Chương 337: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (8)
Lâm Đạm hôm sau liền đến phòng làm việc của J&K thử đồ và diễn tập, nhà thiết kế chính Vinson nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu: “Thân hình và khí chất còn có thể, không có xấu như trong tưởng tượng của tôi.”
Hai vị trợ lý đứng sau lưng anh ta trợn mắt, rất bội phục cái miệng khắc nghiệt này của boss. Nếu như điều kiện thân hình của Lâm Đạm chỉ có thể tính là miễn cưỡng qua ải, vậy thì siêu mẫu khác tính là cái gì? Lấy Lâm Đạm làm tiêu chuẩn thấp nhất, trong sàn diễn 999% siêu mẫu đều thất nghiệp rồi. Mặc dù cô ấy là người phương Đông, tỷ lệ thân hình lại còn tốt hơn người mẫu da đen, cao 1m82, chân dài 120cm, chân dài đến nách, hơn nữa vô cùng thẳng, vô cùng tinh tế, trực tiếp giống như là búp bê mà ông trời tâm huyết dâng trào tự tay chế tạo vậy. Bỏ qua điệu bộ đi catwalk không tính, chỉ bằng điều kiện ngoại hình này, cô ấy hoàn toàn có tư cách làm người mẫu chính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm cũng không để ý đến sự bắt bẻ của Vinson, trên thực tế, trong giới thời trang, mỗi nhà thiết kế thành danh đã lâu đều có tiếng bắt bẻ và khắc nghiệt, này có liên quan rất lớn đến nghề nghiệp của bọn họ. Nếu không có chứng ám ảnh cưỡng chế và chủ nghĩa hoàn mỹ từ trong xương cốt, bọn họ sẽ không thiết kế được tác phẩm ưu tú. Nếu một người cảm thấy cái gì cũng Ok, cái gì cũng có thể tạm bợ, vậy thì người đó trên phương diện ăn mặc và thời trang sẽ gay go vô cùng. Ok và “tạm chấp nhận” là chữ mà một nhà thiết kế hợp cách căm ghét nhất, bọn họ muốn chính là perfect, là xa hoa lộng lẫy, tất cả những bắt bẻ của bọn họ đều là vì không thể bắt bẻ mà tồn tại.
Lâm Đạm mỉm cười với Vinson, lễ phép nói: “Cảm ơn sự khen ngợi của anh, tôi sẽ cố gắng.”
Vinson dùng mũi hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Nghe nói điệu bộ khi đi catwalk của cô rất tệ, tôi nhắc nhở cô, cô có thể đi rất nhàm chán, thậm chí có thể đi kém hơn trình độ bình thường một chút, nhưng cô tuyệt đối không được ngã. Nếu như cô phá buổi trình diễn của tôi, tôi sẽ phong sát cô."
Lâm Đạm gật đầu nói: “Tôi sẽ cho anh một buổi trình diễn hoàn mỹ.”
Nếu đuổi thành một người ý chí không đủ kiên định đối mặt với Vinson, vào lúc này đã sớm e sợ trong lòng rồi. Nhắc nhở lần này của Vinson cùng với ám thị tâm lý không khác gì nhau, anh ta chỉ ra tính nghiêm trọng của vấn đề, người bị nhắc nhở tự nhiên sẽ nhớ chuyện này trong lòng, đồng thời luôn âm thầm nhắc nhở mình không được nhã, không được nhã, sau đó sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi sâu sắc, thế là theo định luật Murphy, trong buổi biểu diễn sau đó, người bị cảnh cáo 8, 9 phần sẽ bị ngã.
Nhưng mà tâm chí của Lâm Đạm quá kiên định, căn bản không để những câu này trong lòng, bằng thể năng và tế bào cân bằng trong cô, còn không đến mức đang đi yên lành lại bị ngã chổng vó. Sau đó, cho dù Vinson căn dặn cái gì, cô đều chỉ là yên lặng gật đầu, không hiểu thì hỏi, đã hiểu liền nhớ trong lòng, sau đó đi đến sàn diễn đi mấy phòng cho biết quá trình, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Vinson lạnh mắt nhìn, vẻ mặt cay nghiệt rốt cuộc được thỏa mãn thay thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Siêu mẫu phía trước đến thử trang phục và diễn tập chật ních bên trong sàn diễn, chỉ là Lâm Đạm là một khuôn mặt xa lạ. Biết được cô là người mẫu chính, không ít người mẫu chỉ trỏ về cô bàn tán, vẻ mặt hơi có chút vi diệu, nhưng ngại Vinson đang ở, ngược lại cũng không ai dám đến gây sự.
Tám giờ tối ngày hôm sau, màn che của buổi biểu diễn sắp kéo lên, Lâm Đạm mặc trang phục trình diễn, đứng sau hậu đài chuẩn bị lên sàn, mấy người mẫu còn lại đứng phía sau cô, hoặc là trêu đùa nha, hoặc là tán gẫu với nhau, có vẻ rất quen thuộc, không có bất cứ ai chủ động nói chuyện với Lâm Đạm, cô gái đứng vị trí thứ hai thậm chí còn cách xa cô ít nhất hai ba chỗ trống, như là không thể chịu được sự tồn tại của cô vậy. Rất rõ ràng, cô bị cô lập rồi.
Nhân viên quay phim quay lại cảnh này, chuẩn bị sau khi buổi trình diễn kết thúc sẽ đăng lên website chính thức làm hậu trường ngoài lề. Nhãn hàng sẽ không quan tâm làm như vậy có thể gây ảnh hưởng xấu đến người mẫu nào hay không, bọn họ chỉ quan tâm hiệu quả tuyên truyền.
Thoáng nhìn nhân viên quay phim bỗng nhiên tiến đến, Lâm Đạm liếc mắt nhìn ống kính, trong mắt không có chút sợ sệt hay khó chịu nào, mắt cô đen là đen, trắng là trắng, bên trong hoàn toàn là lạnh lùng và kiên nghị.
Nhân viên quay phim bị ánh mắt của cô nhìn đến, vội vã lùi ra một chút, lại không nhịn được quay cảnh đặc tả khuôn mặt cô. Vì phối với trang phục, trang điểm của người mẫu dùng phong cách trung tính, phấn mắt không đậm, đường kẻ mắt và lông mày đều vẽ rất thô cứng, góc cạnh ngũ quan được trang điểm sâu hơn, che lấp tất cả vẻ nhu hòa nữ tính, ngược lại hiện lên vẻ lạnh lùng của họ. Theo lý mà nói, Lâm Đạm là người phương Đông, đường nét trên khuôn mặt trước giờ không góc cạnh bằng người phương Tây, cho dù trang điểm thế nào cũng không thể đạt được hiệu quả mà nhà thiết kế muốn, trong một đám người phương Tây mũi cao mày rậm này đứng giống như là gà giữa bầy hạc, nháy mắt hiện lên vẻ hoàn toàn không hợp.
Nhưng Lâm Đạm lại có vẻ bề ngoài của người phương Đông và khung xương của người phương Tây, đẹp đến không có biên giác. Lông mày đậm xếch lên của cô phối với đuôi mắt xếch lên về phía tóc mai chỉ thuộc về phương đông, khí chất mạnh mẽ như một thanh đao, tỏa ra trong từng ánh mắt liếc nhìn, nghiền ép tất cả mọi người. Cô yên tĩnh không tiếng động mà đứng đó, tựa như có vẻ rất đáng thương, nhưng mà một khi đối diện với ánh mắt của cô, loại cảm giác đáng thương này sẽ bị chấn động thay thế, sau đó người đứng xem sẽ theo bản năng mà tỉnh ngộ ra -- thì ra không phải cô bị cô lập xa lánh, mà là cô căn bản không thèm đi phản ứng người khác.
Trước khi không trang điểm, những người khác đối với Lâm Đạm chỉ có ngờ vừa và khinh bỉ, sau khi trang điểm xong, bọn họ lại có thêm rất nhiều kiêng kỵ với cô.
Ngay Vinson xưa nay luôn soi mói cũng không nhịn được nhìn chằm chằm Lâm Đạm hồi lâu, khen lớn nói: “Quá hoàn mỹ rồi, đây chính là hiệu quả mà tôi muốn thấy, đây chính là thứ mà tôi muốn biểu đạt!”
Khách quý đã dần dần ngồi xuống, ánh đèn cũng chiếu sáng sàn diễn hoa lệ, nhạc nền vang lên khắp hiện trường, buổi công diễn bộ sưu tập mới quan trọng nhất trong mùa này của J&K sắp bắt đầu rồi. Vinson nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tay: “OK, sắp vào sân khấu rồi, tôi đếm ngược đến 10 giây cô liền ra ngoài, hiểu chưa?”
Quy trình của mỗi một buổi trình diễn thời trang đều đã được nhà thiết kế nắm vững một cách nghiêm khắc, thời gian đổi trang phục không quá bao nhiêu giây, đi trên sàn diễn không được quá bao nhiêu giây, đứng tại chỗ tạo hình không được quá bao nhiêu giây, mà người mẫu nhất định phải nhớ hết những thứ này trong lòng, nếu không sẽ làm nhiễu loạn toàn bộ quá trình.
Lâm Đạm gật gật đầu đáp ứng, lắng tai nghe mới phát hiện nhạc nền hôm nay là danh khúc Fire me nổi tiếng của ca vương Baird, đây là ca khúc miêu tả chiến tranh và bạo lực, tiết tấu vô cùng nhanh, nhịp trống dày đặc cùng chiến hỏa náo động hòa cùng nhau, làm cho người nghe nhiệt huyết sôi trào. Nguyên chủ rất thích bài này, từng nghe bài này suốt bảy ngày không biết chán, cho nên Lâm Đạm đối với nó ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Linh cảm sáng tạo bộ sưu tập mới của J&K mùa này đến từ quân trang, phối với bài hát này bước đi catwalk, hiệu quả nổi bật. Nhưng mà, khi Vinson bắt đầu đếm ngược, Lâm Đạm dần dần ý thức được, khi chính mình dựa theo thời gian mà anh ta định ra, cách đoạn cao trào của bài hát này còn tận hai mươi mấy giây.
Ánh mắt cô lóe lên, đang chuẩn bị nói cái gì, Vinson đã đếm ngược đến giây cuối cùng, sau đó mạnh mẽ đẩy cô một cái. Cô không chút nghĩ ngợi dùng mũi chân chống lại thân thể, vững vàng mà đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Mau đi ra!” Vinson cuống lên.
“Lại đợi thêm chút nữa.” Lâm Đạm biểu tình bình tĩnh.
“Cô còn đợi cái gì? Đợi bị phong sát sao?” Vinson tức giận đến cổ cũng bạnh ra, dùng sức đẩy Lâm Đạm về phía sau lưng, nhưng căn bản không động được cô chút nào.
Khách mời ngồi ở hai bên sàn diễn căn bản không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đang cười vui vẻ tán gẫu với những người bên cạnh, hoặc là lật sách giới thiệu sản phẩm mới trong tay.
“Shit! Tôi điên rồi mới đồng ý Alston!” Vinson hận không thể thay Lâm Đạm đi catwalk, lại hận không thể trực tiếp đuổi người, nếu như trên người Lâm Đạm không phải đang mặc tác phẩm mà anh ta đắc ý nhất, lúc này cởi ra đã không kịp, anh ta nhất định sẽ lập tức đuổi cô!
Mấy người mẫu đứng sau hàng ngũ thấp giọng nói: “Nhanh đi! Sao cô lại không chuyên nghiệp như vậy chứ!”
Nhưng mà, lời của bọn họ còn chưa dứt, Lâm Đạm đã không hề báo trước mà đi ra ngoài, làm hại Vinson vẫn đang dùng sức đẩy cô theo quán tính xông về phía trước, suýt chút nữa té ngã. Cũng lúc này, bài hát Fire me vừa hay tiến vào đoạn cao trào nhiệt huyết sôi sục nhất.
Nghe thấy đoạn nhạc chiến hỏa náo động này, tinh thần của khách mời vốn là có chút chấn động, nhưng mà, càng làm cho bọn họ cảm thấy chấn động hơn lại là người con gái ánh sáng rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện trên sàn diễn kia. Cô cột một bím tóc đuôi ngựa cao cao, tóc thắt quá chặt, làm cho đuôi mắt vốn hơi xếch lên của cô kéo lên một độ cong mạnh mẽ, trên người cô mặc một bộ váy liền kiểu áo bành tô quân đội, bên eo là một chiếc dây dây lưng rộng, đi giày đôi giày boot cao mười phân, bước dài mà đến. Cô mỗi bước chân một nhịp trống, mỗi bước chân một tiếng súng, đạp trên sàn diễn làm thành hiệu ứng lửa lớn, như gió thổi qua.
Bước đi catwalk của nữ người mẫu đếm đi đếm lại cũng chỉ mấy loại như vậy, hoặc là bước mèo mềm mại, hoặc là bước đi chữ nhất hào hiệp, hoặc là bước chéo yêu kiều, nhưng bước đi catwalk của cô lại tuyệt đối không phải là bất cứ loại nào trong ba cái đó, mà là càng có khuynh hướng hào phóng của người mẫu nam, mỗi bước đều đi rất dài, rồi lại trầm ổn, nhẹ nhàng, mạnh mẽ, như một con mãnh thú đang đi bộ nhàn nhã trong địa bàn của mình. Mỗi bước đi của cô đều đi trên nhịp trống, nhịp điệu tinh chuẩn thần kỳ, khí thế là sấm vang chớp giật, phong cách là vừa nhu vừa cương kết hợp lại, đôi mắt đen lánh được ánh sáng dày đặc rọi sáng, rồi lại chiếu đến một mảnh hư vô, phảng phất như người nào cũng không đáng được cô nhìn trong mắt.
Cô như một thanh quân đao, bổ ra ngọn lửa chiến tranh bay khắp sàn diễn, cướp đi hô hấp của tất cả mọi người. Tựa như chỉ là trong chớp mắt, cô liền đi đến phần cuối, nhưng không bày ra bất cứ điểm tạo hình nào, cũng không cho nhiếp ảnh gia có cơ hội chụp ảnh, mũi chân xoay một cái liền toàn thân quay đi, bóng lưng cao ngất như thương thép.
Khách mời sửng sốt một hồi lâu mới vỗ lên những tiếng vỗ tay kịch liệt, phong cách của vị người mẫu chính này quá đặc biệt, bước catwalk cũng rất vững vàng mạnh mẽ, vừa mở trận liền dẫn bầu không khí lên cao trào! Càng hay chính là, khí chất của cô cùng quần áo trên người vô cùng tương xứng, làm cho chiếc váy vốn đã thiên về mạnh mẽ tôn lên mạnh mẽ, soái khí vô cùng. Ánh mắt của tất cả khách mời đều dính trên người cô, sau đó lại bị chiếc váy theo hình thức quân trang đặc sắc này chinh phục.
“Vinson quả nhiên không làm tôi thất vọng, bộ sưu tập tác phẩm mới của mùa này quá kinh diễm rồi!” Chỉ thấy mở đầu, liền đã có nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang bình luận cao như vậy.
Trơ mắt nhìn Lâm Đạm chinh phục toàn trường, người mẫu theo phía sau cô tự nhiên sẽ không cam lòng bị hạ thấp đi. Bọn họ theo bản năng từ bỏ những bước đi catwalk mà mình am hiểu, mô phỏng phong cách của Lâm Đạm, dẫm lên sàn diễn không ngừng biến ảo bước lớn mà đi ra. Bởi vì Lâm Đạm đã nắm nhịp điệu của tiết mục vô cùng chuẩn, thế nên người mẫu phía sau đều có thể ổn định dẫm lên trên nhịp trống, một người xem không cảm thấy quá ngạc nhiên, song khi bọn họ hết người này đến người kia đi lại mạnh mẽ, biểu hiện kiên nghị mà đi qua, loại hiệu quả thị giác kia lại là chấn động.
Bọn họ không giống như những người mẫu nữ, lại càng giống như một quân đoàn huấn luyện nghiêm chỉnh, đây cũng không phải là một buổi trình diễn thời trang, mà là một chiến trường, mỗi bộ đồ được trình diễn đều tựa như nhuộm đẫm khói thuốc súng, cường tráng thì càng hiện lên cường tráng, cool ngầu soái khí thì càng thêm cool ngầu soái khí.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt như là thủy triều dâng trào, không ngừng có người cảm thán: “Vô cùng ngoạn mục, quá tuyệt vời, đây là buổi trình diễn tốt nhất mà tôi xem trong năm nay, có một không hai!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...