Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 92: Tú nương (14)
Trước Tết Trùng Dương một ngày, Lâm Đạm đã hoàn thành bộ váy bách điệp đúng như đã hẹn, sau đó nhờ tam di nương và tứ di nương cầm nó đến Chu phủ cho Chu tiểu thư mặc thử, nếu có chỗ nào không hài lòng hoặc chưa phù hợp, hai người bọn họ còn có thể  sửa lại một chút, tránh cho người khác phải chạy tới chạy lui phiền phức. Lâm Đạm không thích giao tiếp với người khác, dĩ nhiên sẽ không đích thân đến Chu phủ phục vụ khách hàng của mình. 
Chu tiểu thư cũng không cần phải sửa bất cứ chi tiết nào, sau khi mặc thử xong lập tức sảng khoái trả nốt số tiền còn lại. Có lẽ cảm thấy quá hài lòng, trước khi ra về, tam di nương và tứ di nương mỗi người còn được thưởng thêm một lượng bạc.
Mấy ngày trước Đỗ Như Yên đã trở về nhà, còn mang theo rất nhiều lễ vật tặng cho Lâm Đạm, vừa thấy mặt đã ríu rít nói không ngừng nghỉ, nhìn qua có vẻ vô ưu vô tư, vô cùng vui vẻ. Nàng hoàn toàn không biết rằng , ngay khi nàng và di mẫu đang sống những ngày tháng thoải mái nhàn nhã trong núi thì Đỗ Như Tùng lại đang ở trên chiến trường tắm máu giết địch, cần kề nguy hiểm. 
Nhưng Lâm Đạm cũng không có ý định nói cho nàng biết điều này, đợi nàng nói xong mới lấy một chiếc tay nải thật lớn ra, nói: “Đây là áo giáp da ta đã làm cho ca ca tỷ, tỷ mang về cho huynh ấy đi!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được, ca ca tỷ đã trả tiền công chưa?’’ Đỗ Như Yên quen miệng hỏi một câu. Không trả tiền, cho dù là ca ca ruột thịt của mình, nàng cũng không cho phép Lâm Đạm làm áo giáp da cho người này.
“Đưa rồi.” Lâm Đạm gật đầu nói: “Cho một con búp bê bằng vàng.”
“Ừ, vậy còn được.” Đỗ Như Yên không hề cảm thấy ca ca mình đã trả tiền công quá nhiều, định nhấc tay nải lên đưa về nhà thì lại phát hiện nó thực sự rất nặng, cả hai tay nàng đã sắp gãy rồi mà nó vẫn còn dính chặt trên mặt bàn.
“Đạm Đạm, rốt cuộc sức lực của muội lớn đến nhường nào vậy? Nhìn thấy muội một tay xách nó ra, lại còn nhẹ bẫng đặt lên bàn, tỷ còn tưởng nó không nặng chút nào chứ!’’ Đỗ Như Yên vật lộn một lúc lâu cũng không thể nhấc tay nải lên, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển. 
Lúc này Thuý Lan mới bật cười ha hả đi qua, giúp nàng mang chiếc tay nải về nhà, Đỗ Như Tùng đang tập võ cách một bức tường chợt dừng động tác trên tay lại, vểnh tai lắng nghe, khoé miệng nở nụ cười cực kỳ ôn nhu. 

---
 
Giờ Mẹo hôm sau, trời còn chưa sáng, trời còn chưa sáng hẳn nhưng có rất nhiều người đã hẹn nhau đi lên núi.  
Mặc dù dáng vẻ gầy yếu của các vị phu nhân và tiểu thư nhưng hôm nay lại không ngồi xe ngựa, mà lại đi bộ lên núi, một vì muốn rèn sức khoẻ, cầu mong được sống lâu, hai là muốn cầu điềm lành.
Từ khi Lâm Đạm làm ra được loại vải bông thì càng càng càng được mọi người ưa chuộng, cũng có rất nhiều nữ tử yêu thích loại này phong cách, chính vì vậy, trên đường đi lúc này cũng có thể thấy được cảnh tượng các quý nữ khoác trên mình những chiếc váy xinh đẹp càng khiến mọi người nhìn vào thấy càng thấy giống cảnh đẹp ý vui. Các nàng tốp năm tốp ba đứng cạnh nhau, cùng nhau trò chuyện, hoặc vui đùa ầm ĩ, nhìn qua thập phần mỹ lệ động lòng người. Nhưng nếu so với chiếc váy thêu hoa tử đằng mỹ lệ  của Hứa Thiến thì không thể  so sánh được, nhìn thì có vẻ đẹp nhưng lại thiếu đi một phần mềm mại nhẹ nhàng, xem nhiều liền cũng không hiếm lạ.
 
Lý Giai Dung được nha hoàn  đỡ xuống xe ngựa thật cẩn thận, sau đó đi theo sau Mạnh Tư, hai người vừa xuất hiện, đã nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người. 
 
“Đây, đây là con bướm!” Không biết ai đã hô lên thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh.  
Chỉ thấy Lý Giai Dung mặc một chiếc váy, trên đó có đến hàng trăm con bướm rực rỡ như đang bay múa quanh người của nàng ta, từng cánh hoa nở rộ như đang khoe sắc nở rộ trên lụa và sa tanh, khiến chúng trông giống như thật. Một chiếc áo cánh mờ bên ngoài ngăn cách những màu sắc lộng lẫy này, tạo thành cảm giác mờ ảo, vẻ đẹp của trăm bướm và hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Loại phong cách thanh nhã Mạnh Tư chưa bao giờ thử qua, nhưng từ mọi người phản ứng tới xem, hiệu quả tựa hồ thực không tồi. Tuy nhiên, chiếc váy cúp ngực này không phải là nơi sặc sỡ nhất trong toàn bộ chiếc váy. Điều tuyệt vời hơn nữa là chiếc áo cánh, từ bả vai, vạt áo, eo hông, vạt áo của nó được điểm xuyết bằng một vài con bướm sặc sỡ. Chỉ cần có một cơn gió thổi qua, những con bướm đầy màu sắc sẽ lần lượt vỗ cánh như thể chúng sẽ bay đi ngay lập tức, nhưng sự thật là chúng không bao giờ di chuyển.
Mọi người liên tục kinh ngạc cảm thán, đến gần mới phát hiện, những cái đó con bướm lại là dùng lụa bố cùng tinh tế thiết tuyến làm thành, giống như đúc những con bướm thật.
“Lý tiểu thư, ngươi hôm nay thật là cực kỳ xinh đẹp!”
“Cái này con bướm áo khoác thật là xảo đoạt thiên công, đẹp không sao tả xiết!”
“Những chiếc váy hoa của chúng tôi,  ngược lại làm nền cho Lý tiểu thư rồi.”
Mọi người vội vàng đi qua đi khen tặng Lý Giai Dung, lời hay nhưng lại không mang theo mấy lời thật lòng, nhưng nói đi nói lại các nàng cũng không xem như nói láo, hôm nay Lý Giai Dung quả thật từ  ăn mặc đến trang điểm điều hơn tất cr những người ở đây. 
Lý Giai Dung cười tủm tỉm mà nghe, lại kéo Mạnh Tư  qua, tay nhẹ nhàng nhéo nhéo. Trong lòng Mạnh Tư đang thấp thỏm lập tức thả lỏng lại, không hề rối rắm với chính mình bắt chước phong cách của Lâm Đạm. Cũng chính vào lúc này, có người vui cười nói: “Nghe nói Chu Hân cũng ở Lâm tú nương nơi đó đặt làm một chiếc váy bách điệp*, hôm qua đưa đến Chu phủ để nàng ta thử, nghe nói nàng ta vô cùng thích nó.”
(*)một trăm con bươm bướm.
 

“Thật sao? Nàng ta cũng mặc váy bách điệp sao?” Lý Giai Dung khẽ cau mày, truy vấn nói: “Ngươi có biết nó như thế nào không?”
“Ta không  nhìn thấy, nhưng mà ta nghe  muội muội của nàng ta nói chỉ là một cái bình thường thêu hoa mà thôi, không đẹp bằng chiếc váy của Lý tiểu thư  đăng mặc đâu.”
Lúc này, Lý Giai Dung mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lâm Đạm người tạo ra loại vải bông này, nếu nàng ta thật sự lại có đột phá mới, có thể làm ra những con bướm nhìn như thật thì người hôm nay không còn mặt mũi chính là nàng ta chứ không phải là ai khác. Bởi vì Mạnh Tư là bạn khuê mật của nàng ta, nên có nhiều chuyện không thể nói thẳng, nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác mà nói, nàng ta thừa nhận thẩm mỹ của Lâm Đạm hơn Mạnh Tư rất nhiều,  thậm chí cả năng lực cũng vậy.  
Trong khi Mạnh Tư còn đang vùng vẫy trong những suy nghĩ và cách làm truyền thống không có một bước tiến mới, thì Lâm Đạm đã đánh vỡ gông cùm xiềng xích, tự tìm cho mình một con đường riêng để đi. Từ việc cắt may, đến liên kết các bố cục trong từng chiếc váy đều mang đậm phong cách cá nhân, chỉ cần nhìn một lần thôi đã có thể xác định được đó là tác phẩm của nàng.
Nghĩ đến đây, Lý Giai Dung nhanh chóng  tìm trong đám người tìm kiếm bóng dáng của Chu Hân.  
Có câu nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến”, mọi người vừa dứt lời, liền thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, dừng chân ở đình nhỏ, sau đó một thiếu nữ dáng người cao gầy không cần nha hoàn nâng đã tự mình nhảy xuống xe ngựa, duỗi duỗi người, đá chân, bộ dáng có vẻ mười phần hoạt bát, không phải con khỉ nhỏ Chu Hân của Chu gia, thì là ai?
Nếu nói về diện mạo, Chu Hân chỉ có thể xem như bình thường, nhưng hôm nay lại không biết vì lý do gì lại  cảm thấy nàng ta đặc biệt đáng yêu, linh khí bức người. Làn da nàng ta vốn trắng noãn như sứ, trên người lúc này lại mặc một chiếc váy màu hồng phấn, càng thêm có vẻ rực rỡ lóa mắt. Chiếc áo váy  đó không biết là dùng lại vải nào làm ra, nhìn qua rất dày chắc, rồi lại dùng một đai lưng mỏng màu trắng thắt lại, khiến cho người khác nhìn vào không hề cứng nhắc, lại có thể khiến phác hoạ vòng eo mảnh khảnh của Chu Hân một cách rõ ràng nhất, làn váy bay bay trong gió, lại uyển chuyển nhẹ nhàng. 
Nhìn từ xa Chu Hân giống như khoác trên mình đám mây hồng, vừa toát lên vẻ đáng yêu, lại vừa có vẻ hoạt bát linh động, so với đại đa số những chiếc áo váy mỏng manh của các khuê tú mà nói, quả thật có sự khác biệt rất lớn, mà điều đáng nói chính là chiếc váy này thật sự đẹp, vừa uyển chuyển nhẹ nhàng còn có thể giữ ấm.  
Đợi nàng đến gần, những chi tiết trên váy càng lộ rõ, các khuê tú nhìn đến thất thần. Chiếc váy đó không phải là một màu duy nhất, mà có sắc độ trắng và xám, cộng với một chút bột màu, được thêu thành những con bướm.
Những con bướm ấy hoặc là kích động  vỗ cánh bay tán loạn, hoặc khép lại cánh nghỉ ngơi, mỗi một con đều có các sắc thái khác nhau không con nào giống con nào, nếu không nhìn kĩ có lẽ sẽ không phát hiện ra trên từng cánh bướm còn dính những hạt phấn nhỏ li ti nhìn sống động như thật, đây quả thật là một sự kết hợp hoàn mỹ. 
Nếu nhìn từ xa, sẽ tưởng rằng đây là một  lớp lụa trắng và sa tanh bình thường, còn khi nhìn gần, sẽ thấy được mảnh vải này trở nên sống động trong tích tắc. Chu Hân đi mệt liền dừng lại, đặt tay lên ngực để ổn định nhịp thở, những con bướm nhỏ sinh động run rẩy theo lớp vải, như thể chúng sẽ bay tán loạn trong tích tắc.
Nếu chưa nhìn thấy chiếc váy này, các khuê nữ có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ đến, hóa ra mỗi màu có thể được chia nhỏ thành nhiều màu đậm nhạt hơn, và những màu sắc này có thể kết hợp với nhau một cách hoàn hảo để tạo thành một bức tranh đầy màu sắc.  Ai bảo kỹ năng thêu thùa của Lâm Đạm không tốt? Nàng kết hợp các sắc độ màu xen kẽ và không gian trắng của bố cục một cách vô cùng chặt chẽ, lấy cái cực kỳ mâu thuẫn và cực kỳ hoàn mỹ kết hợp lại với nhau, có vẻ nhiều mà không tạp, phân mà không loạn.
Nàng phân bổ  màu sắc đậm hay nhạt tùy ý, chơi đùa với ánh sáng và bóng tối một cách không có quy tắc cụ thể, giống như một bậc thầy, dùng kim bạc và chỉ thêu để biến nó thành sự thật. Chỉ dựa vào ánh hào quang sống động như thật của chiếc váy bướm này thôi cũng đủ để xác minh tài thêu thùa của nàng tuyệt vời như thế nào.

Các khuê nữ  nhìn chiếc váy tươi tắn và tinh tế này, rồi đến chiếc váy bướm sặc sỡ của Lý Giai Dung, họ chợt lộ ra vẻ mặt khó tả.  Chắc chắn rằng, dù chiếc váy có đẹp đến đâu nhưng chỉ cần chiếc váy thần tiên của Lâm Đạm xuất hiện, nó sẽ ngay lập tức trở nên thô tục và lộng lẫy, đầy khó coi.
"Váy của ngươi rõ ràng là váy áo khoác, trông dày và bồng bềnh, sao sờ vào lại thấy mỏng như vậy?  Ah!  Lớp lót này hóa ra là sa tinh màu hồng nước, khi đi thì ra một chút, nhìn còn đẹp hơn nữa! "
"Nhìn kĩ sẽ nhận ra mỗi con bướm đều khác nhau, tông màu rất hài hòa, gần như hòa quyện vào nhau, nhưng lại có thể nhìn rõ từng con một. Kỹ năng thêu của Lâm Đạm thực sự đáng kinh ngạc! Tôi chưa bao giờ thấy phong cách thêu này, nó rất có linh khí!"
Một nhóm quý phu nhân và tiểu thư vây quanh Chu Hân, tất cả đều mang theo vẻ ghen tị.
“Chiếc váy này của Lâm tú nương quả nhiên là một đại tác phẩm ? Ta liếc mắt một cái liền đã nhìn ra!” Một khuê nữ ủy khuất nói: “Lâm tú nương nhất am hiểu làm ra một chiếc váy tiên khí, ta và nương từng đến đặt váy ở Lâm tú nương, nhưng giá quá đắt, ta và nương không đồng ý. Bây giờ nhìn lại, quả thật giá đắt thì sao, có được một chiếc váy như vầy thật sự đáng giá!”
Chu Hân vỗ nhẹ vào chiếc váy bồng bềnh, tự hào nói: "Đây là chiếc váy do Lâm Đạm thiết kế riêng cho tôi. Trên đời chỉ có chiếc này thôi. Nếu ngươi muốn làm như ta, nàng ấy sẽ không đồng ý đâu. Nàng ấy nói, mỗi kiểu áo chỉ có một chiếc và sẽ không bao giờ lặp lại và chỉ may theo đơn đặt hàng mới là người đẹp nhất! "
Nghe xong, các cô nương càng thêm háo hức, nóng lòng muốn chạy xuống núi ngay lập tức, chỉ để đảm bảo rằng Lâm Đạm cũng sẽ may cho họ một chiếc váy có một không hai trên đời này.
Hoàn toàn bị đoạt nổi bật, Lý Giai Dung tức giận đến cắn chặt răng, nhưng lại không có biện pháp nào làm khó Chu Hân không hề biện pháp.  Cha của Chu Tín là đại thần, nắm trong tay quyền lực thực sự, nhà họ Lý cũng hy vọng nhà Chu sẽ giúp họ có được chỗ đứng trong phủ Lâm An.
Lý Giai Dung cho dù thích Mạnh Trọng đến mức nào đi chăng nữa cũng không nhịn được trừng mắt nhìn Mạnh Tư, rồi lạnh lùng nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục leo núi."
Khi lên đến đỉnh núi, khi cơn gió lạnh cuối thu thổi qua, các phu nhân và khuê nữ  mặc áo khoác sa mỏng đều bắt đầu hắt hơi, sổ mũi, run lên vì lạnh.  Chỉ có khuôn mặt hồng hào dáng vẻ không một chút ảnh hưởng nào của Chu Hân khiến ai cũng phải nghiến răng ghen tị.  Thật tuyệt vời nếu các nàng cũng có thể sở hữu một chiếc váy thần tiên, vừa đẹp vừa ấm áp như thế này!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui