Chương 330: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (1)
Một tiếng bấm còi vang dội đánh thức Lâm Đạm, sau đó quần áo của cô bị người phía sau kéo lại, cùng lúc đó, một chiếc xe tải sát chóp mũi cô gào thét vụt qua, khi chuyển hướng, tài xế thò đầu ra, giơ ngón giữa về phía cô, dùng giọng nói như chiêng vỡ gào thét: "Shit! Cô muốn chết à!"
Lâm Đạm định thần, lúc này mới quay lại nhìn ân nhân cứu mạng của mình. Chỉ thiếu một chút như thế là cô đã bị đâm chết, mà cô theo bản năng biết, mình không phải là chủ nhân thân thể này, là một người lưu lạc vừa mới đến thế giới này thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người giúp đỡ cô là một người đàn ông trang điểm đậm, tóc vàng kim, da trắng, khẩu âm Anh quốc. Đường hỏi tại sao Lâm Đạm biết đó là khẩu âm Anh quốc, bởi vì trong ký ức của nguyên chủ có chứa sáu loại ngôn ngữ, cô ấy dường như là một thiên tài ngôn ngữ.
Người đàn ông mắng thì mắng, nhưng quan tâm trong mắt thì lại không giả được.
Thông qua ký ức nguyên chủ, Lâm Đạm biết được đối phương tên là Bolsa, là người Anh, ba năm trước đến Mỹ gây dựng sự nghiệp, mở một công ty đại diện người mẫu nhỏ, đôi mắt tinh tường nhìn trúng nguyên chủ, đồng thời một tay push cô lên. Nguyên chủ phát dục rất tốt, mới mười bốn tuổi đã cao 1m75, tỷ lệ thân hình vô cùng hoàn mỹ, dung mạo rất có hương vị phương Đông, mắt phượng hẹp dài sáng mà có thần, khóe mắt cong lên cũng rất dài, giống như một con hồ ly yêu mị, mũi cao thẳng, môi đầy đặn, góc cạnh rất sắc nét. Ngũ quan của cô dung hòa sự thanh lãnh của phương đông, lại mang theo vẻ thâm thúy của phương tây, mái tóc đen dài xoăn dày càng làm tăng thêm vẻ phong tình của cô.
Mọi người đều biết, thẩm mỹ của phương đông và phương tây đều có khác biệt rất lớn, nhưng khuôn mặt này của nguyên chủ lại phá vỡ đi giới hạn này, dung mạo của cô không hề tỳ vết, cũng đẹp đến không thể tranh cãi, vì thế vừa mới xuất đạo liền được diễn trên sân khấu thời trang đồng thời cũng một lần liền nổi tiếng.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, công ty của Bolsa bị một công ty đại diện khác chiếm lấy, nguyên chủ không còn người người duy nhất được công ty push nữa, ngược lại còn phải đi tranh giành bát cơm với rất nhiều người cũ. Cô ấy quá hot, tự nhiên sẽ chướng mắt một số người, thế là bị ngáng chân, rất nhanh giống như một ngôi sao chổi biến mất nhanh chóng trong giới.
Bolsa cũng bị cao tầng công ty xa lánh, lại bị bạn trai ở chung lừa hết tài sản, chỉ có thể lưu lạc đầu đường. Nguyên chủ chứa chấp cậu ta, chính mình cũng không dư dả, bây giờ còn thiếu ba tháng tiền thuê phòng chưa trả. Hôm qua chủ nhà đã ra tối hậu thư, hạn trong vòng bảy ngày trả hết tiền nợ, bằng không sẽ đuổi cô ra ngoài.
Ba mẹ nguyên chủ bị bệnh chết, tài sản để lại không nhiều, mà bọn họ là vượt biên trái phép từ Trung sang Mỹ, không có bạn bè thân thích gì có thể dựa dẫm, thế là nguyên chủ chỉ có thể tự mình làm công kiếm tiền. Cô không đi học nhiều, ngoại trừ làm người mẫu thì căn bản không có kỹ năng sinh tồn nào cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bậc cửa giới thời trang còn cao hơn giới giải trí rất nhiều, một khuôn mặt đẹp vẫn không đủ, còn phải có một thân hình ma quỷ. Nguyên chủ năm nay mười bảy rồi, đã bước vào thời kỳ trưởng thành, đặc điểm giới tính thứ cấp bắt đầu phát dục, ngực giống như là bơm khí bậy, từ cup A trực tiếp nhảy lên cup C, cũng có được đường cong dịu dàng thướt tha của nữ tính. Nếu dựa theo thẩm mỹ của người bình thường, vóc người như vậy không thể nghi ngờ là tuyệt hảo, nhưng trong mắt nhà thiết kế thì lại có chút quá mức đầy đặn, sẽ làm cho quần áo của bọn họ có vẻ rất low, thậm chí còn có chút sắc tình.
Lượng công việc của nguyên chủ trực tiếp xuống dốc, rất nhanh bị từ chối ở các cuộc biểu diễn thời trang cao cấp, dẫn đến công ty đại diễn bất mãn. Càng bết bát hơn chính là, thân thể của cô bắt đầu béo phì, cho dù giảm béo như thế nào cũng vô dụng. Sau nửa năm yên lặng, cô bị công ty đại diện giải trừ hợp đồng, cho đến nay vẫn chưa tìm được một phần công việc nào ra dáng cả.
Vì sinh tồn, cô không thể không hạ thấp ánh mắt đến tranh giành công việc của những người mẫu tự do, cái gì mà triển lãm xe, hội chợ anime, hội chợ giảm giá của trung tâm thương mại, cô sẽ đều đi nhận lời mời. Ngay ở mấy ngày trước, cô biết được tin tức từ một người mẫu tự do, nói một chương trình tống nghệ tên là Thiên Kiều Tranh Bá đang tuyển mộ người mẫu, thù lao cũng không tệ lắm, cửa vào cũng thấp, có thể đi thử.
Nguyên chủ lập tức đi nhận lời mời của tổ tiết mục, chính là trước nửa tiếng khi Lâm Đạm đến, cô ấy phỏng vấn thành công rồi, bởi vì quá vui vẻ mà thiếu chút nữa bị xe đâm.
“Tôi thành công rồi.” Lâm Đạm ra khỏi dòng ký ức của nguyên chủ, đưa một tờ thư trúng tuyển trước mặt Bolsa.
Vẻ mặt Bolsa hơi sững lại, nhiều lần nhắc nhở nói: "Nghe nói vị nhà sản xuất trong tiết mục này là siêu mẫu Cindy, bốn vị giám khảo là chủ biên của tạp chí thời trang đỉnh cấp, hoặc là nhà thiết kế đỉnh cấp, hoặc là người sáng lập những nhãn hiệu trang phục cao cấp, đều rất có tiếng. Mặc dù nhân vật chính là mấy nhà thiết kế vô danh, nhưng người mẫu có thể lộ mặt trên truyền hình, đối với ngành của em ít nhiều có trợ giúp. Nếu như cô và nhà thiết kế cùng hợp tác giành được giải quán quân, cô còn có thể nhận được giải thưởng mười ngàn đô la. Cơ hội lần này rất khó khăn mới đạt được, cô nhất định phải cố lên. Sau khi trở về cô liền giảm béo cho tôi, tôi sẽ nhìn em chằm chằm. Em nhìn cái chân thô này một chút xem, tôi sắp không nhìn nổi nữa rồi!”
Bolsa biến sắc, sốt sắng nói: “Đúng rồi, cô đã mập thành như vậy rồi sao có thể thông qua phỏng vấn?"
“Em cũng không tính là quá béo.” Cao 1m75, cân nặng 135* cân , Lâm Đạm xem ra, chỉ có thể tính là hơi mập.
(*theo cân Trung Quốc, 1 cân = ½ kg)
“Trời ạ, cô thế này còn chưa tính là mập? Cô xem, cánh tay của cô còn to hơn tay của tôi rồi." Bolsa kéo ống tay phô diễn cánh tay mảnh khảnh của chính mình.
Lâm Đạm bình tĩnh liếc nhìn cậu ta một cái, nghiêm túc nhắc nhỏ: "Thể trọng của anh quá nhẹ rồi, tôi hoài nghi anh có chút suy dinh dưỡng."
“Cô thì là quá nhiều dinh dưỡng đấy! Tôi thật sự không hiểu nổi, mỗi ngày cô chỉ ăn một chút rau dưa salad, cân nặng tại sao không giảm xuống? Thịt mỡ của cô quá ngoan cố rồi! Thôi đi, tôi không quan tâm cô làm thế nào mà qua được phỏng vấn, có thể nhận được tài nguyên là tốt rồi.” Bolsa vào một siêu thị, cười trên sự đau khổ của người khác nói rằng: “Bắt đầu từ hôm nay, cô chỉ có thể ăn rau cải, lá xanh, ngay cả tương salad cũng không được ăn."
Lâm Đạm đối với cái này không tỏ ý kiến.
Hai người mua mấy túi bánh mì và mấy cây cải xanh, lén lén lút lút trở lại phòng thuê, chỉ lo gặp được chủ nhà lại bị giục trả tiền. Mà sau ba ngày chương trình bắt đầu thu, đến lúc đó Lâm Đạm có thể nhận được một khoản thù lao.
“Cô ăn cái này đi.” Bolsa bày mấy miếng rau xanh lên bàn, chính mình lại mở một túi bánh mì bơ ra.
Lâm Đạm: “...”
Từ sau khi bị rất nhiều buổi biểu diễn thời trang từ chối, nguyên chủ vẫn luôn giảm béo, đồ ăn mỗi ngày rất ít, càng là hoàn toàn cự tuyệt đồ ăn ngọt, lại không có chút hiệu quả nào. Bởi vì cô ấy còn có bệnh đói là sẽ đau dạ dày, dường như mỗi ngày đều bị dằn vặt.
Lâm Đạm sờ sờ bụng ẩn ẩn đang đau, tìm tòi trong ký ức một phen mới biết được, nguyên chủ sợ thể trọng vượt qua tiêu chuẩn sẽ bị tổ tiết mục loại đi, hôm nay cả ngày không ăn cái gì. Này tiếp tục là không được, cho dù giảm béo cũng phải dùng phương thức khoa học, không thể tổn hại đến sức khỏe bản thân,
Lâm Đạm nắm cổ tay mình dò xét mạch tượng một hồi, đuôi lông mày không khỏi nhướng cao.
Bolsa thấy vẻ mặt cô không đúng, liền vội vàng hỏi: "Cô làm sao vậy?"
"Không." Lâm Đạm cướp một miếng bánh mỳ trong tay cậu ta, kẹp lá rau ăn. Nguyên chủ béo phì không phải là vì thời kỳ trưởng thành phát dục tạo thành, mà là bị người ta cho ăn thuốc kích thích gì đó, vì thế cho dù cô ấy giảm béo thế nào cũng không hiệu quả. Bây giờ thuốc kích thích đã phá hoại hoàn toàn việc trao đổi chất trong cơ thể, chỉ ăn uống điều độ không được, còn phải kết hợp vận động và thuốc trị liệu. Kẻ cầm đầu là ai đã không có cách nào tìm chứng cứ, dù sao cũng là những người mẫu ở công ty cũ kia.
Biết được lý do tại sao mập lên, Lâm Đạm đương nhiên sẽ không khắt khe chính mình, ăn hết từng miếng bánh mì, còn bôi một tầng dầu lạc rất dày.
Bolsa sắp bị cô làm cho tức điên, hung hăng mắng cô là người thất bại, “Ngay cả thể trọng của bản thân em cũng không khống chế được, cô còn vọng tưởng quay lại đỉnh cao? Tôi thấy cô là đang nằm mơ.”
Trở lại đỉnh cao? Bốn chữ này hấp dẫn sự chú ý của Lâm Đạm. Cô trầm tư trong giây lát, sau đó nói từng chữ từng câu: "Bolsa, tôi sẽ khống chế được cân nặng, cũng sẽ trở lại đỉnh cao, mặc dù tôi thấy, thành tựu trước kia tôi đạt được, hoàn toàn không tính là đỉnh cao." Mới đến, trong lòng cô không khỏi có chút mê man, mà loại cảm giác mê man này vừa hay là cô gấp gáp muốn thoát khỏi cái gì đó. Cô cần phải đặt một mục tiêu cho mình, hạn định một phương hướng, sau đó kiên quyết không dời tiếp tục đi. Mà cô biết được từ trong ký ức của nguyên chủ, đây đồng thời cũng là nguyện vọng của đối phương.
Bolsa bị con ngươi đen lánh của cô nhìn chằm chằm, qua hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Được rồi, hôm nay liền để em ăn nhiều một chút, xem như chúc mừng em tìm được công việc mới.”
“Gần đây có chỗ nào bán thuốc Đông y không?” Lâm Đạm hỏi.
“Thuốc Đông y? Đó là cái gì?”
Lâm Đạm lấy điện ra tra tài liệu liên quan đến thuốc Đông y, sau đó đưa cho Bolsa nhìn.
Bolsa trầm ngâm nói: “Phố người Hoa chắc là có, cô hỏi cái này làm gì?”
“Thuốc Đông y và châm cứu có thể giảm béo, cho tôi mượn thẻ tín dụng của anh, tôi đảm bảo sau này sẽ trả anh gấp bội.” Mua dụng cụ châm cứu và thuốc Đông y đều cần tiền, mà bây giờ Lâm Đạm nghèo rớt mồng tơi. Trong đầu cô có rất nhiều cách kiếm tiền, thế nhưng cô cảm giác mình vẫn có thể thử làm người mẫu một hồi.
Bolsa lẩm bẩm rất lâu mới đưa thẻ cho cô. Hai người lúc trước chỉ là quan hệ hợp tác, cũng không quá hiểu đối phương, là gần đây mới quen thuộc hơn. Mặc dù bị bạn trai cũ lừa hết tài sản, nhưng cậu ta vẫn nguyện ý tin tưởng Lâm Đạm, bởi vì ánh mắt của đối phương quá trong suốt, đen là đen, trắng là trắng, sáng như ngôi sao trên trời. Cậu ta trước giờ đều không biết mắt đen còn có thể mỹ lệ như vậy.
Ngày hôm sau, Lâm Đạm chạy đến phố người Hoa mua đủ dược liệu và dụng cụ châm cứu. Bolsa thấy cô cầm cây châm cắm về phía người mình, suýt nữa là bị dọa đến ngất xỉu, khóc lóc cô đừng nghĩ không thông. Nhưng mà sau khi nhổ châm, cô ấy lại chút việc cũng không có, này cũng quá thần kỳ rồi.
Thời gian ba ngày quá ngắn, không thể làm cho cân nặng có quá nhiều thay đổi. Lâm Đạm mỗi ngày đều uống thuốc, châm cứu, lại tiến hành vận động có điều độ, đến ngày ghi hình tiết mục, vừa đứng lên cân, mới gầy được hơn ba cân một chút. Bản thân cô có chút thất vọng, Bolsa lại che miệng hét lên: "Trời ơi, oh my god! Lâm, ba ngày này em đều không ăn kiêng, tại sao lại gầy như vậy? Trước đây em giảm béo không phải là càng giảm càng mập sao? Đông y cổ lão thật sự quá thần kỳ! Thân ái, theo tốc độ này, em một tháng là có thể gầy về trạng thái tốt nhất!"
Một tháng sao? Lâm Đạm lắc đầu, chuẩn bị rút ngắn thời gian xuống nửa tháng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...