Nữ Phụ Khuynh Thành - Hạ Vi Vũ

Mùa đông qua đi mùa xuân lại về
Tính ra thì cô cũng đã ở trong thân xác này được 4 tháng 6 tuần 5 ngày rồi.
Mà mọi thông tin cô điều tra chỉ toàn là những thông tin rác khiến cô rất bực mình.

Vẫn như mọi ngày cô đang chuẩn bị để đi học. Nhưng hôm nay cô lại có cảm giác gì đó bất ổn
Thật đúng như vậy, vừa bước ra khỏi cổng chuẩn bị khóa cửa thì có tiếng nói vang lên

" Tiểu Y "

" Y nhi "

Cô đen mặt không thốt ra được lời nào

* Đúng là xui xẻo, ngày nào gặp mặt mấy người này thì chắc chắn rằng chẳng có điều gì tốt đẹp *

Lạc Thiên nở nụ cười tươi, để lộ chiếc răng khểnh trông cực kỳ thu hút

" Em đi học đúng không lên xe đi anh chở em "

Cô lạnh nhạt mắt đang kiểm tra lại đồ dùng trong balô của mình

" Phiền phức "

" Còn thầy ở đây làm gì?? " Cô nhìn sang Sở Hiên

" Tôi cũng giống như vậy "

Cô thật sự mệt mỏi, tại sao họ không buông tha cho cô đi. Bộ cô muốn sống yên bình một chút cũng không được hay sao. Cô biết họ đang dần có hứng thú với cô nhưng chưa chắc họ sẽ không giết cô
Dù sao thì một nhân vật phụ thì cũng sẽ không bao giờ bằng nữ chính cả. Luôn luôn là như vậy

Đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại của Lạc Thiên vang lên


" Tôi nghe.... Được tôi sẽ tới ngay "

" Anh có việc rồi xin lỗi em nha tiểu Y chiều anh sẽ tới đón em "

" Anh đi đi chiều tôi tự đi bộ về được không phiền anh "

Lạc Thiên mỉm cười nói với cô

" Không phiền chút nào vậy nhé... Chiều anh tới đón em " Anh leo lên xe rồi chạy đi mất

Cô định quay đi thì Sở Hiên lên tiếng
" Mau lên xe đi tôi chở em đi "

" Tôi đi xe buýt "

" Nhưng mà tôi nghe nói chuyến của em hôm nay gặp ít trục trặc nên không đến trạm được "

* Cái gì sao lại trùng hợp như vậy chứ thật là *
Cô thở dài

Anh cốc đầu cô nói
" Mau lên xe tôi chở em đi cũng sắp muộn rồi "

Không còn cách nào đành leo lên xe hắn. Lúc đầu cô định ngồi phía sau ai ngờ anh nhanh tay kéo cô vào ghế lái phụ và thắt dây an toàn cho cô

Cô cắm tai nghe vào và đang say mê thưởng thức bản nhạc dương cầm ưa thích của mình. Sở Hiên lén liếc nhìn sang cô thì không khỏi đỏ mặt

Mái tóc bạch kim dài óng mượt hơi xoăn ở phần đuôi đang xoã tự nhiên kết hợp với mái thưa ôm lấy toàn bộ gương mặt của cô. Chiếc mũi cao nhỏ nhắn. Làn da trắng mịn. Đôi môi đỏ hồng tự nhiên trông cứ như viên kẹo ngọt vậy

Đặc biệt chính là đôi mắt xanh ấy, tuy luôn mang vẻ u buồn nhưng nó lại rất xinh đẹp, đẹp đến lạ thường. Chưa kể đến chính là mùi oải hương nhè nhẹ, thứ làm anh thích nhất khi ở gần cô. Anh mong thời gian trôi chậm lại một chút để có thể ngắm cô nhiều hơn nữa

" Đến nơi rồi Y nhi "

Cô đeo balô vào
" Cảm ơn thầy "

Nói rồi cô quay bước vào trường. Đang đi thì tiểu Vũ từ đâu chạy lại ôm lấy cô nũng nịu
" Tiểu Y mình nhớ cậu quá đi "

Cô nhìn tiểu Vũ không khỏi buồn cười, lấy tay xoa đầu tiểu Vũ
" Được rồi "

Tiểu Vũ buông ra và nhìn cô
" Cậu không thể nói chuyện nhiều hơn một chút sao "

Cô quay người đi vào sảnh
" Không thể "

Tiểu Vũ chạy theo cô, không ngừng luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất.

Cô quay sang nói
" Vào học "

Tiểu Vũ khuôn mặt ủy khuất nhìn cô, lười nhát ôm lấy tay cô
" Cúp học đi tiểu Y "


" Học đi "

Tiểu Vũ biết không thể lay chuyển được cô nên hậm hực trở về lớp.

Cô đi một đoạn định vào lớp thì gặp phải Trần Yến cùng nữ chủ. Hai ả ta nói chuyện gì đó nhìn sơ qua cũng biết là chuyện không tốt rồi.

Cô đứng nhìn, bàn chuyện xong ai hai ả định quay đi thì đụng mặt cô. Nhưng Trần Yến có gì đó rất lúng túng khi thấy cô

" Ha...ha chào chị "

Cô chẳng thèm quan tâm mà đi thẳng vào lớp khiến ả tức đến nghiến răng
" Cô ta dám "

Nữ chủ đứng kế bên mỉm cười đắc ý nhìn cô

" Bình tĩnh đi cô ta không còn như vậy được bao lâu nữa đâu "

Hai ả nhìn nhau mỉm cười khoái chí, đừng tưởng cô mù, từ nụ cười lời nói, cô đều thấy hết
* Có chuyện vui rồi đây *
__________
" Các em ổn định chỗ ngồi để vào tiết học "

Lúc về chỗ nữ chủ nhìn sang cô với đôi mắt thách thức nói nhỏ
" Ra chơi cổng sau trường " rồi ả quay về chỗ

Khuôn mặt cô bắt đầu trở nên đáng sợ
* Cho tôi thấy xem tài năng cô đến đâu nào *

Cô ngồi đó tỏa ra sát khí khiến cả lớp một phen hốt hoảng, không ai dám thở mạnh kể cả giáo viên

*Đáng sợ quá* toàn bộ học sinh trong lớp đều có chung suy nghĩ

"Reng...reng...reng " tiếng chuông vang lên tất cả mọi người trong lớp đều nhanh chóng tản ra mà quên cả việc đứng lên chào giáo viên
Đến cả giáo viên cũng không để ý đến việc chào hỏi mà trực tiếp bước nhanh ra khỏi lớp

Hiện giờ trong lớp chỉ có mình cô, thấy mọi người đều đi hết tiểu Y lấy trong balô mình ra một cây dao bấm
Cô ngắm nghía nhìn nó rồi vội cất vào trong người
Bước ra khỏi lớp cô ung dung cắm tai nghe vào và đi thẳng ra cổng sau

" Cạch.."

Cánh cửa cổng sau bật mở một cô gái với khí chất xuất chúng bước vào. Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn từng người ở đây.
Có khoảng 50 người đàn ông với khuôn mặt bặm trợn, phía sau có Trần Yến và nữ chủ đang mỉm cười đắt ý nhìn cô

" Tôi còn tưởng cô sợ nên không đến đây đó chứ "

Cô buộc gọn tóc mình lên lãnh đạm nhìn hai ả
" Lên đi! Phiền phức "

" Hay lắm! Tôi sẽ cho cô toại nguyện " nữ chủ nói

" Lên đi " Trần Yến quát lớn

Mấy người đàn ông đằng sau hai ả bước về phía tiểu Y

" Cô gái ngoan ngoãn một chút nào "

Cô cũng tiến lại gần bọn chúng, tưởng chừng cô đã đầu hàng bọn chúng càng tiến lại gần cô hơn

" Ngoan lắm " hai gã đứng đầu định chạm vào người cô thì

" Bụp... rắc... "

Hai tên lúc này đã nằm xuống không thể đứng dậy được khi lãnh trọn hai đòn đánh của cô

" Con ranh này, lên hết đi " người đàn ông to con béo tròn hùng hổ lên tiếng

Lập tức những tên còn lại vây quanh cô, trên tay tên nào cũng có gậy gộc, dao,... Chúng bắt đầu chạy về hướng cô mà tấn công kích liệt. Cô vội né và dùng tay không đánh bọn chúng.

Nửa tiếng sau, chỉ còn lại vài tên lẻ tẻ cô cũng dần thấm mệt. Từ lúc xuyên vào thân thể này cô cũng quên bẵng đi việc rèn luyện sức khỏe của mình
Nếu ở thế giới trước thì chỉ cần 2 phút thôi, lũ người này sẽ phải chầu diêm vương ngay lập tức

* Chóng mặt quá! Không ổn rồi *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận