Chương 83: Tú nương (5)
Thấy Đỗ Như Tùng khen ngợi kỹ năng thêu thùa của mình như thế, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Lâm Đạm cũng lộ ra một chút tươi cười. Nàng xua xua tay, định nhảy xuống tường trở về nhà ăn cơm thì lại thấy Đỗ Như Yên vung vẩy một chiếc roi ngựa vọt đến đây, suốt cả dọc đường đi càn quét cây cỏ hai bên đường, khuôn mặt xinh đẹp kéo căng đến gắt gao, trong mắt tất cả đều là lửa giận.
“Có chuyện gì vậy?’’ Đỗ Như Tùng nhíu mày.
“Ca, hôm nay muội sắp bị tức chết rồi!’’ Thấy người thân gần gũi nhất của mình, những giọt nước mắt cố kìm nén đã lâu cuối cùng vẫn không nhịn được rơi xuống, Đỗ Như Yên uỷ khuất nói: “Nửa tháng sau chùa Pháp Hưng sẽ tổ chức hội Phật, mượn hội Phật này toàn bộ thanh niên tài tử của phủ Lâm An sẽ tề tụ đông đủ. Huynh cũng biết, tuổi tác muội đã lớn như vậy nếu không thành thân nữa thì sẽ trở thành gái lỡ thì, nhưng không giao thiệp nhiều thì thành thân như thế nào đây?’’
Đỗ Như Yên vốn dĩ là thiên kim hầu phủ, căn bản không cần lo nghĩ đến chuyện xuất giá gả chồng, nhưng nàng có một người dì là phế hậu, mẫu thân lại bị nhà chồng vứt bỏ, với thân phận như vậy làm sao có thể xứng đôi với các công tử con nhà quyền quý ? Và như một lẽ hiển nhiên, vị hôn phu của nàng lập tức giải trừ hôn ước, cưới một thiên kim tiểu thư nhà khác. Bây giờ nàng đã mười chín tuổi, nếu đổi lại thành cô nương nhà khác thì có lẽ ngay cả con cũng đã sinh được mấy đứa, vậy mà nàng vẫn còn ở đây hao phí thời gian một cách vô ích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ đến chuyện cũ, trong lòng Đỗ Như Yên càng cảm thấy chua xót, cắn răng nói: “Để tham gia hội Phật đó, muội muốn may một bộ quần áo mới, hôm nay nhìn trúng một xấp tơ lụa hoa sen nổi trên mặt nước, đoá sen trên tấm tơ lụa ấy đong đưa nhiều vẻ, màu sắc tươi đẹp và được chính tay Mạnh Tư thêu thành. Muội lập tức móc tiền ra muốn mua nó nhưng lại bị Lý Giai Dung đến đoạt mất. Muội nói là muội đến trước, cũng là muội trả tiền trước, xấp tơ lụa này phải bán cho muội mới phải nhưng chưởng quỹ lại không thèm quan tâm lý lẽ, đưa tiền trả lại cho muội rồi bọc xấp lụa đó túi cẩn thận rồi tiễn Lý Giai Dung lên xe ngựa. Lúc Lý Giai Dung rời đi còn luôn miệng cười nhạo muội là phượng hoàng trụi lông không bằng một con gà, muội thực sự phải bấm vào lòng bàn tay đến nát bấy mới không lập tức rút roi ngựa ra dạy dỗ nàng ta một trận ra trò. Ca, tính tình của muội đã thay đổi rồi, bây giờ sẽ không gây rắc rối cho huynh nữa đâu.’’
Nói đến đây, Đỗ Như Viên xoè tay ra để Đỗ Như Tùng xem lòng bàn tay của mình, chỉ thấy trên đó quả nhiên xuất hiện rất nhiều dấu vết tụ máu hình lưỡi liềm, lộn xộn loang lỗ, nhìn qua vô cùng ghê người.
Ánh mắt Đỗ Như Tùng trở nên u tối, vẻ mặt thương xót đau lòng.
Đỗ Như Yên lau nước mắt, tiếp tục nói: “Xấp lụa kia bị người ta đoạt đi rồi, muội lại muốn mua một cái khác, hỏi chưởng quầy xem còn có loại vải dệt nào do chính tay Mạnh Tư thêu nữa hay không. Nhưng chưởng quầy lại nói cho muội biết bây giờ tiểu thư bọn họ đang thêu tranh vẽ trên bức bình phong, không còn thêu vật liệu may mặc nữa rồi. Muội bèn hỏi hắn vậy xấp lụa vừa nãy Lý Giai Dung cầm đi là cái gì, chưởng quầy nói, trừ phi muội cũng là thiên kim Tuần phủ như người ta, nếu không đừng bao giờ mơ tưởng đến việc được mặc quần áo cho chính tay tiểu thư bọn họ thêu, còn nói hiện tại tiểu thư bọn họ chỉ thêu quần áo cho quý nhân, muội thì được xem là gì chứ.”
Đỗ Như Yên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện rõ sự không cam lòng: “Ca, huynh đã bao giờ nghĩ đến chúng ta sẽ có ngày như hôm nay chưa? Huynh đã bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày chúng ta sẽ bị người khác chỉ thẳng vào mũi mắng không phải là thứ gì này nọ chưa?” Nói đến đây, nàng lại chậm rãi cúi đầu xuống, che mặt lại, không để cho huynh trưởng nhìn thấy vẻ mặt gần như sụp đổ của mình.
Đỗ Như Tùng ôm muội muội đã gầy đi rất nhiều vào lồng ngực không ngừng vỗ về an ủi, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như thường như trong lòng lại sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh. Suy cho cùng vẫn là do hắn bất tài vô dụng mới khiến cho mẫu thân, di mẫu và muội muội chịu đựng tình cảnh bị người khác làm nhục này. Tòng quân thì sao chứ, đặt cược chính tính mạng củ để tranh đoạt thì sao chứ, chỉ cần có thể nắm giữ được quyền thế để bảo vệ những người thân quan trọng nhất của mình, hắn sẵn lòng làm bất cứ thứ gì.
Lâm Đạm nghe xong đầu đuôi câu chuyện, lúc này mới thử dò xét mở miệng nói: “Đỗ tiểu thư, tiểu thư còn cần vải thêu nữa không?’’
Hai mắt Đỗ Như Tùng sáng lên, lập tức nói: “Đương nhiên cần rồi.’’
Lâm Đạm xoa xoa tay, trong lòng hơi kích động nhưng trên mặt lại không mảy may hiện rõ, nghiêm túc nói: “Vậy huynh đưa cho ta năm lượng bạc tiền đặt cọc trước, ta phải mua chỉ thêu và vải dệt. Sau khi thêu xong ta còn có thể trực tiếp giúp hai người may thành trang phục hoàn chỉnh, chẳng qua là giá cả sẽ cao hơn một chút.’’
“Năm lượng bạc? Không thành vấn đề.’’ Đỗ Như Tùng lập tức lấy một nén bạc từ trong túi tiền ra rồi đưa cho tiểu cô nương đang ngồi ở trên đầu tường.
“Đây là mười lượng mà.” Lâm Đạm ước lượng nén bạc trong tay, không nói hai lời liền nhảy xuống tường, xoay người đi vào hoa viên nhỏ, cầm lấy thanh đao mà Đỗ Như Tùng để ở một bên chém nén bạc thành hai nửa.
Đỗ Như Yên bị cách xử lý đột ngột của ca ca và hành động mạnh mẽ dứt khoát của Lâm Đạm dọa cho sợ hãi, một bụng uỷ lập tức ném ra sau đầu, nước mắt cũng ngừng rơi, trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu cô nương nhỏ bé một tay cần thanh đao to lớn một tay cầm nén bạc chặt làm hai nửa.
“Đừng.’’ Đỗ Như Yên vội vàng túm chặt ống tay áo của ca ca, ngượng ngùng nói: “Muội tự tìm vải dệt là được rồi, không cần phải làm phiền Lâm cô nương đây đâu.’’ Mãi cho đến tận bây giờ ký ức về “tác phẩm kinh hoàng” với Lâm cô nương vẫn còn mới vẻ trong đầu, nàng cũng không dám tuỳ tiện mặc những thứ đó lên người mình.
Nhưng Đỗ Như Tùng lại không hề để ý đến sự cầu xin của nàng, cầm lấy nửa nén bạc với mặt cắt bóng loáng, cười nói: “Mời Lâm cô nương đây đo kích cỡ cho muội muội nhà ta, hình vẽ hoa văn để thêu thùa gì đó xin cô nương cứ nhìn mà làm, giá cả chúng ta có thể thương lượng sau.’’
Lâm Đạm hào phóng xua xua tay: “Chờ ta hoàn thành xong quần áo đưa đến cho hai người nhìn thử rồi tính sau cũng được, nếu hai người vừa lòng thì đưa nhiều thêm một ít, nếu không hài lòng thì bớt đi một ít, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta đảm nhận việc này, đối với thị trường bên ngoài không quen thuộc lắm, không lỗ là được rồi. Chờ sau này ta trở nên nổi tiếng, giá cả đương nhiên sẽ phải tăng lên.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đỗ Như Tùng đã quen với tính cách thẳng thừng có gì nói nấy của Lâm Đạm, sự lạnh lùng trên khuôn mặt dần dần biến mất, bị dịu dàng dần dần thay thế. Những lúc ở bên cạnh người hàng xóm nhỏ này, hắn hoàn toàn không có bất cứ áp lực gánh nặng nào, cũng không cần phải suy đoán động cơ phía sau mỗi lời nói của nàng, lại càng không cần phải cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người để tránh hiềm nghi. Tới đây sinh sống thực sự là một quyết định đúng đắn.
Đỗ Như Yên lại bị quyết định của huynh trưởng làm cho hoảng sợ, rất muốn hô to một tiếng: “Ta không cần, cầu xin hai người hãy buông tha cho ta đi’’ nhưng rồi lại không muốn tổn thương lòng tự trọng của tiểu cô nương. Thôi, chỉ là lãng phí một chút tiền bạc thôi mà? Chờ trang phục được may hoàn thành rồi nàng sẽ đem chúng đặt dưới đáy rương quần áo là được chứ gì, tiểu cô nương nhà người ta vì muốn phục dựng lại cửa hàng Lâm gia mà đã phải nỗ lực học tập thêu thùa rất nhiều, nàng không thể đả kích nhiệt huyết trong người nàng được.
Nghĩ đến đây, Đỗ Như Yên chỉ có thể thoả hiệp, đứng yên để cho Lâm Đạm đo đạc kích cỡ của mình. Bị huynh trưởng và Lâm Đạm ầm ĩ một trận như thế, sự oán giận và không cam lòng tràn ngập trong lòng vô thức biến mất, chỉ còn lại cảm giác bất đắc dĩ dở khóc dở cười.
“Trước khi hội Phật diễn ra ta nhất định sẽ đưa quần áo lại cho tỷ.’’ Lâm Đạm yên lặng ghi nhớ kích cỡ của Đỗ Như Yên, sau đó leo lên đầu tưởng, xoay người nhảy xuống, động tác muốn bao nhiêu lưu loát có bấy nhiêu lưu loát.
Đỗ Như Yên nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, nhắc nhở nói: “Ca, huynh cứ để mặc cho nàng tùy tiện trèo tường của nhà ta như thế sao? Cứ thế mãi, chẳng phải nhà chúng ta sẽ trở thành hậu hoa viên của nàng, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao?’’
Nếu đổi lại là một người khác dám làm như thế, Đỗ Như Tùng sớm đã đánh gãy chân chó của đối phương, nhưng lúc này hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không để bụng mà xua xua tay: “Không ngại, Lâm cô nương biết đúng mực.’’
Đỗ Như Yên nhìn huynh trưởng một lúc lâu, sau đó bất lực lắc đầu rời đi.
---
Đây là mối làm ăn đầu tiên mà Lâm Đạm nhận được, đồng thời cũng là bước đầu tiên trên con đường mở lại cửa hàng thêu, dĩ nhiên không dám chậm trễ, sau khi nhận được tiền đặc cọc lập tức mang theo Thuý Lan lén lút trốn ra khỏi nhà đi mua chỉ thêu và vải dệt. Nhưng giá cả của các loại vải dệt chất lượng tốt được bày bán trên thị trường đều rất đắt đỏ, năm lượng bạc chỉ có thể mua được một ít vật liệu thừa mà thôi.
“Tiểu thư, nhà chúng ta vẫn còn một ít vải dệt hảo hạng trong nhà kho, là phu nhân cố ý giữ lại làm của hồi môn cho người. Hay là người dùng vải trong nhà đi, sau khi làm xong quần áo thì bảo Đỗ công tử đưa tiền trả là được.’’ Thuý Lan đề nghị nói.
“Cũng đúng, vậy chúng ta đi thôi.’’ Lâm Đạm bỏ một cuộn chỉ thêu trắng vào trong sọt. Bây giờ nàng đã quen với việc tự mình mua chỉ, tự mình nhuộm màu, màu sắc chỉ thêu trên thị trường thực sự quá ít, không đủ để cho nàng phát huy tài năng của mình.
Hai người đi được nửa đường, Lâm Đạm lại đổi ý: “Hay là chúng ta đến chùa Pháp Hưng xem một chút đi.’’ Nếu ở nhà thì tuỳ tiện mặc cái gì đó cũng được nhưng lúc ra ngoài thì còn phải xem hoàn cảnh chọn quần áo, nàng phải tận mắt nhìn xem khung cảnh của ngôi chùa Pháp Hưng kia như thế nào mới có thể tìm được cảm hứng thêu thùa.
Thuý Lan cũng muốn ra ngoài dạo chơi một chút nên lập tức gật đầu nói: “Được ạ, chùa Pháp Hưng cách nơi này không xa, đi khoảng chừng ba canh giờ là đến rồi.’’
Hai người đi vào chùa Pháp Hưng, tham quan trong ngoài ngôi chùa này một lần, sau đó lại quyên góp một ít tiền nhang đèn, mãi cho đến khi mặt trời sắp khuất dần sau chân núi mới lưu luyến trở về. Thông qua những gì tiểu sa di nói, Lâm Đạm biết trong ngày diễn ra hội Phật hôm đó, các thanh niên tài tử phủ Lâm An này sẽ tổ chức một cuộc thi đối đáp thơ văn ở trong lâm viện phía sau điện Bảo Hùng.
Lâm Đạm không nhớ rõ phật điện đó nguy nga tráng lệ như thế nào, cũng không nhớ rõ những vị bồ tát đó từ bi hiền hậu như thế nào, nàng chỉ nhớ rõ bản thân mình chậm rãi bước vào lâm viên rậm rạp, chỉ vừa liếc mắt một cái đã bị một cây bạch quả khổng lồ sống sót qua hàng ngàn năm câu dẫn hồn phách. Theo tiểu sa di giới thiệu thì cây bạch quả này được Hoàng đế nhà Tần đích thân vun trồng cách đây ngàn năm, được rửa tội bằng sương gió năm tháng, trải qua những biến biến động và thay đổi của các triều đại khác nhau nhưng vẫn xanh um tươi tốt, sừng sững không ngã, thân cây to khoảng chừng năm người ôm không xuể, tán cây to lớn cao tận mây trời, bao phủ một khoảng trời rộng lớn.
Cơn gió mùa thu khiến nó nhuộm một màu ánh vàng lộng lẫy, những chiếc là bạch quả với hình dạng độc đáo khác nhau tựa như những hạt mưa từ trên trời rơi xuống, ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều rực rỡ lạ thường, có bầu trời quang đãng xanh thẳm cùng với ánh mặt trời lấm tấm điểm xuyết trên cành cây, tựa như cách một chiếc kính vạn hoa trộm nhìn một thế giới khác, khung cảnh ấy, thực sự chỉ có thể dùng “rung động lòng người” để hình dung.
Lúc ấy Lâm Đạm nhìn đến ngây người, khoảng chừng một khắc sau mới có thể phục hồi tinh thần lại từ trong thiên nhiên tráng lệ. Sau khi rời khỏi chùa Pháp Hưng, trong đầu nàng chỉ toàn là lá cây bạch quả vàng óng ánh, một số kiêu ngạo lắc lư treo trên ngọn cây, một số dừng ở giữa không trung không ngừng chao nghiêng trong gió, một số lại rải đầy mặt đất, rực rỡ đến loá mắt.
Cuối cùng khi nàng có thể thoát khỏi sự rung động tâm linh này và trở về với thực tại thì cổng nhà đã gần ngay trước mắt, Trương Huệ đang xách theo một cây chổi lông gà, tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng: “Hôm nay ngươi đã chạy đi đâu? Vừa mới an phận chưa được mấy tháng lại giở thói cũ ra đúng không? Ta cho ngươi làm biếng này, ta cho ngươi không nghe lời này!’’
Trương Huệ đuổi theo nữ nhi đánh, vừa đánh vừa luôn miệng than vãn về sự bất hạnh này bày tỏ sự tức giận với nàng.
Lâm Đạm theo bản năng ôm đầu, vừa chạy vừa giải thích: “Nương, người đừng tức giận, hôm nay con nhận được một mối làm ăn, đi ra ngoài mua chỉ thêu.’’
“Chỉ với chút công phu mèo cào của ngươi mà cũng đòi nhận mối làm ăn sao? Ai có thể nhìn trúng ngươi? Hôm nay Tam di nương và Tứ di nương vừa mới khen ngợi ngươi ở trước mặt ta, nói ngươi có thiên phú, chỉ cần cố gắng học tập thì có thể thành tài, kết quả vừa mới dứt lời thì ngươi đã chạy mất biệt, ngay cả giá thêu cũng trống rỗng! Ngươi mới học được một chút da lông nhỏ nhặt đã chậm trễ như thế, sau này làm sao có thể phục dựng được cái nhà này? Ngươi xem Mạnh Tư nhà người ta kìa, nàng học thêu thùa mười mấy năm trời, tài nghệ đã đạt đến đỉnh cao nhưng mỗi ngày vẫn luyện tập không ngừng nghỉ! So với người ta ngươi được xem là gì, ngươi có tư cách để lười biếng sao?’’ Trương Huệ tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, nhưng lại bất lực không còn cách nào khác. Đánh đau thì nàng không nỡ, đánh nhẹ thì nữ nhi lại không ghi nhớ, sớm biết Lâm gia sẽ có ngày hôm nay, năm đó nàng sẽ không bao giờ nuông chiều nữ nhi để rồi nuôi dưỡng nàng thành bộ dáng tuỳ hứng lười nhác như thế này.
Lâm Đạm chạy vào nhà chính, trốn sau lưng hai vị di nương, giải thích nói: “Con không lười biếng, đây là sản phẩm thêu của con, mời nương và hai vị di nương nhìn trước rồi hẵng nói sau. Con cảm thấy mình đã có thể xuất sư, lúc này mới nhận mối làm ăn.’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...