Chương 342: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (13)
Lâm Đạm duỗi tay choàng vào khuỷu tay của Baird, cảm nhận được cơ bắp của đối phương lập tức trở nên căng cứng, như thể không quen với điều này cho lắm, vì thế cô ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn, nhỏ giọng nói: “Vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền ngài như vậy, tôi chỉ muốn nói với ngài White Wood mấy câu là được rồi.’’
“Không phiền, chúng ta đi thôi.’’ Baird thả lỏng cơ thể, đôi mắt màu tím chan chứa một thứ ánh sáng nhu hoà tựa như nước.
Hai người mặc trên người bộ lễ cùng kiểu dáng sải bước đi trong đại sảnh vàng son lộng lẫy giống như một đôi kim đồng ngọc nữ. Không ít khách khứa đưa mắt nhìn về phía bọn họ, đồng thời càng thêm khắc sâu ấn tượng về khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến tất cả mọi người phải bật thốt lên kinh ngạc của Lâm Đạm. Quả nhiên cô thực sự có mối quan hệ thân thiết với ngài Baird Addams, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đột ngột đến xem biểu diễn thời trang như thế này, càng sẽ không tha thiết trông mong đứng chờ bên cạnh bậc thang chỉ vì muốn đỡ cô một phen.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả khách khứa, hai người đi đến bên cạnh White Wood đang đứng ở trung tâm bữa tiệc, còn chưa đến gần đã nghe thấy ông ấy than thở nói: “Ôi chúa ơi, các sản phẩm mới do tôi thiết kế ra thực sự quá nhiều, mỗi một bộ đều là thứ yêu thích nhất của tôi, mỗi một bộ đều tinh xảo tuyệt trần, tôi không nỡ loại bỏ bất cứ bộ đồ nào cả, nhưng mỗi một màn trình diễn chỉ có mười đến mười lăm phút, tôi buộc phải đưa ra sự lựa chọn cho riêng mình. Vì chuyện này mà khoảng thời gian gần đầu đầu óc tôi đau như búa bổ, hai mắt hoa hết cả lên, hai từ hết thời mãi mãi sẽ không bao giờ xảy ra trên người tôi, cảm hứng sáng tạo của tôi là vô tận! Màn trình diễn của tôi chắc chắn là màn trình diễn xuất sắc nhất năm nay.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
White Wood nghịch cây gậy của nền văn minh*, miệng không ngừng bật thốt ra những lời ba hoa bốc phét, tất cả mọi người xung quanh đều đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng lại không có bất cứ ai dám bày ra vẻ mặt giễu cợt cười nhạo. Thực tế chuyện này cũng chẳng có gì để phải cười nhạo cả, quả thực White Wood vẫn mang trong mình dòng máu tự phụ của một nhà tư bản tuy nhiên tài hoa của ông ấy trong giới là điều không thể nghi ngờ. Năm nay ông đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng cảm hứng sáng tác của ông thậm chí còn dồi dào hơn cả những người trẻ tuổi ở độ tuổi hai mươi. Loại chuyện cảm hứng khô cạn chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra trên người ông, có lẽ ngay khi sắp cận kề đến cái chết, ông ấy cũng có thể lấy “cái chết” để làm chủ đề thiết kế một bộ sưu tập cũng nên.
(*Cây gậy của nền văn minh: Ngày xưa, các quý ông ở phương Tây thường thích dùng một cây gậy bằng gỗ hoặc bằng kim loại, có đá quý, hoa văn và thậm chí là vàng, còn được gọi là "Sike" để thể hiện phong cách và bản sắc của họ. Trong thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, một số trí thức Trung Quốc bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây và thích cầm gậy. Khi cây gậy này đến Trung Quốc, nó được gọi là cây gậy của nền văn minh.)
Có lẽ điều đặc biệt khiến Alson khâm phục và ước ao nhất chăng? Ngay khi Lâm Đạm vẫn đang trầm tư suy nghĩ thì hai người bọn họ đã đến chỗ nhóm người White Wood đang nói chuyện, nhưng không những không bị mọi người phản cảm mà ngược lại còn được chào đón nồng nhiệt. Tầm ảnh hưởng của gia tộc Addams ở nước Mỹ này không thể khinh thường, Baird Addams có thể chủ động đi đến tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ đã là chuyện vinh dự cho tất cả mọi người rồi, thậm chí đến cả White Wood từ trước đến nay vẫn luôn dùng lỗ mũi nhìn người cũng nở một nụ cười khiêm tốn, chủ động vươn tay bắt tay với Baird. “Xin chào ngài Wood, giới thiệu với ngài một chút, đây là bạn của tôi, Lâm Đạm.’’ Baird đặt tay trái lên eo Lâm Đạm, bày ra một tư thế thân mật, nhưng khi nhìn về phía cô thì đôi mắt lại hiện rõ sự áy náy.
Lâm Đạm khẽ cong cong khoé môi với hắn, sau đó đối mặt với White Wood, mỉm cười gật đầu: “Xin chào ngài Wood, rất vinh hạnh được gặp ngài. Vừa nãy tôi tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của ngài, có lẽ tôi có thể giúp ngài giải quyết được vấn đề lấy hay bỏ đấy. Một màn trình diễn kéo dài mười lăm phút hoàn toàn có thể khái quát được tất cả những tác phẩm mà ngài đắc ý nhất, nhưng lại không hề mất tự nhiên, không qua loa cẩu thả hay lộn xộn mà kỳ ảo biến hoá khôn lường, cảnh tượng này chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người chấn động. Những sáng tạo của ngài chỉ cần thêm một chút khoa học kỹ thuật vào thì chắc chắn sẽ trở thành một tác phẩm kinh điển vượt thời gian.’’
Sự chú ý của White Wood lập tức rời khỏi người Baird, lần đầu tiên dùng một thái độ nghiêm túc đánh giá người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. Lúc này ông ấy mới phát hiện, dáng người của cô lại vô cùng hoàn mỹ, khí chất cũng cực kỳ độc đáo, dung mạo của cô là sự kết hợp đầy đủ giữa vẻ đẹp bên ngoài của phương Đông và vẻ đẹp khí chất của phương Tây, hoàn toàn phá vỡ mọi ranh giới thẩm mỹ cố hữu của nhân loại.
Ngay cả một White Wood với ánh mắt cực cao cũng không thể không thừa nhận rằng đây là một mỹ nhân trăm năm hiếm có, chẳng trách Baird - người chưa bao giờ truyền ra scandal tình ái lại tỏ ra thân mật với cô ấy trong trường hợp công khai như thế này, thậm chí còn vì cô mà chịu qua lại giữa sân chơi danh lợi mà hắn đã từng cực kỳ chán ghét.
“Những sáng tạo của tôi cần thêm một chút khoa học kỹ thuật, Lâm tiểu thư có thể giải thích chi tiết rõ ràng hơn giúp tôi được không?’’ White Wood đuổi khéo các khách khứa xung quanh đi rồi mới nhỏ giọng hỏi.
“Ngài đã từng nghe nói đến kỹ thuật trình chiếu 4D chưa?” Không hiểu tại sao Lâm Đạm lại cực kỳ am hiểu về lĩnh vực công nghệ hình ảnh, lúc làm quen với môi trường xung quanh cô cũng đã thuận tiện tìm hiểu một chút về phương diện này, dĩ nhiên biết rõ khoa học kỹ thuật của thế giới hiện tại đã phát triển đến trình độ nào rồi. Không nắm chắc một trăm phần trăm trong tay, cô sẽ không bao giờ tuỳ tiện mở miệng nói ra những lời nói vừa rồi.
“Tôi biết kỹ thuật này, vừa mới được phát triển trong khoảng thời gian gần đây, tiên tiến hơn một chút so với công nghệ trình chiếu 3D.’’ White Wood vuốt cằm nói.
“Có kỹ thuật này, tất cả những ý tưởng trong đầu ngài đều có thể biến thành hiện thực. Có giấy bút không? Tôi giải thích bằng miệng có lẽ ngài sẽ không nghe rõ, tôi sẽ vẽ sàn catwalk và phương hướng của máy chiếu ra rồi ngài sẽ biết.’’
“Đi đến phòng nghỉ ngơi ở trên lầu của tôi nói chuyện đi.’’ Baird nhẹ nhàng đề nghị.
“Đi.’’ White Wood lập tức sải bước rời đi. Ông là một người cuồng công việc không hơn không kém, chỉ cần nói đến công việc sẽ vô thức trầm mê, huống chi những lời nói của Lâm Đạm thực sự đã chọc đúng chỗ ngứa của ông, khiến ông rất muốn tiếp tục lắng nghe.
Lâm Đạm khoác cánh tay Baird rời khỏi đại sảnh bữa tiệc, Alston vẻ mặt vô cảm nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm tựa như nghiên mực. Anh ta chần chừ quanh quẩn tại chỗ mấy vòng, dường như hơi sốt ruột, nhưng từ đầu đến cuối lại không muốn rời khỏi cái nơi khiến anh ta cảm thấy vô vị gấp bội phần này. Anh ta biết ba người bọn họ cùng nhau rời đi hẳn là muốn tìm một căn phòng nghỉ nào đó để nói chuyện, rất nhiều người đều làm như thế, hơn nữa lão gia hoả White Wood kia lại là một người đồng tính luyến ái, chắc chắn sẽ không làm gì Lâm Đạm đâu.
Nhưng anh ta vẫn không thể mặc kệ tất cả mà rời đi trước, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Đạm an toàn trở về. Anh ta nhìn đồng hồ, tự đặt giới hạn thời gian cho mình là nửa tiếng đồng hồ, nếu nửa tiếng sau Lâm Đạm vẫn chưa quay lại, anh ta sẽ đi tìm cô.
Thấm thoát, kim phút đồng hồ đã quay được nửa vòng, trong lúc đó không ngừng có người tìm đến Alston nói chuyện nhưng tất cả đều bị thái độ không lạnh không nóng này của anh ta đuổi chạy. Thomas phát hiện anh ta vậy mà lại tham gia bữa tiệc mừng công của mình, cảm thấy cực kỳ tức giận, vì thế cố ý chạy đến châm chọc anh ta, nhưng những gì nhận được cũng chỉ là hai cái liếc mắt xem thường mà thôi. Người này hoàn toàn không thao thao bất tuyệt tuỳ tiện phun nọc độc của mình khắp nơi giống như thường ngày, chuyện này thực sự quá khác thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không rảnh quan tâm đến cậu, tôi phải đi rồi.’’ Alson buông chén rượu trong tay xuống, lạnh lùng mở miệng.
“Bữa tiệc mừng công của tôi là nơi cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?’’ Thomas nhếch mép mỉm cười, lời nói phát ra còn mang theo âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi thực sự không có thời gian.’’ Alston chau mày nhìn đồng hồ.
Đúng lúc này, Lâm Đạm khoác cánh tay White Wood đi xuống, suốt cả dọc đường hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, bầu không khí vừa ấm áp vừa hài hoà. Baird nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh Lâm Đạm, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời khỏi sườn mặt cô.
“Ồ, kia là hai học trò mà tôi tự hào nhất, đã nhiều năm rồi hai người bọn họ không đồng thời xuất hiện ở cùng một nơi công khai như thế này, để tôi dẫn cô đến đó chào hỏi với chúng nó. Có lẽ cô đã quá quen thuộc với Thomas rồi, nhưng còn Alston thì chắc cô chưa từng gặp đâu nhỉ?’’ White Wood chỉ vào Thomas và Alston.
Lâm Đạm vui vẻ gật đầu.
Alston đang gấp gáp muốn thoát khỏi Thomas đứng bất động tại chỗ.
White Wood đi đến bên cạnh hai người bọn họ lập tức chỉ vào Lâm Đạm đắc ý nói: “Alston, Thomas, nhìn đi, đây chính là nữ thần Muse của thầy, cũng là người mẫu chính trong màn trình diễn sắp tới của thầy, Lâm, một người mẫu đến từ phương Đông. Thầy và cô ấy sẽ nhanh chóng tạo ra một màn trình diễn gây chấn động toàn bộ giới thời trang này!’’
Lão White vẫn luôn thích tự luyến như thế, cho nên Thomas cũng không cảm thấy hứng thú với cái gọi là “Chấn động toàn bộ giới thời trang” của ông ấy cho lắm, nhưng điều khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Lâm Đạm lại có thể nhận được thiện cảm và sự đồng ý của lão White, đây là một chuyện cực kỳ khó khăn. Người trong giới đều biết lão White không cần nữ thần Muse cũng có thể tạo ra được nguồn cảm hứng cuồn cuộn, nếu không người khác cũng không gọi ông là đại ma đầu. Ông ấy chắc chắn đã làm một cuộc giao dịch gì đó với ma quỷ mới có thể có được một bộ não độc đáo đến thế.
Người mẫu được ông ấy gọi là nữ thần Muse của mình đếm đi đếm lại dường như cũng chỉ có một mình Lâm Đạm mà thôi. Trong khoảnh khắc này, Thomas bỗng nhiên nhận ra rằng, cô người mẫu đã từng vấp ngã này sẽ sớm quật khởi vùng lên và trở thành bảo bối của toàn bộ giới thời trang này.
Alston xác nhận hỏi: “Cô ấy là người mẫu chính của ngài?’’
“Đúng vậy, chúng ta đang ấp ủ một kế hoạch lớn, nhưng tạm thời chưa thể nói cho bất cứ người nào biết. Ngài Addams, ngài sẽ giữ bí mật này giúp chúng tôi chứ?’’ Lão White chớp chớp mắt nhìn Baird.
Baird mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi.’’
Lâm Đạm nhìn về phía Alson, vẻ mặt không hề đắc ý như dự đoán, chỉ có bình thản, cô đã nói từ lâu rồi, cô có năng lực đạt được tất cả những gì cô muốn.
Đôi mắt xanh sẫm của Alston gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, một lúc lâu sau mới vươn tay, chân thành nói: “Chúc mừng cô, cô đã làm được.’’ Nhưng không ai phát hiện ra rằng ngay khi anh ta rũ mắt xuống, một thứ ánh sáng chói mắt lại loé lên trong đôi mắt màu xanh biếc kia, đó là sự vui mừng, đồng thời cũng vô cùng mong chờ.
Mấy người nói chuyện trong chốc lát rồi từng người tản ra làm việc riêng của mình, Baird thực sự không muốn đi chút nào, nhưng hắn cũng nhìn ra được Lâm Đạm có chuyện muốn nói với Alston, vì thế chỉ có thể kìm nén sự luyến tiếc trong lòng mình, giả vờ như có việc phải làm, lịch sự cáo từ.
Lúc này Lâm Đạm mới nhìn về phía Alston, chậm rãi nói: “Ngài Dodge, nếu hôm nay chuyện đầu tiên mà ngài làm chính là thành thật xin lỗi tôi và nói rằng việc lợi dụng và cố tình hạ thấp tôi lần trước là một điều cực kỳ sai lầm thì có lẽ tôi sẽ đồng ý với lời mời hợp tác của ngài. Tôi biết hôm nay ngài đến đây cũng không có ý xúc phạm tôi, nhưng hy vọng sau này ngài hãy chú ý đến cách nói chuyện của mình nhiều hơn một chút. Cảm ơn ngài đã đánh giá cao về tôi, hẹn gặp lại.’’
Cô cố gắng không xúc phạm đến bất cứ người nào cũng như không đắc tội với bất cứ ai, suy cho cùng cô còn muốn lăn lộn trong giới giải trí hỗn loạn này. Cô cho rằng Alston sẽ dùng cách im lặng để trả lời mình, thậm chí mở miệng chế giễu vài câu nhưng lại không thể ngờ được rằng anh ta lập tức cúi đầu xuống và nói với giọng điệu cực kỳ chân thành: “Vô cùng xin lỗi, chuyện lần trước là lỗi của tôi. Thực ra hôm nay tôi đến đây là muốn nói với cô, cô không phải là vật thay thế, cô không phải là bóng dáng của bất cứ người nào cả. Tôi thành thật xin lỗi về sự thiếu hiểu biết và ngu ngốc của mình, tôi không nên tự tiện đưa ra kết luận về con người cô trong khi không hiểu về hoàn cảnh của cô. Cô biết không, là cô đã cứu giúp tôi thoát khỏi tuyệt vọng, tôi cần phải cảm ơn cô.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Đạm lập tức trở nên ôn hoà, gật đầu nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, như vậy chúng ta đã giải quyết xong mọi khúc mắc?’’
“Cho nên cô có thể đồng ý lời mời của tôi không?’’ Alston vẫn bám riết truy hỏi.
Hoá ra đây cũng là một người cuồng công việc. Lâm Đạm âm thầm thời dài trong lòng, sau đó cân nhắc nói: “Nếu tôi sắp xếp được thời gian, tôi sẽ đồng ý lời mời của anh. Những công việc bình thường khác tôi cũng sẽ đồng ý.’’
Đôi mắt u ám sâu thẳm của Alston lập tức tỏa sáng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng như cũ. Anh ta gật gật đầu, sau đó mím môi rời đi, những người không hiểu rõ con người anh ta tuyệt đối sẽ không thể nhìn ra được sự vui sướng dạt dào ẩn chứa trong đôi mắt xanh biếc ấy. Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta, không nhịn được lắc đầu mỉm cười. Nghe nói giới thời trang này là nơi tập trung những con người quái gở, lời này quả nhiên không hề sai chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...