Chương 344: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (15)
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu đã trở nên rối tung, người phiền muộn nhất không phải là Lâm Đạm đột nhiên bị thay thế trước giờ diễn mà chính là Khổng Bang Thần, nhưng hắn ta lại không đành lòng trách móc nặng nề Chung Dục Tú, chỉ có thể cố gắng đi xử lý cục diện rối rắm mà cô ta mang đến. Thứ tự trình diễn tất cả các trang phục đều đã được sắp xếp hoàn chỉnh trong buổi diễn tập lần trước, người mẫu nào mặc bộ quần áo nào, là người thứ mấy bước lên sân khấu đều đã được ghi chép rõ ràng trong danh sách, nếu phải thay đổi một trong số đó thì tất cả mọi người đều phải thay đổi, đây là một chuyện cực kỳ phiền phức.
Để giảm thiểu rắc rối, Khổng Bang Thần chỉ có thể chọn ra một bộ trang phục mà hắn không có ý định trình diễn đưa cho Lâm Đạm mặc, như thế chỉ cần thay đổi thứ tự lên sân khấu một chút là được.
“Tôi có thể tự chọn một bộ được không?’’ Lâm Đạm cực kỳ hiểu rõ làm thế nào để tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho bản thân mình trong những hoàn cảnh khó khăn, dường như cô đã quá quen thuộc với việc phải đối mặt với mấy tình huống tương tự như thế này rồi.
“Đương nhiên là được rồi, tôi xin lỗi.’’ Khổng Bang Thần lại xin lỗi một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm không trả lời hắn ta mà chỉ nghiêm túc lật xem từng bộ quần áo treo ở trên giá, cuối cùng lấy ra một bộ trong số đó: “Tôi muốn cái này.’’
Khổng Bang Thần chăm chú nhìn, chân mày không khỏi nhướn lên cao. Phong cách thiết kế của hắn ta càng lúc càng có khuynh hướng thiên về sự tao nhã, nội hàm, dịu dàng của phương Đông, mà bộ đồ trên tay Lâm Đạm lúc này lại chính là sản phẩm hắn ta thử đột phá những quy tắc chuẩn mực trong sáng tạo của bản thân, mang đậm dấu ấn phong cách Gothic, do một chiếc váy dài trễ ngực màu đen phối hợp với chiếc quần bút chì màu đen tạo thành, vạt váy trước ngắn, vạt sau dài, độc đáo và đặc sắc.
Khổng Bang Thần cực kỳ thích bộ trang phục này, thậm chí còn cho rằng nó là tác phẩm xuất sắc nhất trong mùa của mình, nhưng vì để hoàn thiện cho bộ sưu tập lần này, hắn ta không thể không loại bỏ nó ra ngoài. Trước mắt hắn chỉ vừa mới trở thành nhà thiết kế chính của M.M, cho dù muốn thay đổi phong cách đi chăng nữa cũng phải chờ đến khi đứng vững gót chân rồi hẵng nói sau.
Phát hiện Lâm Đạm chỉ yêu thích bộ trang phục kia, Khổng Bang Thần không nhịn được liếc nhìn cô nhiều hơn một cái, sau đó gật đầu nói: “Được, vậy cô mặc bộ này đi.’’ Hắn ta không nói cho cô biết chiếc váy đó sẽ phá hỏng tính thống nhất chỉnh thể của một bộ sưu tập, thực ra từ tận sâu trong đáy lòng, hắn vẫn luôn khát vọng nó được trình diễn trước đông đảo khán giả, hắn ta hy vọng tài năng của mình sẽ góp phần mang đến một làn gió mới cho thương hiệu M.M, giống như ân sư của hắn có thể làm nên kỳ tích cho thương hiệu qua mỗi một lần sáng tạo của ngài ấy vậy.
Lâm Đạm cũng có thể tự thiết kế quần áo, thậm chí kỹ thuật còn không hề thua kém so với những nhà thiết kế lớn kia, sao có thể không nhìn ra được phong cách của chiếc váy này quá mạnh mẽ và đặc biệt, hoàn toàn khác biệt so với những bộ trang phục khác trong buổi biểu diễn? Nhưng cô đang cố ý, bị người ta vô duyên vô cớ chơi một vố, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ im lặng nhẫn nhịn, cho dù không được làm người mẫu chính đi chăng nữa thì cô cũng sẽ có cách khiến mình trở thành người đặc biệt nhất. Sau khi thay xong quần áo, Khổng Bang Thần đích thân giúp cô sửa lại kích cỡ, đồng thời tìm đồ trang sức và giày phù hợp để phối đồ, sau đó đưa cô đến phòng trang điểm.
Mười phút sau, Lâm Đạm đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đó nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy một người mẫu châu Á đang chậm rãi đi về phía mình qua tấm gương trước mặt. Cô ta dùng ánh mắt soi mói bắt bẻ đánh giá cô rồi chậm chậm mở miệng: “Lúc vừa mới ra mắt tất cả mọi người đều gọi tôi là Tiểu Lâm Đạm, nhưng từ trước đến nay hai chúng ta chưa từng gặp nhau trong một buổi biểu diễn.’’
“Chào cô, Chung Dục Tú.’’ Lâm Đạm khẽ gật đầu, thái độ lạnh nhạt.
“Chào cô. Nghe nói thời gian trước cô được gửi đến đào tạo ở phòng làm việc của Alston? Anh ấy có khoẻ không?’’ Chung Dục Tú khẽ mỉm cười nói.
“Ngài ấy rất khoẻ.’’ Lâm Đạm trả lời ngắn gọn.
“Hai chúng ta rất giống nhau, anh ấy đã từng nói với cô chuyện này chưa?’’
Lâm Đạm bỗng nhiên đứng lên, bình tĩnh nói: “Tôi lại cảm thấy không giống chút nào.’’ Cô vốn dĩ đã cao hơn Chung Dục Tú năm centimet, lúc này dưới chân lại mang một đôi giày mũi nhọn cao mười centimet, vòng một đầy đặn, bờ vai mượt mà, vòng eo thon thả tinh tế, hai chân thon dài, lấy tư thế từ trên xuống dưới quan sát đối phương, hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt cũng đủ để người khác cảm nhận được áp lực đang đè nén xung quanh. Từ dáng người cho đến chiều cao, từ dung mạo đến khí chất, cô đều vượt trội hơn rất nhiều so với Chung Dục Tú, về điểm này thì chỉ cần là người sáng suốt đều sẽ nhìn ra được.
Chung Dục Tú không thể không ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chính vì thế cũng lập tức phát hiện bản thân đang bị Lâm Đạm áp chế. Cô ta không nhịn được vô thức lùi ra phía sau vài bước, nhưng mấy bước lui này lại càng khiến cô ta càng thêm chật vật. Ngay khi khuôn mặt Chung đang lúc đỏ lúc trắng thảm bại đến vô cùng thì Lâm Đạm đã vững vàng cất bước rời khỏi phòng trang điểm.
Từ đầu đến cuối hai người bọn họ đều dùng tiếng Trung để nói chuyện với nhau cho nên mấy người mẫu khác không thể nghe hiểu, dĩ nhiên cũng không biết giữa các cô đã xảy ra chuyện gì. Một lúc lâu sau, Chung Dục Tú bật thốt ra một tiếng cười khẩy nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
….
Hai mươi phút sau, cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới của M.M chính thức bắt đầu, Khổng Bang Thần cầm micro đi lên sân khấu nói một vài lời mở đầu, nhưng sau đó lại ngạc nhiên phát hiện ra Alston vậy mà lại đến đây, đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên dành cho khách VIP, hơn nữa còn có Baird - vị siêu sao chưa bao giờ chấp nhận lời mời của thương hiệu cũng đang có mặt ở nơi này, vẻ mặt chăm chú nhìn chằm chằm vào hai bên cánh gà phía sau hắn, dường như hai người bọn họ thực sự rất mong chờ buổi biểu diễn này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khổng Bang Thần không khỏi cảm thấy áp lực gấp bội, sau khi trở lại hậu trường không thể không nhắc nhở nhóm người mẫu vài câu. Tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích, xoay người lắc mông không ngừng nhảy múa, chỉ có Lâm Đạm vẫn bình thản khoanh hai tay trước ngực, lẳng lặng chờ đợi.
Âm nhạc bắt đầu vang lên, Chung Dục Tú sải bước đi ra ngoài, lập tức nhận được tiếng vỗ tay tựa như sấm của khán giả phía dưới, lúc đi ngang qua Alston còn tranh thủ liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhưng lại phát hiện anh ta không hề nhìn đến cô dẫu chỉ một lần, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào lối ra sân khấu.
Baird đang ngồi sát ngay lối ra sân khấu xoay người lại thì thầm với người trợ lý của mình: “Không phải Lâm Đạm đã thông báo ở trên Instagram rằng cô ấy sẽ là người mẫu chính của buổi biểu diễn hôm nay sao? Tại sao lại biến thành người này rồi?’’ Hắn thậm chí còn không nhớ tên của Chung Dục Tú là gì.
“Boss, ngài chờ một lát, tôi sẽ đi kiểm tra giúp ngài.’’ Người trợ lý lấy điện thoại di động gửi mấy tin nhắn.
Baird còn tưởng rằng mình có thể nhìn thấy được Lâm Đạm ngay từ ánh mắt đầu tiên, nhưng bây giờ lại không biết rõ cô đang ở đâu, khuôn mặt anh tuấn lập tức bị bao phủ trong sương lạnh, mang đến cho người ta cảm thấy càng thêm lạnh lùng xa cách. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai bên cánh gà, tuỳ ý để một một người mẫu biến thành từng bóng dáng mơ hồ lướt qua đôi mắt màu tím sẫm của mình.
Lúc nhạc nền thay đổi, ánh đèn trên đỉnh đầu cũng trở nên tối sầm, Chung Dục Tú đã thay xong bộ trang phục thứ hai không nhanh không chậm bước lên sàn catwalk. Những bước chân trên sàn catwalk của cô vô cùng đặc sắc, tốc độ chậm hơn một chút so với người mẫu bình thường, lại còn rất nhẹ nhàng, mềm mại tựa như một con mèo nhỏ tinh nghịch, hai cánh tay mảnh khảnh vô thức đong đưa lên xuống, như thể đang hái hoa nhưng lại không có vẻ đột ngột mà thay vào đó còn toát ra một cảm giác xinh tươi quyến rũ, được fans trêu đùa gọi là “Cánh tay hái hoa.’’
Mặc lên người bộ lễ phục dạ hội bằng ren mỏng xuyên thấu màu trắng thuần, cô giống như nàng bạch xà quyến rũ lướt qua trong ánh mắt kinh diễm của tất cả mọi người. Sàn diễn catwalk của M.M được thiết kế cao hơn khán phòng một chút, vì thế tất cả mọi người đều phải ngước mắt lên nhìn cô ta, trên mặt mang theo sự tán thưởng trầm trồ.
Cô ta cong môi mỉm cười, trong lòng cực kỳ đắc ý, nhưng đúng lúc này lại bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lộc cộc của tiếng giày cao gót nện trên mặt đất vang lên phía sau, đó là Lâm Đạm. Sự chú ý của khán giả lập tức rời khỏi người Chung Dục Tú, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm phía sau cô ta, ngay cả Alston đang nhàm chán muốn chết cũng nhanh chóng ngồi thẳng người, hai mắt xanh biếc như được thắp sáng trong nháy mắt.
Lâm Đạm mặc bộ trang phục váy trên quần dưới kia xuất hiện trên sàn catwalk, phía trên là kiểu thiết kế trễ ngực tương tự như cái yếm, một vài đường xương cá phẳng phiu nâng bộ ngực sữa đầy đặn của cô lên, đồng thời đè ép tạo thành một rảnh rực sâu hun hút, vòng eo thon thả cũng được vải vóc ôm đến sít sao, tưởng chừng như chỉ một tay cũng có thể ôm trọn, tà váy ngắn bồng bềnh phía trước khó khăn lắm mới có thể che khuất rốn cô, làm nổi bật đôi chân thon dài với chiếc quần bút chì bó sát người, tà váy sau dài xoã tung phía sau lưng cô, uốn lượn xuống rồi kéo lê trên mặt đất.
Những sải bước catwalk của cô đều đặn, mạnh mẽ, hoang dã, vòng eo đong đưa, đôi chân dài luân phiên nhau nện trên mặt đất khiến làn váy cũng theo động tác của cô tung bay trên dưới tựa như những đợt sóng biển cuồn cuộn. Cô sải bước về phía trước, làn váy dài lay động giữa những cánh hoa hồng đỏ thắm trải dài dưới chân cô rồi cuộn lên không trung, rơi xõa xuống những vị khách ngồi hai bên.
Những vị khách tắm dưới cơn mưa hoa không nhịn được ngạc nhiên bật thốt lên, thậm chí còn có người vươn tay ra như muốn bắt lấy cánh hoa rơi lả tả giữa không trung, như muốn giữ lại Lâm Đạm sắp đi qua. Bọn họ nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt cháy bỏng, hai tay vỗ đến đỏ bừng. Trên sân khấu còn có rất nhiều người mẫu lướt qua trước mặt họ, người mặc váy dài đâu đâu cũng có nhưng không một ai có thể tạo thành khung cảnh chấn động lòng người như thế. Khí thế của Lâm Đạm quá mức mạnh mẽ, so với cô, Chung Dục Tú với phong cách nhẹ nhàng mềm mại đi ở phía trước lại có vẻ như rất đỗi bình thường, cái gọi là cánh tay hai hoa và bước chân nhẹ tựa gió phất thực sự kém xa so với từng bước sinh hoa!
“Ôi chúa ơi, đôi giày cao gót mũi nhọn của cô như muốn trực tiếp dẫm nát lòng tôi, khiến trái tim tôi vì cô mà không ngừng nhảy lên thình thịch!’’ Một vị khách ngồi phía dưới ngoảnh mặt sang thì thầm với người bên cạnh, Baird ngồi cách đó không xa cũng không nhịn được sờ sờ trái tim âm ỉ đau nhói của mình.
“Tôi nhất định phải có được bộ quần áo trên người cô ấy! Vừa lạnh lùng vừa gợi cảm! Hoàn toàn khác biệt so với phong cách trước đây của M.M. Thân là một người hâm mộ cuồng nhiệt của M.M, tôi thực sự cảm thấy sự thay đổi bất ngờ trong phong cách sáng tạo này càng đẹp và nóng bỏng hơn bao giờ hết! Nếu đây là sự phá cách mà Khổng Bang Thần sắp mang đến cho M.M thì tôi nghĩ đã thành công, tất cả những bộ trang phục được trình diễn trong đêm nay đều kém xa so với với bộ này! Dĩ nhiên để có được điều này có lẽ cũng một phần là nhờ vị người mẫu đến từ phương Đông này, cô ấy là một người mẫu xuất sắc nhất mà tôi đã từng gặp, có một không hai!’’ Một chuyên gia lão làng trong giới thời trang nhận xét.
Baird lập tức để trợ lý đi đặt hàng, hắn nhất định phải đấu giá được chiếc váy này đến tay mình.
Khổng Bang Thần lặng lẽ quan sát phản ứng của các vị khách mời qua máy theo dõi, tham vọng vẫn luôn ẩn giấu trong lòng nhận được sự ủng hộ cực lớn.
Lâm Đạm tựa như gió xoáy sải bước trên sàn catwalk, còn Chung Dục Tú cũng đã hoàn toàn phần trình diễn của mình
Lâm Đạm tựa gió xoáy giống nhau đi qua, mà Chung Dục Tú cũng hoàn thành phần trình diễn của mình, hai bên oan gia ngõ hẹp đối mặt nhau trong gang tấc. Nhìn thấy cơn mưa hoa hồng bay lả tả phía sau Lâm Đạm, vẻ mặt tao nhã của Chung Dục Tú không khỏi trở nên hơi cứng đờ. Đúng lúc này, Alston bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đưa cây gậy chống trong tay mình cho Lâm Đạm.
Lâm Đạm khó hiểu nhìn hắn, nhưng vẫn thuận tay nhận lấy, sau khi nhìn kỹ lại mới phát hiện, trên đỉnh của cây gậy này được khảm một chiếc vương miện tinh xảo lộng lẫy, thay vì nói nó là cây gậy chống chi bằng nói nó là một cây quyền trượng thì hơn. Alston tựa như đang trao lại vương miện cho cô, anh dùng hành động thực tế để nói với cô rằng: “Cho dù Chung Dục Tú có ở đây đi chăng nữa thì cũng không thể nào lấy đi hào quang sáng rực của cô.”
Vẻ mặt Chung Dục Tú trở nên tái nhợt với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, thậm chí cô ta còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Alston một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự không dám tin và lên án. Nhưng sàn diễn catwalk không cho phép cô ta dừng lại dù chỉ trong chốc lát, cô ta chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước, cho dù đã dùng tất cả sức lực đi chăng nữa cũng không thể làm cho những cánh hoa dưới chân bay lả tả vì mình. Cô không biết Lâm Đạm đã làm điều đó bằng cách nào, nhưng khi đối đầu trực tiếp với cô ta trên sàn diễn catwalk, cô ta mới hiểu được bản thân đã từng tự cao tự đại đến mức nào. Không có ai là không thể thiếu, cũng không có ai là người mãi mãi không thể bị thay thế được, nhưng rõ ràng Lâm Đạm không phải là một người có thể có, có thể không thay thế trong suy nghĩ của cô.
Lâm Đạm không hề quan tâm Chung Dục Tú sẽ nghĩ như thế nào, cô lập tức lướt qua đối phương, lúc đi đến cuối sàn catwalk, sau khi đứng yên xoay người về phía khán giả, cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vương miện trên đỉnh quyền trượng bằng mặt sau ngón tay cái, trên môi nở nụ cười rạng rỡ và kiên định. Cảnh tượng này đã trở thành một tác phẩm kinh điển vĩnh cửu dưới sự chứng kiến của vô số ánh đèn flash.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...