Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 323: Ai nói tôi hám tiền (23)
 
Lâm Đạm cũng không biết chính mình tại sao lại khóc, tình cảm của cô luôn đạm mạc, gặp chuyện lớn cũng có thể thong dong đối mặt, rất ít khi dao động cảm xúc. Nếu không phải mệt đến cực hạn, cô cũng sẽ không mất khống chế đến như vậy. Trái tim cô dường như một mảng sa mạc, nhìn rộng lớn, cũng rất hoang vu. Nhưng dù vậy, cô cũng muốn cho mình có thêm một chút kiên trì, mà không phải sống như một cái máy móc, cho nên cô bảo vệ đến cùng, cũng gánh vác trách nhiệm. Bây giờ, sau khi cô khóc một lúc, trái tim khô khốc kia lại như mềm mại hơn, cảm giác rất nhẹ nhàng.
 
Lâm Đạm rời khỏi cái ôm của Hàn Húc, ngượng ngùng mà xoa xoa khóe mắt đỏ bừng, Hàn Húc lại một lần nữa ôm cô, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, “Khóc rồi dễ chịu hơn một chút không?” Hàn Húc dịu dàng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Dễ chịu hơn nhiều.” Lâm Đạm khẽ gật đầu.
 
“Cho nên, em thấy không, khi em sắp không chịu nổi, thật ra em cũng có thể tìm kiếm sự giúp đỡ và an ủi từ người khác. Yếu đuối cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ.” Hàn Húc nhẹ nhàng xoa cổ Lâm Đạm.
 
Lâm Đạm không được tự nhiên mà khẽ động, cuối cùng vẫn cẩn thận mà dựa cằm lên vai Hàn Húc, thử cảm giác toàn tâm toàn ý dựa vào người khác là như thế nào. Cô không phải không biết phải tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác, mà chỉ là cô không biết tin tưởng ai.
 
Thấy hai người ôm nhau, Tằng Trấn Uyên tự nhiên cảm thấy có chút tức giận, gõ gõ cửa sổ xe, thúc giục nói: “Được rồi, đến bệnh viện đi, tôi đã hẹn bác sĩ. Dù sao sớm một ngày hay muộn một ngày cũng cần phẫu thuật, không bằng hôm nay đi.”
 
Lâm Đạm từ trước đến nay không phải là người hay rề rà, sau khi khôi phục bình tĩnh thì nhanh chóng đồng ý. Ba người lái xe đến bệnh viện, đầu tiên làm kiểm tra toàn diện, Hàn Húc giúp Lâm Đạm cầm áo khoác, Tằng Trấn Uyên liền cầm điện thoại hộ cô, cất vào trong túi. Hai người yên lặng chờ đợi ở ngoài hành lang.
 
Hai người bọn họ một ôn tồn lễ độ, một tuấn mỹ vô cùng, thân hình lại cao lớn, ăn mặc cũng rất quý phái, vừa thấy liền biết không phải người thường. Mấy y tá đi ngang qua liên tục ngoảnh lại nhìn, đều suy nghĩ xem người bệnh nào có thể được hai người đàn ông xuất sắc vậy đi cùng.
 
Một lát sau, hai người trợ lý đồng thời đến bệnh viện, trong tay đều đem theo một cái túi to đùng. Hai người Hàn Húc và Tằng Trấn Uyên nhận lấy nhìn nhìn, lại thoáng thấy đối phương cũng làm động tác như vậy, biểu tình có chút vi diệu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cậu cầm cái gì?” Tằng Trấn Uyên nhướng mày nói.
 
“Tiểu Đạm nằm viện cần dùng một ít đồ.” Hàn Húc ôn hòa lễ độ mà trả lời.
 
“Thật khéo, tôi cũng chuẩn bị. Mấy đồ vật của cậu kia có chút dư thừa, không bằng bảo trợ lý mang về đi.” Tằng Trấn Uyên mở túi của mình ra, lấy khăn lông, áo ngủ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng ra cho Hàn Húc nhìn.
 
Hàn Húc cười lạnh nói: “Vì sao dư thừa lại là đồ của tôi mà không phải là anh?”
 
Tằng Trấn Uyên phì một cái, cười như không cười mà nói: “Được thôi, đồ vật của chúng ta đều đưa cho Lâm Đạm, để cô ấy tự mình chọn. Công ty của cậu không phải chuẩn bị ra mắt thị trường sao? Cậu còn không về tăng ca?”
 
“Chuyện công ty không quan trọng bằng Tiểu Đạm.” Hàn Húc không chút che dấu tình cảm của mình đối với Lâm Đạm, sau đó lại nói: “Vị hôn thê của anh không phải đã trở lại sao? Sao anh không mang cô ta về nhà?”
 
Tằng Trấn Uyên không để ý mà nói: “Một tháng trước tôi đã không còn tìm kiếm Âu Dương Tuyết rồi.” Nói tới đây, mắt hắn ta không khỏi tối sầm lại, lập tức nhắn cho em trai một tin nhắn, bảo cậu ta tuyên bố tin tức hắn ta với Âu Dương Tuyết giải trừ hôn ước ra ngoài. Nếu không có Lâm Đạm, có thể hắn ta sẽ mãi mãi không có cách nào thoát khỏi sự mê luyến với Âu Dương Tuyết, hắn ta tưởng rằng đó là yêu, nhưng hôm nay nhìn lại, dường như giống không cam lòng hơn là yêu.
 
Bộ dáng khóc thút thít của Âu Dương Tuyết hắn thấy quá nhiều, nhưng không có lần nào, hắn cảm thấy trái tim khó chịu như là nhìn thấy Lâm Đạm khóc. Đều nói nước mắt của người con gái hay khóc không đáng tiền, lời này ở mức độ nào đó quả thật đúng. Khi Âu Dương Tuyết khóc thút thít, hắn sẽ cảm thấy phiền chán, nôn nóng, cũng không có cảm giác giống như bản thân mình cũng đau đớn theo, thậm chí hắn còn không biết cô ta kháng cự cái gì. Hắn chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, chỉ là một mặt cho đi hoặc là đòi lấy.
 
Nhưng đối mặt với Lâm Đạm, Tằng Trấn Uyên lại cẩn thận hơn nhiều, bởi vì hắn cảm giác được Lâm Đạm là một cô gái độc lập kiên cường đến mức nào, muốn cô phụ thuộc hoặc phục tùng sẽ là sỉ nhục với cô. Có lẽ đây là khác biệt lớn nhất giữa Âu Dương Tuyết và Lâm Đạm đi?
 
Đối xử với một người chỉ biết phụ thuộc và một người độc lập rốt cuộc không giống nhau. Tằng Trấn Uyên nghĩ nghĩ, thế nhưng lại khẽ cười, lúc này mới phát hiện mình trước kia có bao nhiêu mê muội. Âu Dương Tuyết khuôn mặt xinh đẹp, nhưng ngoại trừ xinh đẹp thì cô ta còn lại cái gì đâu? Hắn ta cố gắng đi tìm ưu điểm của đối phương, nhưng lại cảm thấy không có gì để khen.
 
Nếu đặt Âu Dương Tuyết ở vị trí của Lâm Đạm, cô ta sẽ làm thế nào? Ngoại trừ sà vào lòng đàn ông khóc lóc, cô ta còn có thể làm cái gì? Tằng Trấn Uyên càng nghĩ càng thấy buồn cười, không khỏi lấy một cây xì gà ngậm trong miệng. Đúng lúc này, Tằng Nghị Hiên gọi điện cho hắn, cả lòng tràn trề kích động hỏi: “Anh, anh là anh trai ruột em hả, không bị người khác xuyên vào chứ?”

 
“Nói tiếng người!” Tằng Trấn Uyên có chút không kiên nhẫn.
 
“Sao anh lại nghĩ thông rồi? Anh bỏ được yêu tinh Âu Dương Tuyết kia sao?” Tằng Nghị Hiên không xác định hỏi.
 
“Có cái gì luyến tiếc, mau đi làm việc. Hôm nay anh không về.”
 
“Anh làm gì mà không về? Lại đi uống rượu?”
 
“Lâm Đạm phẫu thuật, anh ở lại bệnh viện với cô ấy.”
 
“À, vậy anh chờ, em cũng đến.” Tằng Nghị Hiên ngắt điện thoại rụp một cái, động tác nhanh như gió.
 
Tằng Trấn Uyên chỉ có thể cầm điện thoại mà nghiến răng. Một Hàn Húc đã đủ làm hắn bực bội, bây giờ lại thêm một thằng nhãi ranh, sớm biết hắn đã trộm đón Lâm Đạm đi. Trong lúc suy nghĩ, Lâm Đạm đã ra khỏi phòng kiểm tra sức khỏe, bác sĩ cầm một tấm siêu âm đi theo sau.
 
Hàn Húc và Tằng Trấn Uyên cùng vươn tay ra đỡ cô, lại đồng thời vươn tay ra nhận tấm siêu âm, sau đó ánh mắt tối đen mà liếc nhau.
 
Hai người đàn ông đều rất cao lớn, có người anh tuấn, có người khí chất, cho dù đặt ở trong giới giải trí cũng là đỉnh cấp nam thần, vô cùng hiếm gặp. Bác sĩ nhìn Tằng tiên sinh một lát, rồi lại quay qua nhìn Hàn tiên sinh, không khỏi tấm tắc bảo lạ. Người xinh đẹp đúng là không bình thường, ngay cả đi kiểm tra thai phụ cũng có hai cao phú soái đi theo, hơn nữa bộ dáng còn rất quan tâm đến Lâm tiểu thư, hai cái thuyền này đạp cũng quá chắc rồi?
 
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào tấm siêu âm chỉ to bằng hai ngón tay, trong lúc nhất thời cảm thấy rất khó khăn.

 
Lâm Đạm lại tự mình nhận lấy ảnh siêu âm.
 
Tằng Trấn Uyên và Hàn Húc đồng thời buông tay, trăm miệng một lời hỏi: “Có muốn thuê một cái xe lăn không?”
 
Lâm Đạm bị hai người chọc cười, xua tay nói: “Tôi cũng không phải là người tàn tật, thuê xe lăn làm gì? Đi thôi, về phòng bệnh trước.”
 
Tằng Trấn Uyên và Hàn Húc vội vàng đuổi theo, vừa vào cửa liền đem túi vật dụng hàng ngày ra, tranh nhau đặt lên ngăn tủ cùng với bồn rửa mặt. Tằng Trấn Uyên còn nâng bộ dưỡng da đắt tiền lên hỏi: “Lâm Đạm, cô quen dùng hãng này không? Hay là đổi cái khác?”
 
Trợ lý vẫn đi theo hắn quét dọn vệ sinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Boss một cái. Nhớ đến trước đây khi Boss ở cùng với Âu Dương Tuyết, muốn tặng cái gì thì tặng, chưa bao giờ dò hỏi ý kiến của Âu Dương tuyết, đâu giống như bây giờ, bày đủ dịu dàng săn sóc. Đối với Âu Dương Tuyết nhiều hơn là khống chế, còn đối với Lâm tiểu thư tất cả đều là tôn trọng.
 
Nghĩ đến đây, trợ lý không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Đạm một cái, không thể không thừa nhận, giữa người và người vẫn có chênh lệch rất lớn. Đối mặt với một người đàn ông cường thế như Boss, Âu Dương Tuyết sẽ sợ hãi, nhưng Lâm tiểu thư lại không có chút không tự nhiên nào, này có lẽ là do khí chất giống nhau đi?
 
Lâm Đạm nhận mỹ phẩm dưỡng da nhìn nhìn, mỉm cười: “Cứ dùng cái này đi. Cảm ơn anh.”
 
“Không cần cảm ơn.” Hàn Húc và Tằng Trấn Uyên liếc nhìn nhau, đều hy vọng đối phương nhanh biến mất.
 
***
 
Viện điều dưỡng không cho người ngoài ở lại, Uông Tuấn ở cùng ba mẹ mấy tiếng liền rời đi, không có nhà để về, anh ta chỉ có thể thuê khách sạn gần cạnh, Âu Dương Tuyết nhắm mắt theo đuôi anh ta.
 
Uông Tuấn ngã người lên sô pha, lúc này mới lộ ra vẻ mặt mệt mỏi vô cùng: “Cô định làm thế nào bây giờ?” Anh ta trầm giọng hỏi.
 
Âu Dương Tuyết lập tức hỏi lại: “A Tuấn, anh không cần em sao?”

 
Uông Tuấn cười thảm: “Tôi cần không nổi! Vì sao cô không nói cho tôi biết cô là vị hôn thê của Tằng Trấn Uyên? Nếu sớm biết điều này, tôi sẽ không ở bên cô. Cô có biết, khi tôi biết Đạm Đạm mang thai tôi liền hối hận, thấy cô ấy khổ sở chống đỡ cái nhà này, mỗi ngày mỗi đêm tôi đều bị hư dày vò.”
 
Ngày bị bắt gian đó, anh ta mới biết được Âu DươnG Tuyết là vị hôn thê của Tằng Trấn Uyên. Nhìn khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của cô ta, Uông Tuấn không biết tại sao lại bị mê hoặc, đồng ý mang cô ta đi. Anh ta cho rằng chính mình là anh hùng, cứu vớt một cô gái bơ vơ không nơi nương tựa, thì ra lại là một cái tai họa, đẩy nhiều người xuống vực sâu. Bây giờ nghĩ lại, anh ta hận không thể đánh chết bản thân bị tinh trùng lên não lúc đó.
 
Âu Dương Tuyết xông đến, ghé trên đùi anh ta khóc đến nỗi thở hổn hển: “A Tuấn, anh đừng bỏ em, Tằng Trấn Uyên sẽ giết em!”
 
Nhớ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Tằng Trấn Uyên, Uông Tuấn lại có chút do dự. Nói thật, tình cảm của anh ta và Âu Dương Tuyết cũng không quá sâu đậm. Hai người bên nhau còn chưa đến một tháng, sau đó liền bắt đầu bạt mạng mà chạy trốn, cuộc sống khó khăn, căn bản không nói đến lãng mạn. Càng đáng sợ chính là, trong quá trình chạy trốn, anh ta không ngừng biết được tin tức của nhà mình, cũng tận mắt chứng kiến sự vô tư kiên cường của Lâm Đạm. Dưới tình huống như thế, sao anh ta có thể không có khúc mắc với Âu Dương Tuyết, nhân tiện phát triển tình cảm sâu đậm?
 
Mỗi ngày anh ta phải ra ngoài làm việc vặt, tiền kiếm về không đủ hai người ăn một bữa no. Âu Dương Tuyết ngoại trừ khóc thút thít căn bản không giúp được gì, chính anh ta còn không chịu đựng nỗi, lại còn phải ngày ngày đối mặt với khuôn mặt tang thương của Âu Dương Tuyết, cuộc sống quả thật không nhìn thấy một chút hy vọng và ấm áp nào.
 
Không có người nào biết, khi trong đêm sâu yên tĩnh, trong lòng Uông Tuấn có bao nhiêu hoài niệm những ngày Lâm Đạm vì mình nấu ăn, anh ta sợ hãi trở về đối mặt với cô, rồi lại nằm mơ nghĩ trở về.
 
Thấy Uông Tuấn thờ ơ, Âu Dương Tuyết càng khóc dữ hơn, cầu xin nói: “A Tuấn, anh cho em ở lại đi, nếu em ra ngoài, Tằng Trấn Uyên sẽ bắt em đi. Anh ta là một tên ma quỷ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em.”
 
Uông Tuấn nắm chặt điện thoại, hồi lâu không nói gì. Đúng lúc này, một tin tức Weibo hiện lên trên màn hình, làm ánh mắt anh ta tối lại. Anh ta mở giao diện nghiêm túc đọc, sau đó thở dài nói: “Đừng lo lắng, Tàng Trấn Uyên sẽ không làm gì cô. Cô xem, anh ta đã giải trừ hôn ước với cô rồi.”
 
Âu Dương Tuyết không rõ nguyên nhân mà nhìn về điện thoại, sau đó lộ ra biểu tình không dám tin tưởng. Chỉ thấy trên office của Tằng thị tuyên bố một thông cáo, là Tằng Trấn Uyên tự tay viết, từng câu chữ rất quyết tuyệt: Bắt đầu từ hôm nay, tôi - Tằng Trấn Uyên hủy bỏ hôn ước với Âu Dương Tuyết, Tằng thị và Âu Dương tiểu thư không có quan hệ, thông báo cho các giới biết.
 
Âu Dương Tuyết nhìn chằm chằm vào Weibo, chậm rãi lắc đầu, cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Cô ta từng tưởng tượng các tình huống sau khi trở về: Có lẽ Tằng Trấn Uyên sẽ bắt cô về giam lỏng, lại có lẽ bắt cô lập tức cử hành hôn lễ, lại chưa từng nghĩ đến hắn sẽ hủy bỏ hôn ước, không có chút do dự.
 
Bây giờ gông xiềng của cô ta được giải trừ rồi, cô ta lại như mất đi chỗ dựa, nháy mắt xụi lơ trên mặt đất.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui