói đi là đi, Lưu Dương đột nhiên ngẩn ra.
 
Lục Vân Phỉ cùng Hầu Tĩnh Di liếc nhau, đáy mắt đều cất giấu ý cười ——
 
Rõ ràng Tô Dục đã phát hiện, người được Cố Từ ôm và chạy là Tô Thiển.
 
Cả hai cũng theo chân Tô Dục vào trong xe.
 
“Chúng ta cùng nhau đi.”
 
Nhìn mấy chiếc xe nghênh ngang rời đi, trợ lý của Lưu Dương đi tới:
 
"Đạo diễn Lưu, tôi sợ sự việc có chút không ổn…"
 
"Chuyện gì?" Lưu Dương còn chưa hoàn hồn, "Chuyện gì không ổn?"
 
"Không phải, đạo diễn Lưu, ngài nhìn kỹ người được gọi là người phụ nữ bí ẩn bên cạnh Cố ảnh đế đi, nhìn quần áo và bóng lưng của cô ấy. Trông có quen mắt không?"
 
Lưu Dương nghi hoặc nhìn qua—
 
Cao ráo và mảnh mai, vòng eo thon thả dường như một tay có thể ôm hết—
 
Mặc dù chiếc mũ lưỡi trai trên đầu che đi khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay chỉ chừa lại chiếc cằm xinh đẹp với đường nét duyên dáng, Lưu Dương vẫn rùng mình.
 
Trời ơi, ông ta đang nhìn thấy gì vậy? Cô gái bí ẩn mà Cố Từ nắm tay chẳng phải là Tô Thiển, ngày hôm qua Tô Dục vì cô liền không cố kỵ đắc tội Hầu lão sư sao!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận