Chương 66: Chiến thần (12)
Mạc Lệ cười càng lúc càng điên cuồng càn rỡ, thỉnh thoảng còn cầm roi quất vào người Lâm Thiết như muốn quất vào xương sống của quân đội Lâm gia, khiến bọn họ từng người từng người cúi đầu xuống, tự tận sâu trong đáy lòng trào dâng cảm giác tuyệt vọng. Nhưng Lâm Thiết còn cảm thấy tuyệt vọng hơn cả bọn họ, những người này là chiến hữu cùng kề vai sát cánh, là thân nhân của hắn, mấy người bọn họ cùng đồng cam cộng khổ, vẫn luôn đối xử chân thành với nhau, đã từng rất nhiều lần thề ước phải bảo toàn trọn vẹn lãnh thổ đất nước. Nhưng bây giờ bởi vì hắn bị quân địch bắt giữ, những chiến hữu này cũng kiềm chế sĩ khí của mình, bày ra tư thế ngẩng đầu chờ chém, sa vào vực thẳm vô lực giãy giụa, dường như hắn có thể đoán được, sau trận chiến này gần như sẽ chẳng còn bất cứ quân đội Lâm gia tồn tại trên thế gian nữa, từng gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt tất cả đều sẽ bị thiêu đốt trong ngọn lửa chiến tranh.
Hắn có tài đức gì mà phải khiến nhiều người phải chôn cùng hắn thế này? Nếu không phải hàm răng sớm đã bị Mạc Lệ đánh gãy, Lâm Thiết sẽ cắn lưỡi tự vẫn ngay lập tức. Ánh mắt hắn lướt qua trên khuôn mặt từng chiến hữu của mình, hai mắt khô khốc chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ nóng bỏng, cuối cùng lúc nhìn thấy Lâm Đạm, ánh mắt vô thức trở nên sáng ngời.
Tất cả những người khác đều bị tiết hò hét vang dội của đại quân Hung Nô ép lui mấy trượng, duy chỉ còn một mình nàng vẫn thẳng lưng đứng ở hàng đầu tiên, chưa từng lùi về phía sau dẫu chỉ một bước. Nàng không hề né tránh ánh mắt của hắn mà trực tiếp nhìn thẳng vào đáy mắt, phảng phất như đang xác định tâm ý của phụ thân mình.
Lâm Thiết lập tức mở miệng nói: “Lâm Đạm, mau để cho phụ thân sảng khoái giải thoát!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm thúc ngựa tiến về phía trước, nhưng vẫn không giương cung, nàng đang tính toán khoảng cách giữa hai nơi để xem lúc mình tiến sát vào trận địa của quân địch còn có thời gian giải cứu Lâm Thiết hay không. Nhưng thật đáng tiếc, hắn đứng cách nàng quá xa, lại có thiên quân vạn mã bao vây ở phía trước, cho dù võ công nàng cao cường hơn đi chăng nữa cũng không thể lập tức đến bên cạnh cứu hắn. Không, vốn dĩ nàng có thể, nhưng bởi vì những lo lắng băn khoăn trong tiềm thức nàng lại không thể luyện võ công đến cực hạn.
Nếu bây giờ tiếp tục luyện tập dĩ nhiên đã không còn kịp nữa rồi, mặc dù nàng không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, bây giờ nàng căn bản không có cách nào cứu được Lâm Thiết.
Tựa như trong cõi xa xăm vô định nào đó có một âm thanh nói cho Lâm Thiết biết rằng người nữ nhi này của hắn có lẽ chính là hy vọng duy nhất của quân đội Lâm gia, vì thế hắn kiên trì không ngừng gào thét: “Lâm Đạm, nếu con vẫn là nữ nhi ngoan của ta thì hãy toàn thành cho phụ thân đi! Con còn nhớ bài thơ mà phụ thân đã dạy lúc con còn nhỏ không, còn nhớ những lời mà tổ phụ thường xuyên treo ở bên miệng không?’’
Lâm Đạm đưa tay sờ vào hộp cung tên ở sau lưng mình, gằn từng chữ từng chữ nói: “Con nhớ, quân ca ứng xướng đại đao hoàn, thề diệt Hồ Nô xuất ngọc quan, chích giải sa trường vì quốc tử, hà tu mã cách khỏa thi hoàn. Người Lâm gia chúng ta thà chết đứng chứ tuyệt đối không chịu sống quỳ! Phụ thân, con nhớ rõ!’’ Vừa dứt lời, nàng đã rút cung tên lập tức bắn về phía trước.
*Đại ý của bốn câu thơ này như sau: Quân ca đáp lại tiếng đao lớn, thề diệt Hồ Nô xuất ngọc quan [chỉ người làm quan], xông vào sa trường hy sinh vì nước, không quản da ngựa bọc thây. Có hai nguyên nhân Merlot xin phép để nguyên phiên âm, một là muốn giữ nguyên sự hào hùng bi tráng của câu thơ, hai là trans không biết làm thơ =)))
Cung tên vừa mới giương lên, mũi tên đã bay đến, Lâm Thiết cúi đầu nhìn trước ngực nhiễm máu đỏ tươi của mình, sau đó lại ngửa đầu cười to, cuối cùng đứt quãng nói: “Phụ thân đã từng đánh thắng… Vô số trận chiến, nhưng chưa bao giờ… Cao hứng như hôm nay! Lâm Đạm, con là người Lâm gia chúng ta… Là xương sống… Là kiêu ngạo… Của Lâm Thiết ta! Chích giải sa trường vì quốc tử, hà tu mã cách khỏa thi hoàn! Phụ thân chết trong vinh quang ý nghĩa, kiên cường và thanh thản, con đừng tự trách bản thân…’’ Vừa dứt lời, hắn đất gục đầu xuống, không còn hơi thở.
Chẳng qua chỉ mấy câu nói nhưng hốc mắt Lâm Đạm đã đỏ bừng một mảnh, Mạc Lệ và các binh lính Hung Nô vẫn còn chưa thể hồi phục lại tinh thần. Không phải nói người Trung Nguyên đều là những kẻ nhu nhược hèn nhát sao? Không phải nói người Trung Nguyên rất coi trọng hiếu đạo, tuyệt đối không bao giờ dám giết phụ thân sao? Tại sao người này lại có thể xuống tay được?
Nhưng mà Lâm Đạm căn bản không cho bọn họ có thời gian phản ứng lại, nàng giơ đao lên nhảy vào trận địa của quân địch, tập lức xông về phía Mạc Lệ chém giết. Lý Hiến lập tức hô lên: “Giết! Trả thù cho Lâm tướng quân!” Nhìn bóng lưng Lâm Đạm bị bao vây xung quanh bởi quân địch, trái tim hắn lại vô cùng rung động. Nếu Lâm tướng quân vẫn luôn bị treo trên hình giá chịu đựng sự nhục nhã đến từ bọn người Hung Nô thì xương sống đội quân Lâm gia cũng sẽ bị bẻ gãy. Đến lúc đó trận chiến này chưa cần đánh, tâm lý bọn họ đã thất bại thảm hại.
Nhưng chính nhờ sự quyết đoán ra tay của Lâm Đạm đã khơi dậy nhiệt huyết cháy bỏng bị đè nén tận sâu trong tâm khảm mọi người, sự hy sinh của Lâm tướng quân càng kích thích sự căm phẫn và ý chí chiến đấu của bọn họ, cuộc chiến này có cơ hội chuyển bại thành thắng. Lý Hiến rút kiếm xông vào quân địch, định đuổi theo giúp đỡ Lâm Đạm nhưng lại bị nàng vứt bỏ khoảng cách càng xa.
Lâm Đạm sở hữu đao pháp tinh xảo, võ nghệ cao cường, hễ có tên địch nào đến gần nàng còn chưa kịp ra tay thì đã bị nàng chém bay đầu, ngã xuống nằm dưới móng ngựa. Nàng không thèm để ý đến bất cứ người nào xung quanh, hai mắt bỏ bừng chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Mạc Lệ, nơi nàng đi qua máu tươi bắn tung tóe, thế như chẻ tre.
Lần đầu tiên trong cuộc đời chinh chiến của mình Mạc Lệ trào dâng một chút sợ hãi trong lòng, nhưng hắn cũng không né tránh mà còn trực tiếp nghênh đón. Hắn là chủ soái của quân đội Hung Nô, không thể vừa mới lâm trận đã lùi bước, nếu đánh không lại dĩ nhiên còn có viện binh đến tiếp viện, chẳng lẽ thiên quân vạn mã của hắn còn phải sợ một tiểu cô nương yếu ớt như Lâm Đạm sao?
Chỉ tiếc hắn đã đánh giá quá thấp võ nghệ của Lâm Đạm, vừa mới đánh một hiệp suýt chút nữa đã bị Lâm Đạm chém bay đầu. Cũng may hắn kịp thời ngửa người về phía sau một cái, tránh được một đòn trí mạng từ trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, da thịt bị khí thế điên cuồng mãnh liệt của thanh đao trong tay Lâm Đạm chấn đến tê dại. Nhưng con tuấn mã của hắn lại không được may mắn như thế, chỉ thấy một cột máu đỏ tươi bắn tung tóe lên không trung, đầu con ngựa vừa rồi còn ngẩng cao lúc này đã bị trúng một đáo, bốn vó vô thức xông về phía trước mấy bước, sau đó bất ngờ nằm vật xuống.
Mạc Lệ té ngã trên mặt đất, còn chưa kịp bò dậy thì đã bị một chưởng của Lâm Đạm đánh đến choáng váng, bắt lên lưng ngựa.
Lâm Đạm mang theo Mạc Lệ lao ra vòng vây trùng điệp, những binh lính Hung Nô muốn cứu chủ soái của mình không muốn sống vây lại nhưng tất cả đều bị nàng chém ngã xuống ngựa. Nàng biến thành một huyết nhân, lớp máu tươi thật dày bám lên chiếc áo giáp mặc trên người, sau đó tí tách tí tách nhỏ giọt xuống đất, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ. Dần dần, tất cả những binh lính Hung Nô vây giết nàng đều rút lui, trong mắt người nào người nấy đều tràn ngập sợ hãi.
Nhưng Lâm Đạm lại không muốn buông tha cho bọn họ, cầm theo đại đao trong tay đuổi cùng giết tận. Vó ngựa nàng đi đến đâu thì trận địa ở nơi đó lập tức trở nên hỗn loạn, chỉ trong nháy mắt thi thể người đã chất đống thành một tầng thật dày tràn lan trên mặt đất, tựa như lưỡi liềm thu hoạch những bông lúa mạch mùa thu, lại tựa như oan hồn chết dưới chiếc thòng lọng của tử thần, thủ đoạn hung ác tàn nhẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên chiến trường này còn có rất nhiều binh lính Đại Ngụy giết giặc đỏ cả mắt giống như Lâm Đạm, trong lòng tràn ngập lửa hận hừng hực, lúc này bọn họ chỉ biết rằng mình muốn lấy thủ cấp của những người Hung Nô này để tế lễ các chiến hữu, an ủi anh linh của bọn họ, không hề mảy may có ý định rút lui. Cuộc chiến kéo dài từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời khuất dần sau chân núi, khi đội quân Lâm gia hồi phục lại tinh thần thì đại quân Hung Nô đã hoảng sợ rút lui, chỉ để lại mặt đất đầy thi thể chất đống.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong hốc mắt không khỏi trào dâng ánh lệ.
Đinh Mục Kiệt đứng ở trên đài cao quan sát vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Khoảng cách quá xa khiến hắn không thể nhìn thấy rõ tình hình cụ thể trên chiến trường như thế nào nhưng hắn cũng có thể nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ dẫn đầu xông thẳng vào đại quân Hung Nô, hoàn toàn dùng sức mạnh của một người phá vỡ đội quân tinh nhuệ của địch, sát nhập trùng vây. Phía sau nàng, quân đội Đại Ngụy mới bắt đầu xung phong, hữu quân, tả quân lần lượt chia làm hai cánh tách kỵ binh của Hung Nô ra, sau đó lần lượt chia tách bao vây, xé chẵn ra lẽ.
Bóng dáng nhỏ nhỏ ấy đi đến nơi nào thì binh lính Hung Nô ở nơi ấy đồng loạt ngã rạp xuống, có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đinh Mục Kiệt bị chấn động đến mức không thể nói thành lời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào điểm nhỏ đó, không dám rời đi dẫu chỉ giây lát. Cho đến khi đại quân Hung Nô hoảng sợ tháo chạy, chỉ để lại khói báo động* đầy đất thì bóng dáng nho nhỏ ấy cũng chậm rãi trở về quân đội Ngụy Quốc, lúc này hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thắng rồi, trận chiến này đã định trước kết cục đại bại nhưng cuối cùng lại là Đại Ngụy quốc giành được thắng lợi? Hắn không có cách nào sửa lại kết cục của đời trước, nhưng lại được một người dễ dàng viết lại. Nàng là ai, là Lâm Đạm sao?
*Nguyên văn là lang yên: Thời xưa đốt phân của con sói làm khói ám hiệu báo động.
Đinh Mục Kiệt nhảy lên ngựa, phi nhanh chạy về doanh trại, còn chưa đến gần doanh trướng của Lâm Đạm đã nghe thấy những binh lính xung quanh không ngừng dùng giọng điệu thán phục miêu tả lại trận chiến vừa rồi. Bóng dáng nhỏ nhỏ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi ấy quả nhiên chính là Lâm Đạm! Vì thế bước chân hắn dần dần chậm lại, vừa đi vừa lắc đầu cười khẽ, nhưng trong tiếng cười ấy lại trần ngập bi ai và tự giễu. Đời trước, lúc Lâm Đạm bị hắn giam cầm trong hậu viện, không thể đặt chân lên chiến trường thay người nhà báo thù nàng đã nghĩ thế nào? Nàng hoàn toàn có năng lực quyết định sự thắng bại của một trận chiến, nhưng lại bị sự ích kỷ của một nam nhân như hắn làm lỡ mất cơ hội. Hắn sỉ nhục nhân cách của nàng, coi thường năng lực của nàng, cuối cùng còn tước đoạt đi sự tự do của nàng. Hắn quả thực tội không thể tha! Nếu hắn có thể buông tay để nàng rời đi, có lẽ không cần đến đời này, đời trước bọn họ đều có thể viết nên kết cục không giống nhau!
Nghĩ càng nhiều Đinh Mục Kiệt càng cảm thấy hổ thẹn, lúc đi đến trước cửa doanh trướng của nàng cũng không dám bước gần thêm một bước nữa, nhưng tiếng cãi nhau trong đó lại khiến những suy nghĩ vơ vẩn trong đầu hắn lập tức biến mất, nhanh chóng vén màn đi vào.
Chỉ thấy Lâm Thanh hung hăng níu lấy cổ áo Lâm Đạm, lạnh giọng chất vấn: “Sao tỷ có thể ra tay giết phụ thân! Sao tỷ có thể nhẫn tâm xuống tay được! Rõ ràng võ công tỷ cao cường như thế, rõ ràng có thể xông thẳng vào vòng vây cứu phụ thân ra, tại sao phải dùng mũi tên bắn phụ thân? Tỷ thật tàn nhẫn! Tỷ còn là con người sao?’’
Tất cả các tướng lĩnh trong doanh trướng đều vây lại khuyên giải hắn, hốc mắt đỏ bừng, hiển nhiên đều đã khóc.
Lâm Đạm vẫn không nói một lời, nàng chậm rãi gỡ ngón tay Lâm Thanh trên cổ áo xuống, vén rèm ra ngoài, đi đến linh đường đặt đầy những thi thể và quan tài. Mấy binh lính túc trực bên linh cữu vội vàng lui sang hai bên, để cho nàng không có trở ngại đi đến. Nàng bước lên phía trước, lẳng lặng nhìn từng hàng từng hàng quan tài đen nhánh, sau đó không nói một lời quỳ xuống. Bên trong những quan tài gỗ này có con cháu Lâm gia, cũng có những tướng sĩ tử trận.
Lâm Thanh đuổi theo, chảy nước mắt quát lớn: “Tỷ chính là hung thủ giết chết chính phụ thân của mình, tỷ không có tư cách quỳ ở đây! Tỷ cút ra ngoài cho ta!’’
Cuối cùng Lý Hiến vẫn không thể chịu đựng được nữa, nện một quyền lên mặt Lâm Thanh, hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Ngươi cho rằng tiến vào vòng vây cứu Lâm tướng quân ra là chuyện dễ dàng lắm sao? Lâm Đạm cũng là người, không phải thần thánh, nàng không có đôi cánh dài như bọn họ! Tại sao Lâm tướng quân lại muốn chết? Bởi vì ngài ấy muốn hy sinh bản thân mình để bảo vệ mạng sống của tất cả mọi người. Nếu hắn không chết, mọi người sẽ không thể khơi dậy ý chí chiến đấu kìm nén trong lòng, không có ý chí chiến đấu, tất cả những binh lính nơi này đều sẽ tử trận, mà biên cương chúng ta dốc lòng bảo vệ, đất nước chúng ta bảo vệ cũng sẽ bị thiết kỵ của người Hung Nô san bằng. Đúng như những gì Lâm tướng quân nói, ngài ấy chết trong vinh quang ý nghĩa, kiên cường và thanh thản, ngài ấy không hối hận! Nếu không có sự hy sinh của Lâm tướng quân, không có sự quả quyết của tỷ tỷ ngươi, ngươi còn có thể bảo toàn mạng sống đứng chỗ này trách mắng nàng sao? Ngươi nợ tỷ tỷ ngươi một cái mạng, ta cũng nợ nàng một cái mạng, tất cả mọi người còn sống sót trở về ở đây đều nợ mạng một cái mạng!’’
Lý Hiến nức nở nói: “Mũi tên ấy, vốn dĩ là do ngươi bắn, hoặc do ta bắn, nhưng hai người chúng ta đều không thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề này, chúng ta đều khiến Lâm tướng quân thất vọng! Chỉ có Lâm Đạm đứng ra thay chúng ta hoàn thành sứ mệnh vốn dĩ là của chúng ta. Lâm tướng quân mắng không sai, chúng ta con mẹ nó đều là đồ nhu nhược hèn nhát! Thi thể của phụ thân ngươi, tổ phụ ngươi, ca ca ngươi, thúc bá ngươi đều nằm ở đây nhưng anh linh của bọn họ lại đang ở trên trời nhìn xuống, ngươi hỏi xem bọn họ đã từng trách Lâm Đạm không?’’
Lâm Thanh nhớ đến những lời phụ thân đã nói trước khi chết, ngài ấy nói ngày ấy cảm thấy cao hứng hơn cả việc đánh thắng trận, bởi vì Lâm gia đã có trụ cột mới. Không thể nghi ngờ, trụ cột mới này không phải chỉ Lâm Thanh mà chính là Lâm Đạm. Hắn chưa từng trách cứ Lâm Đạm, ngược lại đang kiêu ngạo vì nàng. Còn tội danh giết phụ thân này vốn dĩ nên do ấu tử gánh vác trách nhiệm, nhưng Lâm Thanh hắn hèn nhát nhu nhược nên mới rơi xuống trên đầu Lâm Đạm.
Hắn dựa vào cái gì để oán trách Lâm Đạm, chỉ dựa vào sự vô tích sự của mình sao? Sau khi bình tĩnh lại, một cảm giác hối hận dần dần trào dâng trong lòng Lâm Thanh.
Nhưng lúc này, Lâm Đạm lại rút một thanh đoản kiếm từ trong ống giày ra, không hề do dự đâm vào bụng mình, chậm rãi nói: “Vậy ta dùng máu tươi để rửa sạch tội danh giết cha của minh được không? Nếu hôm nay ta không chết, sau này ta nhất định sẽ san bằng Hung Nô, mời chư vị tướng quân và các anh linh trên trời làm chứng cho ta.’’ Vừa dứt lời, nàng lại hung hăng đâm thêm hai cái vào bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...