Chương 335: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (6)
Lâm Đạm và nữ thiết kế da đen kia cùng trở về phòng làm việc đo số đo cơ thể. Riel không chọn trúng quả bóng số 1 thì vô cùng ủ rũ, toàn bộ quá trình đều dùng ánh mắt nước mắt lưng tròng nhìn về phía hai người. Lâm Đạm xua xua tay với cậu ta, bảo cậu ta làm việc thật tốt, nhưng cậu ta lại hiểu sai ý, cho rằng Lâm Đạm đang gọi mình, lập tức hùng hục chạy đến: “Lâm, tập tiếp theo tôi sẽ giành được hạng nhất, tôi nhất định sẽ chọn trúng cô, cô phải đợi tôi nhé.”
“Được.” Lâm Đạm cười gật đầu, nữ thiết kế da đen thì tức giận trừng mắt nhìn cậu ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nghe nói bây giờ cô rất thiếu tiền, tôi sẽ dẫn cô vào vòng chung kết, tôi sẽ thắng được tiền thưởng cuối cùng cho cô!” Riel nắm chặt tay như là tuyên thệ.
“Vậy thì tôi rất cảm ơn cậu rồi.” Lâm Đạm vuốt vuốt đầu cậu ta.
Riel kích động đến mặt đỏ lên, lặp lại lần nữa: “Lâm, vì cô, tôi sẽ không thua bất cứ ai, chờ sau này tôi thành nhà thiết kế lớn, cô có thể làm người mẫu chuyên môn của tôi không?”
“Nếu như cậu có thể trở thành nhà thiết kế lớn, mà lúc đó tôi còn chưa về hưu, tôi sẽ làm người mẫu chuyên môn của cậu.” Lâm Đạm trêu chọc nói.
“Tôi sẽ cố gắng. Lâm, cô biết không, là cô làm cho tôi hiểu được hàm nghĩa thật sự của cái đẹp.” Riel giơ nắm đấm của mình lên, mắt long lanh nói: “Nếu tôi có thể vào chung kết, cô liền làm người mẫu chính của tôi, nếu như tôi có thể thành nhà thiết kế lớn, cô liền làm người mẫu chuyên môn của tôi, chúng ta đã nói chắc rồi được không? Nếu không chúng ta cụng tay một cái?”
Lâm Đạm giơ nắm đấm lên đụng vào nắm tay của cậu ta, gật đầu nói: "Nói chắc rồi."
Riel hoan hô một tiếng liền vui mừng chạy đi, nữ thiết kế da đen kia liếc mắt phỉ nhổ: “Thật là một tên ngốc, tôi mới là người thắng cuối cùng.”
Lâm Đạm khẽ cười lắc đầu, trong lòng lại khá là rung động. Con người khác với động vật là bởi vì bọn họ không phải là vì sinh tồn mà sống, mà là vì lý tưởng mà sống, cả đời của bọn họ đều theo đuổi những mục tiêu trong lòng kia, đồng thời tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Người có mục tiêu luôn tích cực tiến lên hơn người không có mục tiêu, cũng càng đi xa hơn, cao hơn. Cho nên Lâm Đạm mới cấp thiết tìm cho mình một mục tiêu như thế, nếu không cô sợ là mình sớm muộn cũng có một ngày quy vô hư không trong mê mang vô tận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô phối hợp với nữ thiết kế đo số đo xong, lại thảo luận một chút chủ đề thi đấu kỳ tiếp theo. Đương nhiên, toàn bộ quá trình cô không phát biểu ý kiến gì, chỉ là một người lắng nghe an tĩnh, cho dù trong đầu cô trong nháy mắt hiện lên càng nhiều thiết kế tốt hơn.
Buổi trưa, cô đi kết toán lương của tập này, tổng cộng là 4800 đô, nhiều thêm mười mấy lần so với lúc ban đầu, này đều là cô dựa vào sự cố gắng giành được. Khi đi ra khỏi sân khấu ghi hình, cô nhận được điện thoại của nữ chủ biên tạp chí Marie Claire, đối phương dùng ngữ khí vô cùng giọng nói vô cùng áy náy nói: “Thân ái, tôi nghĩ ước định của chúng ta không thể không hủy bỏ rồi, tổng biên tập chấp hành mới của tạp chí chúng tôi không đồng ý chọn người mẫu mới như cô làm ảnh bìa tháng này, mặc dù tôi dựa vào lý lẽ tranh luận, nhưng anh ta vẫn có ý định thuê người khác. Có điều tôi vẫn tranh thủ được cho cô một cơ hội chụp ảnh trong trang người mẫu bên trong, chỉ có điều cô có lẽ phải chụp nude, cô có thể chấp nhận không? Yên tâm, chúng tôi chỉ chụp ảnh lưng trần của cô thôi, chỗ khác chúng tôi sẽ nghĩ cách che lại.”
Thân là người mẫu phải chấp nhận việc nude là điều không thể tránh khỏi, điểm này từ khi nguyên chủ tiến vào giới thời trang thì đã có giác ngộ, mà Lâm Đạm cũng có giác ngộ giống vậy. Tuy rằng cô chưa bao giờ chụp ảnh nude, nhưng nghĩ đến chỉ cần không phải quá mức cường điệu sắc tình, cô cũng sẽ không do dự mà đáp ứng.
Nhưng cô vẫn là từ chối lời mời của nữ chủ biên. Từ trang bìa đổi thành trang bên trong, hơn nữa lại bắt cô phải chụp ảnh lộ người, cô cảm thấy vị tổng biên chấp hành kia chưa biểu hiện sự tôn trọng đầy đủ với mình. Đối mặt với sự sỉ nhục và xem thường ác ý này, cô sao có thể hợp tác chứ?
Nữ chủ biên cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng không ép buộc, liên tục nói mấy câu “Sorry” mới cúp máy.
Lâm Đạm thả điện thoại vào trong túi, tâm tình như thường mà đến phòng làm việc của Alston tiếp nhận huấn luyện. Khi cô vội đến phòng làm việc, mấy người mới khác đang tiếp nhận sự huấn luyện của giáo viên hướng dẫn Omira, bọn họ lần lượt đi qua sàn diễn, một khi xảy ra sai sót sẽ bị bà ấy vỗ mặt bàn mắng, tình cảnh vô cùng khốc liệt.
“Phần hông, phần hông, phần hông, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mọi người phải phô bày phần hông ra, đây là bộ phận yểu điệu nhất của phái nữ, phải lợi dụng thật tốt! Ưỡn ngực ngẩng đầu, nhưng đừng duỗi cổ, có biết từ bên sườn nhìn vào các cô giống mấy con ngỗng ngốc nghếch lắm không? Tùy tiện các cô muốn đi trình diễn thế nào, bước mèo, bước chữ nhất, bước hình kéo, chỉ cần các cô có thể đi được đặc sắc và khí chất của mình, tôi đều tùy các cô! Đặc sắc là cái gì? Các cô hỏi tôi tôi hỏi ai, tôi có thể thay các cô đi trên sàn diễn sao? Đi thế nào cho ra khí chất? Ok, tôi nói thế này cho các cô vậy, khi các cô đi ra ngoài trong lòng các cô tự nói với chính mình -- mẹ ơi, hôm nay bà đây cực kỳ khó chịu, đợi lát nữa phải giết từng người để hạ hỏa! Như vậy khí thế sẽ hiện ra ngoài, hiểu chưa?”
Một đám người mẫu nhỏ dưới sự hướng dẫn của bà ta đều hiện ra vẻ mặt sát khí đằng đằng, nhìn qua quả nhiên tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Lâm Đạm nghiêng người dựa vào cửa khẽ cười, cảm giác tình cảnh này rất thú vị. Nhưng mà nghĩ đến huấn luyện của chính mình, ý cười trong mắt cô lại lạnh xuống. Khi hướng dẫn cho người khác, Omira chú trọng chính là giải phóng thiên tính của bọn họ, khi phụ đạo cho cô, bà ta sẽ cho cô xem rất nhiều video trình diễn thời trang, cho cô mô phỏng theo một loại phong cách nhất định, cũng nói chắc nịch với cô là như vậy mới có thể trong thời gian ngắn nhất thông qua thử thách của Alston giành được phần công việc này.
Nếu đổi lại thành người khác, không chắc đã sớm đã tin những lời quỷ này, còn đối với Omira cảm động rớt nước mắt, thế nhưng Lâm Đạm quá có chủ kiến cũng quá mức nhạy cảm, rất nhanh sẽ phát hiện Omira tựa như đang muốn xây dựng mình thành một mô hình, dùng sức ép nhanh chóng cố định thành một bản mẫu, mà bản này còn không phải là bản đầu tiên, mà là vật thay thế cho người nào đó.
Cho nên Lâm Đạm càng thích bàng quan xem Omira hướng dẫn mấy người mẫu nhỏ, mà không phải là đơn độc hướng dẫn cho mình. Khi bàng quan, cô có thể học được rất nhiều thứ mới, khi học một với một thì chỉ học được mô phỏng. Thật ra đoạn thời gian gần đây Lâm Đạm mỗi ngày đều ở nhà khổ luyện bước catwalk, tự cảm giác tiến bộ rất nhiều, nhưng trước nay chưa từng biểu hiện ra trước mặt Omira. Cô dần dần ý thức được, Alston mời cô tham gia trình diễn có lẽ cũng không phải là vì thưởng thức.
Suy nghĩ, Omira kết thúc bài học, để mấy người mẫu nhỏ tự mình luyện tập, sau đó vung vung tay, giục Lâm Đạm đi thay đồ và thay giày.
“Đợi chút, tôi đến phòng trà làm nóng đồ ăn trưa.” Lâm Đạm giơ giơ sandwich trong tay mình lên. Bởi vì tiết kiệm tiền, cô chưa từng ăn cơm bên ngoài, mà là làm đồ ăn nhanh ở nhà mang đi.
Lâm Đạm vào phòng trà sử dụng lò vi sóng, trong lúc chờ đợi lại rót cho mình một ly sữa. Nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa, cô xách túi đến phòng thay đồ đổi trang phục huấn luyện, khi đi ngang qua văn phòng của Alston lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã.
Lâm Đạm thề mình không có đam mê nghe lén, nhưng thính lực của cô quá mức nhạy cảm, muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được.
Một giọng nam khàn khàn tức giận nói rằng: “Tại sao anh không thể công bố thiết kế mới vì chúng tôi? Chúng tôi đã bỏ ra mấy chục triệu đô mời anh không phải là để anh vung tay làm ông chủ!”
“Tôi đã ghi chú rõ trong hợp đồng, tôi có thể thiết kế sản phẩm mới cho các người, nhưng không nhất định sẽ thiết kế sản phẩm mới cho các người, này còn phải xem tâm tình của tôi. Học sinh của tôi có đủ năng lực để chống đỡ buổi công bố của các người.” Ngữ khí của Alston có chút không kiên nhẫn.
“Chúng tôi muốn là kiệt tác của cha đỡ đầu giới thời trang, chứ không phải là một thứ đồ chơi bình thường! Alston, không phải ai cũng được tôn trọng gọi là cha đỡ đầu giới thời trang, chúng tôi cho anh vinh dự, mà anh nhất định phải xứng đáng với phần vinh dự này! Còn tiếp tục như vậy, nhãn hiệu của chúng tôi sẽ bị anh đập vỡ, nhãn hiệu của anh cũng sẽ bị chính anh đập nát, anh cho rằng anh đang hủy diệt chúng tôi sao? Không, anh hủy diệt là chính anh! Người khác nói anh đã hết thời rồi, tôi bây giờ tựa như đã tin một chút rồi, chúng tôi lúc đầu là mù rồi mới hợp tác với anh!”
Lời nói đầy lên án này rất nghiêm trọng rồi. Bất luận nhà thiết kế địa vị siêu phàm nào, đều không thể chịu được cách đánh giá kiểu là “hết thời”. Cô đang cho rằng Alston kiêu ngạo tự phụ sẽ phản bác, lại không ngờ rằng anh ta lại chỉ im lặng.
Người đàn ông khác chờ đợi hồi lâu mới ý thức được chính mình tự như đoán trúng sự thật, tuyệt vọng kêu lên: “Ooh, Oh my god! Anh thật sự…”
Alston kiên định ngắt lời anh ta: “Tôi sẽ dẫn các người đi về phía huy hoàng, giống như mỗi lần trong quá khứ vậy. Connor tiên sinh, anh có thể đi rồi, trong lòng tôi nắm chắc.”
Người đàn ông không có cách nào, chỉ có thể giận đùng đùng rời đi, gặp phải Lâm Đạm đang ở hành lang lại nhanh chóng thu lại tức giận, lộ ra một nụ cười lễ độ ôn hòa.
Lâm Đạm gật đầu mỉm cười với ông ta, xoay người đi về phía phòng thay đồ. Sau mười phút, cô đi vào phòng luyện tập, quả nhiên nhìn thấy Omira mở TV kia, đang tìm những video trình diễn thời trang kinh điển.
“Lần này cô muốn tôi mô phỏng theo ai?” Ánh sáng trong mắt Lâm Đạm mất hết.
“Tôi xem một chút, thân ái, cô đừng oán giận, những người tôi bảo cô mô phỏng đều là kiểu Alston yêu tha thiết. Tin tôi, học được hết tinh túy của những bước đi catwalk này, cô nhất định sẽ có thể lấy lòng ông ấy.” Omira vừa đổi video vừa chắc như đinh đóng cột nói với cô.
Lâm Đạm không tỏ ý kiến.
Đúng lúc này, Alston chưa bao giờ đến thăm phòng luyện tập lại đi vào. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng cắt may rất độc đáo, không đóng khuy áo, lộ ra một mảnh lớn ngực cường tráng, tóc nâu quăn có hơi ngổn ngang, nhưng lại tôn lên anh ta càng tuấn mỹ, dã tính, đôi chân dài gói gọn trong quần tây đen, mỗi bước đi đều hiện ra cơ bắp to mà mạnh mẽ, có vẻ vô cùng gợi cảm.
Omira theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng. Lâm Đạm lại chỉ bình thản liếc mắt nhìn anh ta. So với Alston vô tình luyến, cảm tình của cô cũng chẳng phong phú hơn chỗ nào cả.
“Cô đi trước đi, tôi sẽ tự mình dạy cô ấy.” Alston mặt mày lạnh băng, mắt lại hiện ra một màu xanh biếc.
Lâm Đạm lập tức ý thức được bây giờ anh ta đang rất buồn bực.
Omira lại không cảm nhận được chút nào, cười hì hì nói với anh ta mấy câu rồi mới rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...