Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 332: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (3)
 
Tập 1 của Thiên Kiều Tranh Bá nhanh chóng được phát, cảnh tượng Alston phê bình Riel được thảo luận say sưa. Tuy rằng Lâm Đạm chỉ là một đạo cụ để biểu diễn trang phục, ngay cả vai phụ cũng không được tính, nhưng vóc dáng của cô bị cha đỡ đầu giới thời trang phê bình đến thương tích đầy mình, lại có một khuôn mặt phương Đông, tự nhiên cũng dẫn đến tranh luận.
 
Có người nhận ra cô là tinh linh phương Đông đã từng vô cùng nổi, vội vàng đăng ảnh đi biểu diễn thời trang thời kỳ cực thịnh của cô lên mạng, tiến hành so sánh cô của bây giờ, vì thế lại là một loạt bình luận ác ý như là thủy triều. Người trào phúng cô sa đọa khắp nơi, lại mang đến cho tiết mục một nhiệt độ nhất định. Nhà sản xuất vốn định sa thải cô nhiều lần cân nhắc vẫn là giữ cô lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì bảo vệ phần công việc này, Lâm Đạm gia tăng bước giảm béo. Trong thời gian ngắn gầy nhanh chóng, trạng thái tinh thần của người ta thường sẽ rất kém, da dẻ cũng trở nên thô ráp, lỏng lẻo, vàng như nghệ, có mấy người thậm chí còn xấu hơn lúc không giảm béo, nhưng Lâm Đạm hoàn toàn không có phiền não trên phương diện này.
 
Làn da của cô căng mịn bóng loáng, tóc đen dày, vóc người tinh tế lại thướt tha, chiều cao cũng tăng thêm 3cm, đến mức 1m78.
 
Nhìn Lâm Đạm xinh đẹp như một vật sáng đứng trước gương, Bolsa hét lên: “Oh my god! Tôi thật sự không thể tin được cô sẽ biến thành như vậy! Nếu không phải mỗi ngày tôi đều ở cùng cô, too cũng phải nghi ngờ có phải là cô chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không! Trời, eo của cô sao có thể nhỏ như thế? Mông đào của cô luyện như nào vậy, hình dáng quá hoàn mỹ rồi! Ừ, chân của cô hình như dài hơn trước đây, nhìn rất nhỏ, rồi lại không có chút xương nào, giống như là được Thượng đế tỉ mỉ sáng tạo vậy. Lâm, em nhất định sẽ hot lên, bây giờ cô chính là một vưu vật! Nếu như tôi là nhà thiết kế, tôi nhất định sẽ phát cuồng vì em! Không, đàn ông trên thế giới này đều phát cuồng vì cô, tôi cảm giác mình sắp bị em bẻ thẳng luôn rồi!”
Lâm Đạm không hề để ý đến mấy lời nịnh nọt của cậu ta, cầm túi xách đến sân khấu ghi hình.
 
Bolsa đuổi theo phía sau cô hô lên: “Lâm, những mỹ phẩm dưỡng da của em có thể cho tôi mượn dùng không?” Lúc đầu khi thấy Lâm Đạm mua một đống thuốc Đông y kỳ kỳ quái quái về điều chế thành những loại kem kia, cậu ta còn ghét bỏ một đoạn thời gian dài, bây giờ lại hận không thể quỳ bên chân Lâm Đạm cầu xin cô làm cho cậu ta một bộ. Y thuật phương Đông thật sự quá thần kỳ rồi!
 
“Anh tự lấy dùng đi!” Lâm Đạm không để ý xua xua tay.

 
Nửa tiếng sau, Lâm Đạm đến sâu khấu ghi hình, nhưng biết được Riel vì áp lực quá lớn bị ngất, được cấp cứu đưa đến bệnh viện. Vì không làm lỡ quay chụp phía sau, nhân viên tổ công tác bèn thay cậu ta đo ba vòng của Lâm Đạm.
 
“Cô là Lâm?” Đối diện với thân hình tinh tế lồi lõm có đầy đủ của Lâm Đạm, mặt của nhân viên công tác đỏ bừng. Sau khi Lâm Đạm gầy đi ngũ quan càng trở nên góc cạnh thâm thúy, hoàn toàn khác với mắt phượng hẹp dài hơi giương lên của người phương Tây, lại hiện lên vẻ vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ. Vẻ đẹp của phương Đông đa phần là dịu dàng nhu hòa, cái đẹp của cô lại là lạnh lùng cứng rắn, rất có tính công kích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối mặt với Lâm Đạm rực rỡ bừng lên, nhân viên công tác cầm thước dây, hồi lâu không biết xuống tay từ chỗ nào. Cô ta nhìn chằm chằm vào bộ ngực mềm mại đầy đặn của Lâm Đạm một lúc, lại yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới bắt đầu làm việc. Những người dự thi vội vàng đo số đo ba vòng cho người mẫu của mình liên tục nhìn trộm Lâm Đạm, âm thầm nói thầm trong lòng: “Tên Riel kia nếu có thể nhìn thấy Lâm sau khi giảm béo, áp lực chắc không còn lớn như vậy nữa rồi.”
 
Vì để thiết kế ra trang phục phù hợp cho người béo, Thụy Nhĩ đã liên tiếp bỏ đi ba bản thảo thiết kế, vải vóc mà tổ tiết mục cung cấp đã bị cậu ta dùng hết rồi, bảo cậu ta sao mà không gấp chứ? Sau khi khám xong, Riel vội vàng trở lại phòng làm việc, cũng thông báo cho Lâm Đạm đến thử đồ. Tối hôm nay chính là biểu diễn, cậu ta chỉ còn lại thời gian bảy tiếng để điều chỉnh.
 
“Cô cô cô, cô là Lâm?” Thụy Nhĩ nhìn thiếu nữ đẹp như vưu vật đứng trước mặt mình, trực tiếp kinh ngạc đến ngây ngốc.
 
“Quần áo ở chỗ nào?’ Lâm Đạm đặt túi xuống, cởi áo khoác. Hôm nay cô mặc một quần jean bó sát người và một chiếc áo dệt len hở vai bó sát người, vải vóc rất có độ co dãn bao chặt lấy thân hình của cô, phác họa ra đường cong gần như hoàn mỹ.
 
Thụy Nhĩ nhìn mà choáng váng, qua hồi lâu mới đỏ mặt cầm thước dây, lắp bắp nói: "Cô, cô sao lại gầy nhiều như vậy? Tôi dự đoán sai rồi, tôi phải đo lại số đo cho cô."

“Khi cậu không có ở đây đã có người giúp tôi đo rồi, ầy, ở đây.” Lâm Đạm cầm một cuốn sách ghi chép.

 
“Không, tôi phải tự mình đo lại một lượt.” Đây là một cuộc thi, Riel sẽ không tin tưởng bất cứ ai. Cậu ta cầm thước dây đo lại số đo của Lâm Đạm, sau đó âm thầm líu lưỡi. Trước đây là cậu ta nghĩ lầm rồi, đường cong thân hình Lâm Đạm không phải gần như hoàn mỹ, mà là hoàn mỹ chân chính, vai của cô, chiều cao, độ dài tay, chân, số đo ba vòng, đều là tỷ lệ vàng, này quá kinh người rồi! Cô ấy lại còn cao thêm ba centimet, chuyện quả thật khó mà tin nổi? Nếu không phải thời gian cách giãn ghi hình mỗi tập quá ngắn, Riel thiếu chút nữa cho rằng lâm Đạm chạy đến bệnh viện chỉnh dung!
 
“Trời, bảo bối cô quá đẹp rồi! Cô là nữ thần của tôi.” Thái độ của Riel lập tức thay đổi, ôm chặt Lâm Đạm một cái, sau đó lấy chiếc váy mình đã làm xong từ người trên sân khấu thô lỗ vứt xuống, phỉ nhổ nói: “Loại rác rưởi này không xứng với người mỹ lệ như cô, tôi nhất định phải làm cho cô một cái váy khác!”
 
Lâm Đạm: “...” Khó trách người khác nói người trong giới thời gian đều là nhan khống, bây giờ cô cuối cùng cũng tin rồi.
 *người yêu thích nhan sắc, cái đẹp.
 
Riel không hy vọng có thể mượn được vải thừa từ những người khác, liền chạy đến chỗ cung cấp vải miễn phí của tổ tiết mục, nhận lấy một xấp vải dệt màu đen rất bình thường. Cậu ta vừa nhanh chóng cắt vải vừa không ngừng lải nhải: “Thân ái, tôi sẽ làm cho cô một chiếc váy dệt lộ lưng, không có bất kỳ thiết kế dư thừa nào, hoàn toàn chỉ là vì làm nổi bật thân hình hoàn mỹ đến cực điểm của cô! Thân hình của cô chính là tác phẩm nghệ thuật tốt nhất!”
 
Lâm Đạm: “Được, tùy cậu.”

“Không, không thể tùy ý, tôi sẽ chọn thiết kế vô cùng đơn giản, bất kỳ trang sức dư thừa nào đều là sỉ nhục đối với cô, biết không?” Riel trừng mắt nói.
 
“Bây giờ tôi biết rồi.” Lâm Đạm yên lặng đỡ trán.
 

Riel tiếp tục cắt vải, động tác vô cùng nhanh chóng. Cậu ta đã nói là thiết kế cực kỳ đơn giản, quả nhiên không tốn bao nhiêu công sức sửa chữa, mấy miếng vải máy lại với nhau liền hoàn thành rồi, từ phía trước nhìn chỉ là một chiếc váy đuôi cá cổ tròn, tay dài, siết eo, ôm mông bình thường, nhưng từ phía sau nhìn, lưng hoàn mỹ của Lâm Đạm được phơi bày không bỏ sót, vải vóc màu đen miễn cưỡng ôm lại bờ mông cao vút của cô, cũng lộ ra khe mông thật sâu, hai xoáy thánh tô điểm thêm hai bên khe mông, nhìn gợi cảm đến vô cùng.
 
Lâm Đạm mặc chiếc váy này đi lại mấy bước bên đài làm việc, Riel nhìn đến phát ngốc, mấy người dự thi kia cũng nhìn đến phát ngốc. Nhiếp ảnh gia vội vã đưa ống kính về phía Lâm Đạm, thật lâu không muốn rời đi.
 
Váy dệt len này vô cùng ôm người, giống như một tầng da thứ hai của Lâm Đạm, cũng bởi vậy, cổ có bao nhiêu thon dài, bả vai có bao nhiêu mượt mà, ngực đẫy đà bao nhiêu, eo nhỏ bé bao nhiêu, mông cong bao nhiêu, chân dài bao nhiêu, đều vừa hay hiện lên trong tầm mắt mọi người không chút che giấu. Không có dáng người hoàn toàn hoàn mỹ, cũng không ai dám dễ dàng khiêu chiến chiếc váy này.
 
Nhưng mà Lâm Đạm mặc chiếc váy này vào, lại giống như một vưu vật từ trong đầm nước đen bò lên, đẹp đến câu hồn đoạt phách. Vải vóc mềm mại này vừa hay giống như một đầm nước màu đen, dính sát vào đường cong thân hình cô từ từ lưu động, lại giống như có sinh mệnh và ma lực, làn váy dài trượt xuống sau lưng cô, giống như một lần nữa kéo cô vào trong vực sâu. Cô đi đến chỗ nào, ánh mắt của mọi người liền theo tới chỗ đó, người quay phim lại càng quay bóng lưng đẹp của cô thêm nhiều thời gian và nhiều cảnh đặc tả.
 
Thụy Nhĩ kích động đến nói năng lộn xộn: “Trời, thân ái, cô đẹp thật! Váy này là tác phẩm tốt nhất của tôi, không không không, cô mới là tác phẩm tốt nhất của tôi, cảm ơn Thượng đế đã ban cô cho tôi! Tôi hạnh phúc đến sắp xỉu rồi!”
 
Những người dự thi khác mê tít mà nhìn Lâm Đạm, sau đó âm thầm lo lắng cho biểu trình diễn tối nay. Người mẫu đối với nhà thiết kế mà nói rất quan trọng, mỗi nhà thiết kế đều có một hai người mẫu mà mình thích nhất. Bọn họ có thể lấy được linh cảm từ trên người đối phương, hơn nữa cũng ca ngợi đó là nàng thơ. Nhà thiết kế mất đi nàng thơ sẽ rơi vào trạng thái linh cảm khô kiệt, nhà thiết kế tìm được nàng thơ sẽ như là linh quang sáng mãi, tác phẩm tốt nhất liên tiếp ra đời.
 
Rất hiển nhiên, Lâm Đạm đã trở thành nàng thơ của Riel, triệt để kích thích nguồn linh cảm của cậu ta. Nói tóm lại, nữ thần hoàn mỹ như Lâm Đạm, ai có thể chống cự lại mị lực của cô? Mấy người có hy vọng giành được giải nhất âm thầm quyết định phải giành lấy Lâm Đạm. Thế nhưng rất đáng tiếc, nhìn chung quanh toàn bộ phòng làm việc, tựa như không tác phẩm của người nào có thể sánh bằng chiếc váy Riel chỉ tốn mấy tiếng đồng hồ đã có thể làm ra này.
 
Riel hí ha hí hửng dẫn Lâm Đạm đến phòng trang điểm, thận trọng giao phó cho chuyên viên trang điểm nói: “Đừng đánh mắt cho cô ấy, chỉ cần kẻ mắt, tô son là được rồi. Tôi cần màu sắc tương phản mạnh mẽ, là mặt tái nhợt cùng môi đỏ tươi, mọi người hiểu không?”
 
Mắt chuyên viên trang điểm nhìn thẳng, sửng sốt hồi lâu mới vuốt cằm nói: “Tôi hiểu rồi, cậu muốn là vẻ đẹp ma mị sao?”
 
“Đúng, tóc của cô ấy cũng không cần làm, cứ xõa tung tự nhiên rối rối ở bờ vai, như là hải tảo dày đặc, phong tình vạn chủng. Nếu cần mọi người có thể làm phồng chân tóc của cô ấy một chút, làm cho tóc cô ấy càng thêm vẻ bồng bềnh hơn.” Riel vẻ suy sụp trước đó, rất hăng hái, chỉ huy rõ ràng. Vừa nhìn thấy Lâm Đạm, trong đầu cậu ta tự nhiên hiện lên hàng vạn cách trang điểm cho cô.
 

Chuyên viên trang điểm gật đầu liên tục, rục rà rục rịch. Thương hiệu tài trợ sản phẩm trang điểm vội vàng chạy đến, thấp giọng nói: “Mau mang hết toàn bộ sản phẩm mới của chúng ta ra để cho vị người mẫu này thử trang điểm. Đúng đúng đúng, lấy hết, son, phấn mắt, phấn vẽ mày, phấn nền, trời, trạng thái da của cô ấy quá tốt rồi! Vị tiểu thư này, chúng tôi sẽ trả cô phí quảng cáo tương ứng, sau khi thử trang xong chúng tôi sẽ tẩy trang giúp cô, sẽ không phá hỏng kế hoạch hợp tác của cô.”
 
Nghe nói có thể nhận được tiền, Lâm Đạm lập tức gật đầu đồng ý. Bây giờ cô chỉ là một người nghèo rót mồng tơi vì năm đấu gạo mà khom lưng cúi đầu mà thôi.
 
“Nhanh thử trang điểm cho cô ấy.” Nhà tài trợ tràn đầy hứng khởi nói.
 
Chuyên viên trang điểm lấy một ít phấn lót ra mu bàn tay, vừa hướng về phía ống kính miêu tả độ nhẵn và độ mềm của kem lót, vừa bôi lên mặt Lâm Đạm, còn tuyên truyền nói tuyệt đối sẽ không bị mốc, hay đổ dầu, độ che khuất lỗ chân lông cũng cao đến đạt mức độ 100%. Sau đó như kỳ tích xảy ra, kem lót vừa bôi lên mặt Lâm Đạm liền bị mặt cô hoàn toàn hấp thu, ăn phấn, tự nhiên, mềm mại, trơn bóng, hiệu quả vô cùng kinh người.
 
Nhà tài trợ trong lòng trở nên kích động, vội liếc mắt ra hiệu cho chuyên viên trang điểm, để cho anh ta tiếp tục dùng mấy sản phẩm khác như son môi, phấn mắt... Khuôn mặt này của Lâm Đạm thật sự là ông trời thưởng cơm ăn, trang điểm dày hay mỏng đều thích hợp, xinh đẹp kinh diễm hay nhẹ nhàng đều là tuyệt sắc, trên mặt cô, cho dù trang điểm khoa trương đến mấy cũng vô cùng lóa mắt.
 
“Mỗi lần thu hình đều để cho vị người mẫu này thử sản phẩm, cho cô ấy tăng thêm phí quảng cáo!” Nhà tài trợ lập tức vỗ bàn.
 
“Đổi cô ấy thành người mẫu cố định, sắp xếp một chút, tuyệt đối không để cô ấy bị loại.” Nhà sản xuất thấp giọng nói với trợ lý.
 
Trợ lý buồn cười đáp: “Cho dù chúng ta không sắp xếp cô ấy cũng sẽ không bị loại, qua ngày hôm nay, những người tham gia thi đấu kia chắc chắn đều tranh giành sứt đầu mẻ trán vì cô ấy.”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui