Nữ phụ là bình hoa giới giải trí

Tô Thiển quả thực ngăn không được.
 
Hơn nữa không chỉ có bà mà ý của Tô lão gia tử cũng như vậy.
 
Đây chính là lần đầu tiên Thiển Thiển được nhận huân chương, chuyện tốt như vậy phải chuẩn bị thật kỹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng nên để cho người khác thấy rằng Thiển Thiển ưu tú đến mức nào.
 
Dưới sự phản đối mãnh liệt của Tô Thiển, Tô Triệu Hòa mới từ bỏ suy nghĩ mời thợ trang điểm giỏi nhất Hollywood đến.
 
Cuối cùng vẫn là Cố Từ đứng ra giải quyết, anh giải thích rõ cho hai người Tô Thiển đến để nhận thưởng chứ không phải thi hoa hậu, ăn mặc quá sang trọng cũng không quá thích hợp.
 
Nói rồi trực tiếp lấy ra một chiếc váy xanh lam cổ điển và một đôi giày cao gót đính kim cương mình đã chuẩn bị trước.
 
Không cần phải nói nhiều, mặc vào đúng là vô cùng xinh đẹp.
 
Da người Trung Quốc vốn thiên vàng, màu xanh lam mặc lên vô cùng kén. Da Tô Thiển lại trắng như sữa bò, dáng người tinh xảo thon dài, mặc bộ váy này càng duyên dáng yêu kiều hơn.
 
Vẻ đẹp thanh xuân kết hợp thêm một chiếc khăn lụa xinh đẹp khiến cô còn có cả sự tài trí hơn người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này Tô Triệu Hòa và Tô Mẫn không bất đồng quan điểm chút nào, ngược lại còn đồng thời nhìn về phía Cố Từ với ánh mắt đề phòng.
 
Thằng nhóc nhà họ Cố này hình như có ý đồ không tốt.
 
Tô Thiển thở dài, theo ý của cô thì cô càng muốn mặc đồ của mình hơn, chỉ áo thun và quần jean là xong rồi.
 
Nhưng cô biết bộ quần áo Cố Từ chuẩn bị đã là giới hạn chấp nhận thấp nhất của bọn họ.
 
Vậy nên cô thông minh không nói gì.
 
Lúc chuẩn bị khởi động xe, Tô Mẫn từ trong nhà chạy ra, hóa ra Tô Thiển lại quên thư mời ở nhà.
 
"Con đó đứa nhỏ này, sao lại không chú ý như vậy chứ, thứ quan trọng thế này..." Tô Mẫn cẩn thận cất kỹ thư mời giúp Tô Thiển, lại dặn thêm mấy lần nữa: "...Đến đó nên làm gì thì cứ làm như vậy, đừng lo lắng... Con là người có công, con đang đi nhận thưởng..."
 
Tô Thiển nghe vậy thì cảm thấy hơi buồn cười.

 
Cô không khẩn trương chút nào có được không?
 
Ở thời đại Tinh Tế, Tổng Thống cứ thỉnh thoảng lại đi một chuyến đến chỗ bọn họ, sao cô lại căng thẳng trong trường hợp này được chứ?
 
Rõ ràng là dì khẩn trương mới đúng.
 
Cố Từ đưa Tô Thiển đến bên ngoài Đại hội đường Trung Quốc, lễ trao giải và tiệc tối sắp diễn ra ở nơi này.
 
Cố Từ nhìn Tô Thiển xuống xe, đưa mắt nhìn cô đi vào trong, mãi đến khi không thấy bóng của cô nữa mới nhấn ga rời đi.
 
Họ hoàn toàn không biết rằng, cách đó không xa có một chiếc xe bảo mẫu, Lục Vân Phỉ trong đó nhìn chằm chằm về Cố Từ ở ghế lái, sau đó nhìn thấy dáng vẻ tươi cười vẫy tay của anh với Tô Thiển thì kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nói:
 
"Cô bé kia là người mới của công ty nào vậy, thật xinh đẹp!"
 
Người đại diện đang thấy lạ vì sao Lục Vân Phỉ lại không xuống xe, nghe cô ta nói vậy thì cũng đưa mắt sang nhìn, chỉ thấy một bóng lưng xa lạ đang dần bước xa:
 
"Có chút lạ mắt, sao vậy, chị Phỉ muốn nâng đỡ người ta sao?"
 
Miệng nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
 
Vừa mới về nước đã được nhận thư mời đến tiệc tối Thanh niên ngũ tứ, như vậy đã đủ để thấy rằng dù chị Phỉ có không ở Trung Quốc năm sáu năm thì độ nổi tiếng trong nước vẫn không giảm.
 
Đừng coi thường tiệc tối của Thanh niên ngũ tứ, yêu cầu ở đây không phải cao bình thường. Ngoài các nhân tài trong các ngành nghề ở nước Hoa đến tham dự hội nghị thì còn có lãnh đạo cấp cao của chính phủ Yến Kinh.
 
Nghe nói lần tiệc tối nay thư ký thị ủy Uông Nguyên Lượng cũng tham gia.
 
Nếu có thể xuất hiện ở buổi tiệc tối này, đối với những người trong giới giải trí như họ mà nói thì không phải là một vinh hạnh đặc biệt sao?
 
Lục Vân Phỉ từ chối cho ý kiến, thấy xe của Cố Từ đã đi xa mới bước từ trên xe xuống.
 
Cô ta vừa xuống xe thì có một chiếc xe bảo mẫu khác đi đến, một thanh niên tuấn mỹ từ trên xe xuống, vừa thấy Lục Vân Phỉ đã kích động gọi một tiếng:
 
"Chị Vân Phỉ!"
 
Lục Vân Phỉ hơi bất ngờ:
 

"Cảnh Thiên? Thật trùng hợp..."
 
"Chị Vân Phỉ, chị về thật rồi sao?" Cảnh Thiên đè sự kích động của mình xuống: "Năm đó nhờ có chị Vân Phỉ giúp đỡ nên em mới đạt được chút thành tích nhỏ như ngày hôm nay..."
 
Lúc mới vào giới giải trí, Cảnh Thiên gặp không ít khó khăn, thậm chí có một lần, lúc nhận được vai nam bốn trong bộ phim Lục Vân Phỉ làm nữ chính còn bị người khác lấy mất.
 
Sau đó Lục Vân Phỉ ra mặt, giúp anh ta lấy lại nhân vật đó...
 
Trừ chuyện đó ra, giữa hai người còn có chút chuyện xưa không thể không nói đến...
 
Mặc dù Lục Vân Phỉ hơn anh ta bảy tám tuổi, có thể xem như là giúp đỡ Cảnh Thiên rất nhiều, thậm chí Cảnh Thiên có thể nổi tiếng phần lớn đều từ mượn lực của Lục Vân Phỉ mà có...
 
Lúc ấy Lục Vân Phỉ không có suy nghĩ muốn tiến thêm một bước, Cảnh Thiên cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện trở thành một đôi với Lục Vân Phỉ, dù sao tình chị em trong giới giải trí vô cùng nhiều.
 
Còn về hiện tại, mặc dù Cảnh Thiên đã nổi tiếng nhưng so với ngôi sao quốc tế như Lục Vân Phỉ mà nói thì cũng còn kém rất xa.
 
"Đã nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại chị Vân Phỉ, thật tốt quá..."
 
Trên mặt Cảnh Thiên là sự vui mừng từ tận đáy lòng không thể che giấu.
 
Nhìn thấy khuôn mặt có nét giống với Cố Từ, lại phát hiện nụ cười nhiệt tình của đối phương còn có cả sự cẩn thận nịnh nọt, tâm trạng sa sút của Lục Vân Phỉ lúc này mới tốt hơn chút:
 
"Gặp cậu tôi cũng rất vui... Đi thôi, chúng ta chuẩn bị đi vào."
 
Hai người nhấc chân chuẩn bị đi vào thì không biết một đám phóng viên giải trí từ đâu nhảy ra bao vây lấy bọn họ...
 
"Lần này Lục tiểu thư về nước là để chuẩn bị gia nhập công ty Thiên Ảnh sao?"
 
Thiên Ảnh chính là công ty hiện tại Cảnh Thiên đang ký hợp tác.
 
Ông chủ cũ phá sản, là trụ cột của công ty, Cảnh Thiên không những không bị ảnh hưởng mà còn ký hợp đồng với công ty chế tác điện ảnh truyền hình đứng đầu Thiên Ảnh, bằng biểu hiện xuất sắc trong một chương trình nghệ thuật, anh ta đã dùng tốc độ nhanh nhất để đứng vững ở Thiên Ảnh.
 
"Cảnh tiên sinh cũng là diễn viên được mời đến ngày hôm nay sao? Không biết Cảnh tiên sinh muốn biểu diễn tiết mục gì?"
 
"..."

 
"...Cảm ơn mọi người đã quan tâm, chúng tôi đang vội, phiền tránh đường, phiền tránh đường..."
 
Cảnh Thiên vừa trả lời vấn đề của truyền thông vừa tự động làm vệ sĩ che chở cho Lục Vân Phỉ một cách cẩn thận, xuyên qua súng dài pháo ngắn, cuối cùng cũng vào được hội trường.
 
Hai người một người ưu nhã diễm lệ, một người ấm áp tuấn mỹ, cho dù là bóng lưng cũng không chỉ dừng lại ở mức xứng đôi bình thường...
 
Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây người, Cảnh Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lục Vân Phỉ cười một cái, sau đó đi vào Đại hội đường.
 
Toàn bộ quá trình đi vào, trên mặt Cảnh Thiên đều là nụ cười rạng rỡ, tâm trạng vô cùng tốt. Anh ta cũng phát huy sở trường che chở Lục Vân Phỉ của mình trong suốt chặng đường đi vào.
 
Đối lập với sự cẩn thận của Cảnh Thiên, có thể nói Lục Vân Phỉ không có chút quan tâm.
 
Lúc trước cô ta giúp Cảnh Thiên là vì Cảnh Thiên có gương mặt vô cùng giống người nào đó mà thôi...
 
Nhưng tiếp xúc lâu rồi mới phát hiện, Cảnh Thiên chỉ có khuôn mặt giống với Cố Từ, còn tính cách lại chênh lệch ngàn dặm.
 
Thấy ánh sáng của trân châu rồi sao có thể chấp nhận mắt của cá chết được? Trong mắt Lục Vân Phỉ, Cảnh Thiên cũng chỉ là một vật điều chỉnh tâm trạng mà thôi.
 
Còn hiện tại, tất nhiên Cảnh Thiên cũng thỉnh thoảng hỏi thăm kịch bản trong tay Lục Vân Phỉ, có nhân vật nào thích hợp với anh ta không, như vậy cũng đủ để hiểu ý của cậu em nhỏ này...
 
Mặc dù không chú ý nhưng đối mặt với khuôn mặt này, Lục Vân Phỉ cũng không chán ghét nên cũng thuận tiện nói chuyện với anh ta, hai người cũng coi như trò chuyện vui vẻ.
 
Hai người vừa vào đã có nhân viên ra đón, diện tích của Đại hội đường rất lớn, người không biết sẽ dễ dàng bị lạc, vừa rồi có diễn viên đã chạy đến nơi nghỉ ngơi của công chức được nhận thưởng.
 
Đương nhiên cũng có công chức được nhận thưởng đi lạc đến đây.
 
Ví dụ như Tô Thiển chẳng hạn.
 
Ngay từ đầu Tô Thiển còn nghĩ thầm, ôi chao, thật ghê gớm, sao những người được nhận huân chương Thanh niên ngũ tứ đều là tuấn nam mỹ nữ thế này!
 
Nhìn chị gái kia đi, cũng không biết làm ngành nghề nào mà vòng eo lại đẹp như vậy!
 
Còn cả người đàn ông bên kia nữa, dù đang để mặt mộc cũng vẫn rất đẹp trai nha!
 
Mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ thì đều có một điểm chung, đó là chân rất dài!
 
Lúc đầu Tô Thiển còn cảm thấy mình như thế này còn quá khoa trương rồi, hiện tại so sánh với những người ở đây mới cảm thấy bản thân là người keo kiệt nhất.
 
Đúng lúc đang cảm thán thì cô đột nhiên nghe được một giọng nói có chút quen thuộc sau lưng:
 
"...Chị Vân Phỉ, em đưa chị đến chỗ nghỉ ngơi trước..."

 
Tô Thiển theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy Cảnh Thiên đang ân cần lễ độ chăm sóc Lục Vân Phỉ.
 
Nụ cười trên mặt Cảnh Thiên lập tức cứng lại, ánh mắt Lục Vân Phỉ lại trở nên sắc bén.
 
Nếu như cô ta không nhầm thì không phải cô gái này là người bước xuống từ xe Cố Từ sao?
 
"Vị tiểu thư này là người quen cũ của cậu sao?" Lục Vân Phỉ nghiêng đầu mỉm cười để lộ ra cần cổ thon dài.
 
"Từng gặp qua mấy lần." Cảnh Thiên dường như có chút nghiến răng nghiến lợi trả lời.
 
Cố Thiển, người phụ nữ này đúng là âm hồn bất tán mà!
 
Cũng mệt cho cô lúc trước còn khoác lác trước mặt mình, cái gì mà đã rút ra khỏi giới giải trí, còn cố gắng chạy đến trước mặt mình diễn cảnh ân ái với Cố Từ, còn nói lời tàn nhẫn cái gì mà sẽ không gặp lại mình nữa, vậy mà lúc này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
 
Ngu mới không biết suy nghĩ của người này!
 
Chỉ tiếc dù cô có lạt mềm buộc chặt hay nhu tình ý mật thì nằm mơ mới có thể lọt vào mắt anh ta!
 
Nói xong nhìn Tô Thiển cảnh cáo một cái, sau đó quay đầu lại bày ra vẻ mặt thân sĩ với Lục Vân Phỉ:
 
"Chị Vân Phỉ, nhất định chị mệt rồi đúng không? Em đưa chị qua..."
 
"Không cần đâu." Lục Vân Phỉ quyến rũ cười một tiếng, từ chối ý tốt của Cảnh Thiên: "Dù mới gặp mặt mấy lần thì cũng là bạn mà, phải không? Tôi sẽ không quấy rầy hai người nói chuyện."
 
Nói rồi quay lại nói với người đại diện, bỏ Cảnh Thiên lại đi đến phòng nghỉ riêng của mình.
 
Hóa ra Cố Từ thích cô gái này sao?
 
Nhìn rất trong sáng, nhưng mười năm trước cô ta cũng không kém cô gái này chút nào.
 
Dựa vào cái gì mà người kia lại may mắn như vậy?
 
Nếu như Cố Từ biết bạn gái mình bị bắt nạt ở chỗ này thì không biết sẽ có cảm giác gì?
 
Lục Vân Phỉ hiểu Cảnh Thiên, là người có thể dùng mọi thủ đoạn để nổi tiếng.
 
Hiện tại cô ta vì cô bé kia mà bỏ anh ta ở lại, anh ta không trở mặt mới lạ.
 
Nhìn thái độ của Cảnh Thiên lại giống như cô bé kia dây dưa với anh ta...
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận