Nữ Phụ Khuynh Thành - Hạ Vi Vũ

Ở thế giới tiểu thuyết này điều làm cô hứng thú nhất đó chính là học.
Vì ở đây mỗi bài kiểm tra hầu như rất quan trọng. Nó không giống như thế giới cô sống, việc học hoàn toàn nhàm chán học theo cách máy móc đó là điều mà cô rất ghét.
Còn ở đây hầu như tất cả học sinh phải tự học và tìm hiểu khi tìm xong thì thấy cô sẽ giảng cách làm ngắn gọn và cụ thể hơn. Các bài kiểm tra 15 phút hoặc 45 phút quyết định được người đó có thể trụ vững được ở lớp A hay không. Cũng có thể gọi là dùng biện pháp loại trừ. Giỏi thì A, yếu thì D. Quả thực là một trò chơi năng lực cô ưa thích

Cả lớp cô hiện tại đang rất mệt ở tiết 2, họ chỉ mong tới giờ nghỉ để có thể giải tỏa căng thẳng sau khi làm bài kiểm tra tiếng Anh 45 phút vừa nãy mà thôi
" Reng...reng...reng " tiếng chuông như vị cứu tinh của họ vậy. Tất cả trở nên hăng hái hơn
Còn cô thì nguyên ngày vẫn chỉ có 1 khuôn mặt đó chính là không cảm xúc. Được gọi là nữ thần nhưng họ lại không bao giờ thấy cô cười hay sợ hãi, mặc dù vậy nhưng lại là điểm nhấn và nét đặc trưng của cô
Hôm nay cô sẽ ăn ở canteen vì sân sau trường đang phải tu sửa và dọn dẹp lại
" Cho em suất cơm A và 1 chai nước lọc "
" Đợi chị một chút "
Cô lấy phần cơm của mình xong thì lựa một góc ngay cửa sổ và ngồi ở đó. Đang ăn thì có 1 nhóm đi lại chỗ cô gồm 1 nam 2 nữ. Mọi người bắt đầu bàn tán
" Đây chẳng phải Diệp thiếu gia Diệp Tử sao "

Hắn nổi bật với đôi mắt đỏ như máu và mái tóc màu nâu nhạt


Lời bàn tán bắt đầu sôi nổi hơn với sự xuất hiện của hai cô gái
" Còn hai người ở đằng sau là Trần tiểu thư và Mạt tiểu thư "
.......
Cô thì chả quan tâm vì họ vốn dĩ không liên quan tới cô. Nhưng tên Diệp thiếu gia kia là thành mai trúc mã và cũng là mối tình thuở nhỏ của nguyên chủ.
" Đây chẳng phải là Ngụy Lam Y sao"
Cô hoàn toàn lơ bọn hắn, vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra
Hắn lên tiếng:
" Cô định gây sự chú ý của tôi à. Bỏ cuộc đi tôi sẽ không thích cô đâu " nói rồi hắn ôm eo cô gái tóc hồng kế bên
Cô gái tóc hồng đó tên là Trần Yến còn cô gái còn lại tên Mạt Ngọc Linh
Cô vẫn im lặng, thấy vậy Trần Yến lên tiếng nói
" Chị sao vậy còn nhớ em không em là Trần Yến "
" Xin lỗi tiểu thư chắc cô nhầm người rồi tôi chỉ có một mình, không có em gái hay người thân gì cả "
" Hức...hức chị sao vậy em là em gái chị mà "
" Tôi xin lỗi tôi với Trần gia vốn không còn quan hệ gì nữa rồi chỉ là họ chưa nói cho cô biết thôi "
Ả ta nghe cô nói thì càng khóc to hơn gây sự chú ý của tất cả mọi người
Lúc này hắn mới lên tiếng
" Cô thôi đi lúc nào cũng làm cho Yến nhi khóc, đó là lý do tại sao tôi không thích cô " hắn ta ôm ả vào lòng vỗ về
Tim cô hiện giờ rất nhói. Mắt cô dần trùng xuống
* Có lẽ đây là cảm xúc còn xót lại của cô đúng không. Tôi sẽ thay cô kết thúc nó *
Cô nói: '' Nếu Diệp thiếu nói như vậy thì tôi cũng nói luôn. Coi như đây là lần cuối tôi nói chuyện với anh " Cô đứng dậy và tới gần chỗ hắn

" Chiếc vòng này tôi trả lại cho anh đối với tôi nó không còn có ý nghĩa nữa. Việc tôi thích anh là đúng nhưng điều đó chỉ đúng khi anh còn là người thanh mai trúc mã, là Diệp Tử tôi quen biết mà thôi. Còn anh thì không phải và việc tôi thích anh nó đã chấm dứt ngay tại thời điểm mẹ tôi mất rồi. Kể từ bây giờ anh thích ai thì tùy điều đó không liên quan tới tôi. Tôi và anh ngày tại thời điểm này sẽ trở thành người xa lạ. Là hai đường thẳng song song không thể giao nhau " Nói rồi cô chậm rãi quay về bàn và tiếp tục ăn

Còn hắn thì cảm giác như mình vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng

Cô lạnh lùng phủi sạch hết toàn bộ mối quan hệ của mình với hắn một cách tàn nhẫn không chút luyến tiếc.
Mạt Ngọc Linh thấy hắn thẩn thờ như người mất hồn thì không khỏi tức giận. Ả ta đi lại ngay bàn cô đang ngồi và đổ chai nước thừa của ả vào đồ ăn của cô
" Đừng tỏ ra cao quý nữa một đứa hạ đẳng như cô mà dám lên mặt với Diệp thiếu à, cô chỉ đáng ăn lại đồ thừa của tôi mà thôi. Nghe nói cô đang phải làm phục vụ để kiếm tiền thật tội nghiệp "
Ả ta giễu cợt nở nụ cười khinh bỉ với cô
" À mà cũng phải mẹ cô lúc đầu cũng làm giúp việc cho nhà của Yến nhi cơ mà. Mẹ nào con nấy thôi "
Cô với cô ta không thù không oán vậy mà cô ta lại thích đi gây thù oán với cô. Được cô sẽ cho ả được toại nguyện
Cô đứng dậy tay nắm lấy đầu của ả đập xuống khay thức ăn mà cô ta vừa phá một cái thật mạnh. Khiến cho cả căn teen phải há hốc nhìn cô
Ả đau đớn hét lên
" Á... bỏ tao ra con dơ bẩn "
Cô lôi đầu ả dậy nói:
" Câm miệng đi cô không đủ tư cách để nhắc đến bà ấy "

Nhiệt độ lúc này tự nhiên giảm xuống một cách thất thường. Hàn khí trên người cô tỏa ra làm cho ả khiếp sợ
" Cô nói tôi dơ bẩn vậy để tôi nói ra bí mật của cô cho mọi người ở đây cùng biết nhé " cô cười ma mị

" Mạt thị có được vị trí như hôm nay là nhờ vào gia đình cô buôn bán hàng cấm. Khi công ty nhà cô gần phá sản và cô không có tiền để mua chuộc thầy giáo nâng điểm cho mình. Nên cô đành ngủ với ông ta và đã có thai. Lúc đó nhà cô vô tình trúng được mối lớn và có rất nhiều tiền, cô dùng nửa số tiền đó để bịt miệng những người có liên quan và phá thai khiến đứa trẻ chưa kịp chào đời đã phải chết "
Ả ta hốt hoảng

" S..s..sao c...c.. có thể"
" Vậy nên đồng tiền tôi làm đôi khi còn sạch sẽ hơn số tiền mà nhà cô kiếm ra đó phải không Mạt Ngọc Linh hay tôi phải gọi cô là Uyển Trân Trân "
Tất cả mọi người trong canteen nghe cô nói không sót một chữ nào
Một nam sinh nói:" Uyển Trân Trân đây không phải là gái làng chơi à tôi từng nghe kể về cô ta. Cô ta rất nổi tiếng trong các hộp đêm và quán bar "
" Thật sao "
Cô ta như chết đứng tại chỗ ngồi thụp xuống
" Tại mày tất cả là tại mày tao sẽ giết mày NGỤY LAM Y " cô ta vơ lấy cái nĩa mà xông thẳng vào cô
Cô dùng tay hất văng cái nĩa lực đạo của cô rất mạnh nên khiến cho ả té xuống
" Ngu ngốc " cô lạnh lùng nói rồi quay đi thật nhanh khuôn mặt cô lúc này rất ư là khó chịu
Còn lý do vì sao cô biết thì tất cả là nhờ vào ký ức của chủ thể đã gửi cho cô
Hắn nhìn cô không chớp mắt cô đã thay đổi không còn nhút nhát rụt rè như xưa nữa. Và đặc biệt cô không cần hắn bảo vệ nữa.
Hắn lặng lẽ bước đi trong đầu hắn hiện giờ chỉ toàn là hình bóng cô. Hắn rất hối hận. Ở chỗ nào đó có 2 cặp mắt nhìn cô từ lúc cô bước vào căn teen đến giờ
Bạch Ngôn * Em như đang tự mình gánh vác tất cả. Tại sao? em lại không chia sẻ với tôi *
Sở Hiên * Em đã trải qua những gì*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận