Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 59: Chiến thần (5)
Mấy ngày nay Đinh Mục Kiệt vẫn luôn tự nói với chính mình rằng đừng nên nghĩ nhiều, sau khi thành hôn với Lâm Uyển xong tất cả mọi chuyện đều sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Nhưng lúc này hắn lại không thể không suy nghĩ nhiều, vì thế nghiêm túc nói: “Hương nhi, muội đừng vội, bây giờ muội hãy kể đầu đuôi câu chuyện xảy ra hôm nay lại một lần nữa, càng tỉ mỉ càng tốt, đừng bỏ sót bất cứ chi tiết nào cả.” 
Đinh Hương lau nước mắt, nhớ lại nói: “Hôm nay muội và Lâm tỷ tỷ hẹn nhau cùng đi đến chỗ tỷ ấy chơi, sau khi vào tiểu viện muội phát hiện tỷ ấy đang lựa chọn trang sức, những kim trâm kim bạc từng cái từng cái được bày trong hộp gấm, vô cùng xinh đẹp. Muội không nhịn được nhìn thêm vài lần, Lâm tỷ tỷ nói muốn tặng một cái tặng cho ta.”
Nói đến đây, nàng hơi hoảng hốt sợ hãi, nhưng thấy ca ca vẫn không tức giận, lúc này mới tiếp tục: “Muội… Muội thực sự rất thích những trang sức đó, trong lòng nghĩ thầm dù sao Lâm tỷ tỷ cũng đã là tẩu tử của muội, có lẽ không sao đâu nên mới chọn một cây ngân trâm. Đại nha hoàn bên cạnh Lâm tỷ tỷ nói muội rất có mắt nhìn, món trang sức muội chọn rất tinh xảo, nhưng không hiểu sao lại  nói đến bộ diêu Bách hoa đoàn phượng kim mà lão thái quân gửi ở chỗ Thạch di đó, bộ diêu đó thực sự là một vật vô cùng khéo léo, đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời, đừng nói đến những cửa hàng trang sức ngoài phố, có lẽ ở trong cung cũng không thể nhìn thấy thường xuyên. Ca, ca cũng biết, Thạch di đến từ Miêu Cương, am hiểu nhất là chế tạo trang sức vàng bạc, còn biết chế biến một loại nước thuốc để đánh bóng những đồ trang sức cũ xưa trở nên sáng bóng như mới. Lão thái quân đưa bộ kim diêu ấy cho Thạch di cũng chính là để cho nàng đánh bóng lại, ngày mai sẽ lấy lại.” 
Đinh Hương bắt đầu rơi nước mắt, nức nở nói: “Muội cảm thấy vô cùng tò mò nên đã năn nỉ Lâm tỷ tỷ mang bộ kim diêu ấy ra cho muội xem một chút. Ca, huynh phải tin muội, muội thực sự chỉ muốn liếc mắt nhìn xem một cái mà thôi, không có ý định chạm tay vào nó nhưng lúc mang bộ kim diêu ấy ra, một nha hoàn bỗng nhiên nói với muội rằng bộ diêu Bách hoa đoàn phượng kim được làm giống như thật, lúc cài trên đầu bước đi, đôi cánh và lông đuôi sẽ cử động tựa như muốn bay lên chín tầng mây vậy. Nghe được những lời này trong lòng muội cảm thấy hơi ngứa ngáy nên đã cầm bộ diêu ấy lên quơ quơ mấy cái, muốn xem xem rốt cuộc đôi cánh và lông đuôi kia sẽ cử động như thế nào, nhưng kết quả vừa mới lắc hai cái, cánh của phượng hoàng đã gãy làm đôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như Đinh Hương đã bị hoảng sợ đến tột cùng, càng khóc đến mức không thở nổi: “Mặc dù lúc ấy muội… Muội rất sốt ruột nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy lo lắng, chỉ cho rằng cùng lắm là đền tiền bộ kim diêu ấy cho lão thái thái là được. Nhưng mấy nha hoàn của Lâm tỷ tỷ lại nói rằng bộ kim diêu ấy chính là bảo bối và lão thái quân mang từ nhà mẹ đẻ đến, rất có linh tính, có thể bảo vệ việc cưới xin cả nhà bình yên thuận lợi, phúc vận cả đời, cho đến tận bây giờ đã truyền qua chín đời, chờ đến khi lão thái quân qua đời còn phải đưa về nhà mẹ đẻ, tiếp tục truyền đến đời khác, ý nghĩa vô cùng đặc biệt.”
“Nghe được những lời này muội sợ hãi đến choáng váng, không biết phải làm sao bây giờ? Ca ca, huynh phải tin muội, nếu như muội biết được bộ diêu ấy quý trọng như thế cho dù có tò mò như thế nào đi chăng nữa muội cũng tuyệt đối không chạm vào.” Nói đến đây, giọng điệu Đinh Hương khẽ chậm lại: “Cũng may còn có Lâm tỷ tỷ che chở, tỷ ấy nhanh chóng thả bộ diêu ấy lại trong hộp rồi bảo muội lập tức trở về nhà, cứ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn tỷ ấy thì đến chỗ lão thái quân thỉnh tội, thay muội gánh chịu chuyện này. Hai nha hoàn lén lút đưa muội đến cửa hông, dọc theo đường đi không ngừng than ngắn thở dài, sắc mặt vô cùng khó coi. Trong lòng muội cảm thấy áy náy nên đã nói hai người bọn họ Lâm tỷ tỷ sẽ như thế nào, các nàng nói Lâm tỷ tỷ vốn đã không được lão thái quân yêu thương sủng ái, trải qua chuyện này càng thêm tồi tệ, dùng gia pháp là chuyện không thể tránh được, cũng may Lâm tỷ tỷ sắp xuất giá, nếu bị lão thái quân ghét bỏ cùng lắm cũng chỉ hơn nửa năm mà thôi, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được.” 

Đinh Hương dụi mắt một cái, tiếp tục nói: “Trong lòng muội cũng không cảm thấy dễ chịu gì cho cam, Lâm tỷ tỷ là đại tẩu của muội, sao muội có thể để tỷ ấy gánh chịu thay muội cơ chứ? Dù sao lão thái quân cũng là người nhà của tỷ ấy, cho dù gả ra ngoài, tỷ ấy cũng phải tận hiếu trước mặt lão thái quân, nếu như tình cảm giữa hai người họ xảy ra vết nứt, Lâm tỷ tỷ ở nhà mẹ đẻ sẽ xấu hổ lúng túng đến nhường nào. Nhưng muội thì khác, muội chỉ là một người ngoài, coi như lão thái quân có ghét bỏ như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến muội cả, vì thế muội đã quay trở lại đích thân thỉnh tội với lão thái quân.” 
“Lão thái quân vô cùng tức giận, mắng muội chỉ là người xuất thân từ một gia đình bình thường, còn quát Lâm tướng quân tại sao lại phải chọn một thông gia như nhà mình, có cảm thấy mất mặt không? Muội vừa xấu hổ vừa lúng túng, hận không thể đào một lỗ dưới đất chui xuống, Lâm tỷ tỷ cũng chẳng dám nói bất cứ lời nào. Sau đó Lâm đại tiểu thư đến cầm bộ diêu lên nhìn xem một chút, còn nói “cửu” đã là con số vô cực, phàm là những vật đã truyền qua chín đời đều đã hao tổn hết linh khí, trời cao định sẵn nó không thể truyền cho thế hệ tiếp theo nữa. Sở dĩ muội làm hỏng bộ diêu này chính là do lão thiên gia mượn tay muội đến cắt dứt đoạn trần duyên này mà thôi, không hề liên quan gì đến bản thân muội.” 
Nói đến đây, rốt cuộc Đinh Hương cũng ngừng khóc, cảm kích nói: “Từ trước đến nay người mà lão thái quân vẫn luôn yêu thương nhất chính là đại tiểu thư, hơn nữa ngài ấy còn hết lòng tôn thờ Phật giáo và số mạng, nghe được những lời này lập tức nguôi giận, cũng không trách phạt bọn muội nữa, chỉ cảm khái xúc động một phen rồi đưa muội rời khỏi Lâm phủ. Nhưng trong lòng thực sự cảm thấy vô cùng áy náy, sau khi trải qua chuyện này lão thái quân nhất định sẽ coi thường chúng ta, coi thường ca ca, cuối cùng vẫn là muội gây họa.”
Đinh mẫu vội vàng ôm nữ nhi vào ngực an ủi, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Không nghĩ đến con người đại tiểu thư lại tốt bụng như vậy. Nếu hôm nay không phải nàng ấy thay các con giải vây, các con nào có thể dễ dàng thoát thân như vậy! Sau này con cũng đừng mắng đại tiểu thư nữa, còn phải đích thân đến chỗ người nói lời cảm tạ đấy. Đương nhiên Uyển nhi cũng rất tốt, vào thời điểm mấu chốt còn biết che chở bảo vệ còn, tương lai nàng gả vào nhà chúng ta, còn phải kính trọng nàng, nghe lời nàng biết không?’’
“Nương, con hiểu, đại tiểu thư là người tốt, trước kia là con đã trách lầm nàng. Uyên nhi tỷ tỷ lại càng tốt, giống như tỷ tỷ ruột thịt của con vậy!’’ Trải qua chuyện này, ánh mắt của Đinh Hương với Lâm Đạm đã tốt hơn so với trước kia, đối với Lâm Uyển lại càng thêm sùng bái.
Đinh Mục Kiệt xoa xoa đầu muội muội, cũng mở miệng an ủi mất câu, sau khi trở về thư phòng lại ngồi bên cửa sổ trầm tư, trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên những cảm xúc phức tạp khó bề phân biệt. Ngồi từ ban ngày cho đến tận đêm khuya, cuối cùng hắn cũng mở cửa đi ra ngoài, bóng lưng nhìn qua có vẻ vô cùng mệt mỏi. 
Hôm sau, hắn tiêu tốn một số tiền lớn mua một củ nhân sâm trăm năm đến Lâm phủ bồi tội, mặc dù trong lòng thực sự vô cùng cảm tạ Lâm Đạm nhưng cũng không dám gặp mặt nàng, chỉ để muội muội đến hậu viện đích thân nói lời cảm tạ. Lúc rời khỏi Lâm phủ, Đinh mẫu len lén hỏi hắn có muốn gặp mặt Lâm Uyển một lần hay không, nhưng không hiểu tại sao lần này hắn lại mở miệng từ chối.
Sau khi trở về hắn vừa chăm chỉ đọc kinh thư để chuẩn bị cho kỳ khoa cử sắp đến vừa cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị cho lễ thành thân. Nhưng hắn vừa mới yên lặng hai tháng thì lại bị một chuyện bất ngờ ập đến trở tay không kịp. Lâm Uyển trên đường lên chùa dâng hương bị đám thổ phỉ bắt cóc, may mắn có Khang vương đi qua kịp thời cứu nàng, nhưng trên đường chạy trốn khỏi thổ phỉ hai người lại rơi xuống vách núi, sau một ngày một đêm mới được thị vệ tìm thấy.

Cô nam quả nữ cùng qua đêm với nhau ở vùng hoang dã không người, việc ngày truyền ra ngoài thực sự không dễ nghe chút nào. Sau khi được cứu lên, vì muốn bảo vệ danh tiết của Lâm Uyển Khang vương vậy mà lại nói muốn nạp nàng làm thiếp. Nếu không phải hắn đã có chính thê,  thậm chí còn sẽ mang kiệu tám người khiêng đến nghênh thú Lâm Uyển vào phủ nữa.
Dĩ nhiên Lâm phủ sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này, bản thân Lâm Uyển cũng không muốn làm thiếp, sau khi trở về lập tức ngã bệnh. Nhưng Đinh mẫu sau khi nghe được chuyện trong lòng tựa như bị một chiếc gai đâm vào, làm thế nào cũng không nhổ ra được. Danh tiết của Lâm Uyển đã bị hủy hoại, cưới về nhà không những ảnh hưởng đến con đường làm quan của nhi tử mà còn khiến hắn trở thành trò cười trong kinh thành, hơn nữa Khang vương cũng muốn nạp nàng vào phủ, cưới nàng chính là đối nghịch với Khang vương, càng bất lợi với tiền đồ của nhi tử…
Đinh mẫu suy đi nghĩ lại cẩn thận, vẫn luôn cảm thấy nhà mình chủ động từ hôn mới là biện pháp giải quyết tốt nhất, vì thể thử đi tìm nhi tử thương lượng. Bà biết từ nhỏ nhi tử đã mến mộ Lâm Uyển, sớm đã xem nàng như thê tử của mình, nếu như có thể sao nàng không muốn nhìn thấy bọn họ hỉ kết liên ý đến bạc đầu răng long? Nhưng những chuyện hôm nay đã không cho phép Đinh gia tiếp tục kiên trì được nữa.
Nếu Đinh gia không lùi hôn, người khác sẽ nói nhi tử vì quyền thế của Lâm gia mới cam tâm tình nguyện trở thành con rùa đen*. Từ hôn, người khác lại mắng hắn vô tình vô nghĩa. Bây giờ cho dù nhi tử làm như thế nào cũng không đúng, nhưng so với con rùa đen, vô tình vô nghĩa còn dễ nghe hơn một chút. Nam nhân có thể vô tình nhưng tuyệt đối không thể không có cốt khí, lúc đó sẽ bị người đời xem thường.
*Con rùa đen: Chỉ người chồng bị cắm sừng, có vợ ngoại tình..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Đinh mẫu càng thêm kiên quyết, nhưng không đợi nàng mở miệng đề cập, Đinh Mục Kiệt mấy ngày mệt mỏi ủ rũ đã nói trước một bước: “Nương, con đến Lâm phủ xem Lâm Uyển một chút, chuyện từ hôn cứ chờ con trở về hẵng nói, nương đừng nóng vội.”

Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, nhi tử đã tiều tụy đến mức nhìn không ra hình người, khiến trong lòng Đinh mẫu vô cùng quặn đau. Nàng lại không muốn làm khó nhi tử nữa, vì thế gật đầu nói: “Được, nương không thúc giục con, chính con muốn làm gì cũng được.”
Đinh Mục Kiệt cong môi nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng ảm đạm.
---
Chiều hôm đó, sau khi chuẩn bị xong lễ vậy Đinh Mục Kiệt nhanh chóng ra khỏi cửa, Lâm tướng quân hổ thẹn với hắn, thấy hắn đưa ra lời đề nghị muốn đơn độc đến thăm Lâm Uyển, mặc dù biết không hợp lễ nghĩa nhưng cũng không hề do dự đồng ý.
Đây là lần đầu tiên Đinh Mục Kiệt vào thăm khuê phòng của Lâm Uyển nhưng trong lòng lại không hề có chút khao khát hay vui mừng nào. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ cân nhắc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc u sầu khiến nha hoàn dẫn đường thậm chí còn không dám thở mạnh. Cũng không hiểu tại sao, trước kia Đinh công tử là người anh tuấn nho nhã, tiếp xúc với hắn vô cùng thoải mái, nhưng hôm nay Đinh công tử lại toát lên vẻ uy nghi khiến người ta không dám đến gần. 
“Công tử, tiểu thư đang ở bên trong, mời công tử vào.’’ Hai nha hoàn vén màn trúc lên, dè dặt nói. 
Đinh Mục Kiệt vẫn không nói một lời, nhìn thấy Lâm Uyển nằm trên giường như có vẻ hơi tiều tụy héo mòn lại đồng thời có một cảm giác yên bình đến lạ kỳ. Đời trước, lúc bị Khang vương vứt bỏ, nàng cũng có một dáng vẻ như thế này. Hắn theo theo thói quen muốn cầm đầu ngón tay của Lâm Uyển nhưng lại bị nàng tránh đi, trên mặt không khỏi nở một nụ cười nhạt. 
“Chàng đến để từ hôn sao?’’ Lâm Uyển quay đầu đi, dường như rất tuyệt vọng.
Đinh Mục Kiệt không hề chớp mắt nhìn nàng, không bỏ sót bất cứ thay đổi biểu cảm nào trên khuôn mặt xinh đẹp ấy: “Không, ta đến là muốn nói cho nàng biết, chỉ cần nàng vẫn kiên trì muốn gả cho ta, bất kể người ngoài nghị luận như thế nào đi chăng nữa, bất kể Khang vương bức bách như thế nào đi chăng nữa ta vẫn cưới nàng về nhà. Nàng yên tâm, chỉ cần ta nguyện ý, tướng quân và phu nhân dĩ nhiên sẽ không bao giờ gả nàng cho người khác, do dù đó là hoàng tử cũng không được.’’

Lâm Uyển quay đầu lại, tựa như vô cùng đau khổ nói: “Nhưng… Nhưng danh tiết của ta đã bị hủy hoại, chàng không ngại chút nào sao?’’
Đinh Mục Kiệt lắc đầu một cái: “Không ngại, mặc kệ xảy ra chuyện gì đi nữa ta nhất định sẽ cưới nàng, hơn nữa sẽ quý trọng chăm sóc nàng thật tốt, trừ phi chính nàng nàng không muốn gả cho ta. Uyển nhi, nàng nghĩ thế nào, nàng nguyện ý gả cho ta không?’’
Nói đến đây, Đinh Mục Kiệt vô thức nghĩ thầm: Câu hỏi “Nàng có nguyện ý gả cho ta không?’’ này, từ trời hắn, hắn nên đích thân mở lời mới đúng.
Lâm Uyển đã bật khóc thành tiếng, nức nở nói: “Dĩ nhiên ta nguyện ý nhưng bây giờ ta thành ra thế này rồi, còn có mặt mũi nào mà gả cho nàng được nữa! Cưới ta về nhà, những người bên ngoài kia sẽ nghĩ chàng thế nào đây?’’
Tất cả những gì nàng nói ra đều một mực suy nghĩ cho vị hôn phu, không mảy may nghĩ đến chính bản thân mình, Đinh Mục Kiệt hẳn là nên cao hứng vui vẻ mới phải, nếu là hắn của đời trước, có lẽ vào lúc này sớm đã cảm động đến lệ rơi đầy mặt. Thế nhưng Đinh Mục Kiệt của hiện tại không phải là Đinh Mục Kiệt thời còn trẻ tuổi mà chính là một Thủ phụ đại nhân làm mưa làm gió tung hoành ngang dọc quan trường mấy chục năm.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển, chậm rãi nói: “Mặc kệ người ngoài nghị luận như thế nào đi nữa, chỉ cần nàng nguyện ý gả, ta cũng nguyện ý cưới. Uyển nhi, nếu nàng đã đồng ý, vậy ta sẽ đi thương lượng với Lâm tướng quân chuyện thành thân của chúng ta lên sớm hơn thời hạn. Ba ngày sau, nàng chờ ta mang kiệu tám người khiêng đến đón nàng.’’ Vừa dứt lời, hắn đã lập tức đứng dậy rời đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui