Chương 333: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (4)
Trong sân khấu, MC Cindy đồng thời là ban giám khảo, ngồi ở mé bên phải dưới sàn diễn cùng ba vị giám khảo khác, chuẩn bị quan sát tác phẩm của tuyển thủ, Riel và những tuyển thủ khác ngồi ở bên trái sàn diễn, trái tim đập thình thịch không ngừng. Đèn trên đỉnh đầu tối lại, chỉ có tấm màn trắng phía sau sàn diễn mới có ánh đèn dìu dịu, một người mẫu mặc một bộ dạ phục xuất hiện sau sân khấu, tạo dáng một cái, sau đó theo tiếng âm nhạc bước ra.
Bốn vị giám khảo chăm chú quan sát váy trên người người mẫu, sau đó ghi lời bình luận xuống bản ghi chép. Tác phẩm của mấy người đầu đều có đặc sắc riêng, mặc dù vẫn còn có chỗ chưa quá thành thục, nhưng vẫn có thể khen ngợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Rất không tồi.”
“Đúng vậy, tôi thích tác phẩm này.”
“Cắt may của nó rất tinh xảo.”
Ba vị giám khảo nữa tụ lại nói chuyện với nhau, chỉ có Alston mặt không đổi sắc nhìn sàn diễn, con ngươi xanh biếc lạnh đến mức như một giọt băng. Bỗng nhiên, một thân bóng hình thon dài hiện lên từ sau sân khấu, khiến cho giọt băng sương này nhanh chóng tan rã, ba vị giám khảo còn lại cũng đều ngừng nghị luận lại, vẻ mặt kinh diễm mà nhìn sàn diễn.
Chỉ thấy một vị mỹ nhân từng bước từng bước đi qua sàn diễn. Cô mây mực như họa, da trắng như tuyết, môi đỏ như lửa, mắt phương hoàng hơi xếch lên không bôi bất cứ phấn mắt nào, chỉ vẽ một đường kẻ mắt đậm vừa dài và sắc bén ở đuôi mắt. Trang phục của cô so với những người mẫu phía trước chỉ có thể dùng "đơn giản đến cực kỳ" để hình dung, nhưng lại đẹp đến nỗi làm người không thể rời mắt.
Trên người cô mặc một chiếc váy dệt vô cùng bó sát, tay dài, đuôi dài che hết những nơi cần che, hình thức vô cùng bảo thủ, rồi lại tinh xảo, cổ tay áo hình lá se theo sự di chuyển của cô mà khẽ bung ra, làm cho chiếc váy có vẻ hơi cứng rắn này tăng thêm mấy phần nhu hòa, làn váy tung mở dưới chân cô tựa như sóng biển cuồn cuộn, khí thế mạnh mẽ kinh người. Khi cô đi đến phần cuối sân khấu, lộ ra phần lưng trần trụi, ba vị giám khảo nữ không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả Alston đã quen nhìn mỹ nhân và hoa phục cũng không nhịn được thả đôi chân đang vắt chéo xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, vô cùng chăm chú nhìn trên đài.
Lâm Đạm bước theo nhịp rời khỏi sàn diễn, phía sau là lời thán phục liên tiếp của mọi người....
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau mười phút, tất cả tác phẩm đều biểu diễn hết, Cindy mời sáu nhà thiết kế và người mẫu của bọn họ lên sàn diễn để tiến hành nhận xét. Lâm Đạm và Riel là tổ được nhận xét cuối cùng, nhưng lại cũng không căng thẳng lắm, người tinh tường đều thấy được chiếc váy này đẹp bao nhiêu.
“Có thể mời người mẫu của cậu xuống đây không? Chúng tôi muốn nhìn tác phẩm này ở khoảng cách gần.” Cindy hứng khởi nói.
“Được ạ.” Riel lập tức nắm tay Lâm Đạm đi xuống sân khấu.
Ba vị giám khảo nữ vòng đến phía sau thưởng thức lưng trắng nõn của cô, Alston đứng đối diện với Lâm Đạm, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô. Ánh mắt của anh ta sâu thẳm mà chăm chú, phảng phất như bạn trong mắt anh ta chính là sự tồn tại duy nhất trên thế giới này, nhưng Lâm Đạm lại tự nhiên có cảm giác, anh ta đang thông qua bản thân mình mà nhìn một người khác. Có điều này không có liên quan gì đến cô, dù sao sau khi cuộc thi kết thúc thì bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ giao điểm nào cả.
Alston dời ánh mắt đi, đi đến phía sau Lâm Đạm. Anh ta kéo hai dây bạc cố định hai miếng vải sau lưng, lại nhìn nhìn khóa váy ở bên cạnh, không nói một lời. Ba vị giám khảo nữ cũng không ngừng khen ngợi tay nghề làm chiếc váy này và thân hình của Lâm Đạm.
“Tôi có thể sờ một chút không?” Nữ chủ biên tạp chí Marie Claire lễ phép dò hỏi.
Lâm Đạm cho rằng cô ấy muốn sờ chiếc váy, không nghĩ liền lập tức đồng ý, lại không ngờ rằng cô ấy lại dán lòng bàn tay vào lưng cô, ngạc nhiên thốt lên: "Trời, cảm giác còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, như một khối nam châm, trong nháy mắt liền hút bàn tay tôi. Da của người phương Đông quả nhiên nhẵn nhụi."
Cindy dùng đầu ngón tay chọc chọc xoáy thánh của Lâm Đạm, chọc đến cô nghiêng đầu qua chỗ khác, ý tứ không rõ ràng nhìn cô một cái. Cindy mỉm cười nói: "Ngại quá, thân ái, tôi không nhịn được. Trên thực tế tôi cũng không ngờ rằng mình sẽ làm như vậy."
Mọi người đều là con gái, Lâm Đạm còn có thể thế nào? Cô giật giật khóe môi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Khi cô quay đầu lại nhìn, bắp thịt uốn lượng thành một độ cong mê người, chọc đến mấy người Cindy miệng khô lưỡi đắng. Người giới thời trang đều là nhan khống, tự nhiên không có cách nào chống cự lại những gì đẹp đẽ, mà cái đẹp của Lâm Đạm đã vượt qua cực hạn. Chỉ có Alston dùng con mắt màu xanh đẫm chậm rãi đánh giá cô, như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, nhưng hoàn toàn không có cảm tình mà con người nên có.
Lưng đẹp của Lâm Đạm bị ba vị giám khảo nữ luân phiên sờ soạng một lượt, hai xoáy thánh cũng bất thình lình bị chọt chọt mấy lần, người quay phim cũng ngắm về phía xương cánh bướm đẹp đẽ cực điểm và da thịt trắng nõn không tỳ vết của cô mà quay, quả thực có chút muốn ngừng mà không ngừng được. Nếu không phải đạo diễn nhấc bảng lên nhắc nhở bọn họ chú ý quy trình, nói không chừng Lâm Đạm còn bị vây quanh hồi lâu.
Năm phút sau, Lâm Đạm và Riel lại lên sàn diễn lần nữa, ba vị giám khảo nữ lần lượt phát biểu bình luận:
“Love, love, love!” Cindy dùng ba từ “love” liên tiếp để hình dung tâm tình của mình: “Tôi vô cùng yêu chiếc váy này! Tác phẩm của những tuyển thủ khác cũng rất xuất sắc, nhưng lại có rất nhiều chỗ cần sửa, chỉ có chiếc váy này làm cho tôi tìm không được chút khuyết điểm nào! Mỗi đường cong của nó đều là tinh xảo, duyên dáng, là ước mơ của tất cả nữ tính.”
Nữ chủ biên tạp chí Marie Claire nói: “Trong nháy mắt khi chiếc váy này xuất hiện, tôi cho rằng mình không phải là tham gia tuyển chọn nhân tài, mà là đang dạo chơi trong cung điện tác phẩm nghệ thuật. Cô ấy như một làn Thánh quang, giang xuống sân khấu của chúng ta, mắt tôi lập tức bị cô ấy chiếu sáng!”
Nhà thiết kế trang phục nổi tiếng Khả Nhã tiếp lời nói rằng: “Chiếc váy này nhìn từ phía trước là cấm dục, nhìn từ phía sau là ái dục, nó là thể tổng hợp của sự mâu thuẫn, tôi hoàn toàn bị nó kinh diễm! Đương nhiên, nó có chút quá khác biệt, ngoại trừ người mẫu của cậu, người có can đảm khiêu chiến nó đã ít lại càng ít, nó bó sát thân hình như vậy, giống như tầng da thứ hai vậy, nhưng phàm là trên người có chút sẹo lồi đều sẽ ảnh hưởng đến mỹ cảm của nó. Cho dù trong giới thời trang, có người mẫu có thể điều khiển được nó không nhiều, đúng không Cindy!”
Cindy gật đầu nói: “Không sai, tôi cũng không dám mặc chiếc váy này.”
Ba người bình luận xong, cùng nhau nhìn về phía Alston.
Riel căng thẳng nắm tay lại. Người trong giới thời trang đều biết, Alston là một người vô cùng soi mói, am hiểu nhất chính là tìm xương trong trứng. Học sinh của ông ấy trăm phần trăm đều bị ông ấy mắng đến khóc, liền nghiêm trọng nghi ngờ cả đời này của mình cũng không có cách nào thiết kế được một tác phẩm có thể làm cho thầy của mình cảm thấy vừa lòng.
Riel đã chuẩn bị tốt bị phê bình, Lâm Đạm thì hơi vỗ vỗ lưng hơi khom lại của cậu ta, biểu đạt an ủi im lặng với cậu ta.
Alston nhìn chằm chằm bản ghi chép trong tay, trầm ngâm nói: "Váy này... Vô cùng hoàn mỹ."
Ba vị giám khảo nữ dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía anh ta, nhưng sau đó lại nói: “Thế nhưng cậu nhất định phải hiểu rõ, thắng lợi ngày hôm nay của cậu, có mấy phần là thực lực thật sự của mình, lại có mấy phần là do người mẫu của cậu. Cậu đã xem thân hình của cô ấy thành pháp bảo thắng lợi, chứ không phải là thiết kế của cậu.”
Riel đợi lời bình phía sau của ông ta, ông ta lại gặp sách lại, khôi phục lại trạng thái lặng như băng.
Này liền xong rồi? Riel sững sờ một lúc mới lúng túng gật đầu, biểu thị mình đã biết rồi.
"Chúc mừng cậu, hôm nay cậu chính là người thắng, bây giờ cậu có thể đi xuống." Alston hạ lệnh đuổi khách.
Riel nhẹ nhàng mà xuống sân khấu, Lâm Đạm kéo làn váy thật dài đi phía sau cậu ta, khi cô lộ ra lưng xinh đẹp, tầm mắt của mọi người đều không kìm được mà nhìn theo bước đi của cô, thật sự là sao cũng không nhìn đủ.
“Trời ạ, cô ấy quá đáng yêu rồi!” Cindy ôm mặt nói: “Tôi cảm thấy mình bị bẻ cong rồi! Mặc dù tôi cũng là một siêu mẫu, thân hình cũng xem không tồi, nhưng tôi dám đánh cược, thân hình của cô ấy tuyệt đối là kiệt tác đẹp nhất của thượng đế!”
“Tôi cũng vậy, sau này tôi nhất định phải đưa cho cô ấy một cái danh thiếp, mời cô ấy quay chụp cho bìa tạp chí kỳ tiếp theo.” Nữ chủ biên tạp chí Marie Claire.
....
Tập thứ hai của chương trình quay xong, thái độ của mọi người đối với Lâm Đạm đã hoàn toàn không giống lúc trước, nhân viên tài vụ đưa cho cô một tờ chi phiếu, mỉm cười nói: “Lâm, đây là thù lao của cô.”
“Hai ngàn?” Lâm Đạm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Mấy vị người mẫu khác cùng đến nhận tiền lương ghen ghét đến đỏ mắt. Tiền lương của bọn họ cao nhất mới có mấy trăm đô la, còn có một người mẫu bởi vì người hợp tác bị loại, đã vô duyên với tập tiếp theo.
“Đúng vậy, trong đó có thêm 1700 đô la là tiền phí quảng cáo mà nhà tài trợ cho cô.” Nhân viên tài vụ giải thích.
“Cảm ơn mọi người.” Lâm Đạm vui vẻ nhận tấm chi phiếu, trước khi rời khỏi sân khấu ghi hình lại bị Cindy kéo sang một bên trao đổi phương thức liên lạc, lại bị nữ chủ biên tạp chí Marie Claire nhét một tấm danh thiếp, bảo cô tháng sau đến tòa soạn chụp ảnh bìa, nhà thiết kế Khải Nhã cũng phải đưa số điện thoại của cô ấy cho cô, nói sau này mình tổ chức buổi biểu diễn thời trang nhất định sẽ mời cô đến trình diễn.
Chỉ là ghi hình một tập của tiết mục, Lâm Đạm vốn dĩ nghèo đến vang dội lại nhận được một đống cơ hội việc làm, hơn nữa lại còn là tài nguyên tốt mà người khác giành nhau đến sứt đầu mẻ trán. Cô lập tức đến ngân hàng đổi tấm chi phiếu này, trả tiền thuê nhà và thẻ tín dụng của Bolsa, lại mua một ít nguyên liệu nấu ăn sau đó mới vui vẻ mang về nhà.
"Em đi cướp ngân hàng à?" Bolsa vội vàng hỏi.
"Không, tổ chương trình cho em thêm 1700 đô la." Lâm Đạm cởi áo khoác, mặc tạp dề.
"Có phải bọn họ đã nhìn ra tiềm lực của em? Tôi nói cho cô biết, chỉ dựa vào thân hình, tướng mạo, khí chất của cô bây giờ, nhất định sẽ trở thành siêu mẫu. Mấy tập tiếp theo tôi sẽ đi cùng cô, tôi làm người đại diện cho cô. Tôi tạm thời không cần tiền lương, tôi muốn một lần nữa đi về quỹ đạo." Bolsa lòng đầy mong chờ mà nhìn Lâm Đạm.
Lâm Đạm hơi suy nghĩ liền đồng ý, cô không thích giao tiếp với người khác, vừa hay có thể giao phần công việc này cho Bolsa. Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Lâm Đạm lại vang lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ.
"Alo, đây là Lâm, xin hỏi ngài là?" Lâm Đạm lễ phép dò hỏi.
"Tôi là Alston." Một âm thanh trầm thấp hùng hậu từ trong loa truyền đến.
Lâm Đạm còn chưa phản ứng, Bolsa đã che miệng hét ầm lên: "Alston nào cơ? Cha đỡ đầu giới thời trang Alston sao? Thượng đế ơi, có phải là tôi đang nằm mơ không?"
Alston là người tình trong mộng của những người đàn ông đồng tính, cũng chính là người đàn ông mà phụ nữ muốn ngủ cùng nhất, từng năm năm liên tục đứng đầu bảng nam sĩ gợi cảm nhất. Nhưng rất đáng tiếc, anh ta vừa không phải là đồng tính cũng không có quan hệ thân thiết với bất kỳ người khác giới, từ lúc thành danh đến nay chưa từng truyền tin xấu với bất cứ người nào, càng không có bạn trai, bạn gái. Nội tâm của anh ta lạnh lẽo giống như vẻ bề ngoài vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...