Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 322: Ai nói tôi hám tiền (22)
 
Hàn Húc và Tằng Trấn Uyên che chở Lâm Đạm ra khỏi văn phòng, Uông Tuấn liều mạng đuổi theo phía sau, cả mặt đều là tuyệt vọng. Rốt cuộc khi đuổi đến bãi đỗ xe, anh ta nắm chặt vào cửa xe, cầu xin nói: “Tiểu Đạm, em đừng xúc động, đứa bé đã bốn năm tháng, bỏ nó đi sẽ có hại cho sức khỏe của em. Bây giờ anh lập tức chia tay với Âu Dương Tuyết được không? Chúng ta kết hôn, chúng ta lập tức về nhà lấy hộ khẩu đến Cục Dân Chính đăng ký.”
 
Âu Dương Tuyết đứng ở phía sau mặt xám như tro tàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Đạm làm như không thấy anh ta, cũng vờ như không nghe những lời anh ta nói.
 
Hàn Húc ấn nút đóng cửa, muốn ngăn cách hai người.
 
Uông Tuấn dùng sức gõ vào cửa xe, hét to: “Tiểu Đạm, em vì anh mà làm nhiều như vậy, em thật sự bỏ được sao? Anh biết em không thích tiền của anh, bây giờ cái gì anh cũng biết rồi, trong khoảng thời gian này lúc nào anh cũng hối hận, anh không nên ham vui nhất thời mà phản bội em, cầu xin em cho anh thêm một cơ hội nữa. Tiểu Đạm, anh cầu xin em…..”
 
Lâm Đạm rốt cuộc nhịn không được, mở cửa sổ xe nghiêm túc nói với Uông Tuấn: “Uông Tuấn, tôi gánh vác tất cả mọi thứ không phải vì anh, là vì dì Tiết. Tôi chính là Đản Đản mà dì Tiết giúp đỡ năm đó.”
 
Uông Tuấn sợ ngây người, trong lúc nhất thời không có cách nào tiêu hóa được những lời này.
 
Hàn Húc lập tức giậm chân ga mà phóng đi, Tằng Trấn Uyên ngồi ở đằng sau quay đầu lại, cười lạnh với người đàn ông đang mất hồn ở đằng sau.
 
Trong đầu Uông Tuấn hoảng loạn, qua thật lâu mới nhớ lại một đoạn ký ức. Một ngày nào đó mấy tháng trước, Lâm Đạm hẹn anh ta ra ngoài vốn dĩ muốn chia tay với anh ta, sau khi thấy bức ảnh truyền thông công bố thân thế của anh ta, sau đó thu hồi lại lời nói phía trước, nói muốn tiếp tục bên anh ta.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi đó Uông Tuấn cho rằng dĩ nhiên là cô coi trọng tiền tài của Uông gia, thì ra là bởi vì Lâm Đạm biết mẹ mình là người hảo tâm đã giúp đỡ cô. Cô gánh vác hết tất cả trách nhiệm cho anh ta, không phải là vì tình yêu, mà là vì ân tình. Mặc dù biết được điều này, Uông Tuấn cũng không cảm thấy thất vọng một chút nào, ngược lại càng ý thức được rõ hơn Lâm Đạm tốt đến mức độ nào. Một đoạn ân tình mà cô còn khắc sâu như vậy, nếu như được cô thật lòng mà yêu thương thì sẽ như thế nào? Người được cô bảo vệ sẽ hạnh phúc như thế nào, được cô yêu sâu đậm sẽ có cảm xúc như thế nào?
 
Uông Tuấn ôm mặt rơi lệ, lần đầu cảm nhận sâu sắc mình đã mất đi một phần tình cảm đáng trân quý cỡ nào. Nếu như anh ta không để ý đến những lời bàn tán của người khác, nếu anh ta có thể kiên định mà nắm tay Lâm Đạm, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ấy, Lâm Đạm là một người nội tâm mềm mại như vậy, khẳng định sẽ báo đáp lại tình yêu như vậy….
 
Chính mình rốt cuộc đã làm cái gì? Một tình yêu chân thành như vậy thì không cần, vì sao lại phải đi trộm tình yêu của người khác? Trái tim Uông Tuấn như bị dao cắt, vô cùng hối hận.
 
Nhìn Uông Tuấn khóc rồi lại cười, giống như phát điên, trái tim Âu Dương Tuyết liền lạnh lẽo. Cô ta nhìn ra được, Uông Tuấn hối hận, hơn nữa trình độ đã rất sâu sắc. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô ta tin rằng anh ta sẽ luyến tiếc không để cho Lâm Đạm chịu một chút khổ sở nào. Mặc dù Lâm Đạm là tình địch, nhưng mấy ngày nay thấy những tin tức liên quan đến Lâm Đạm trên báo chí, Âu Dương Tuyết cũng không khỏi kinh ngạc vì sự kiên cường vô tư của Lâm Đạm. Lâm Đạm quả thật là một người con gái tốt, cô ấy xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên thế gian này.
 
Nhưng mà Âu Dương Tuyết lại chỉ yêu Uông Tuấn, không có Uông Tuấn cô ta sẽ chết. Cô ta không kiên cường được như Lâm Đạm, cũng không có năng lực tuyệt vời như Lâm Đạm, rời khỏi Uông Tuấn, cô ta sẽ sống như thế nào? Chẳng lẽ tiếp tục trở về làm chim hoàng yến của Tằng Trấn Uyên sao?
 
Âu Dương Tuyết ôm chặt Uống Tuấn, giống như người sắp chết ôm chặt sợi dây cứu mạng, lại hoàn toàn không để ý đến Tằng Trấn Uyên ngay cả liếc cô ta mấy lần cũng không thèm, càng đừng nói đến dẫn cô ta về Tằng gia?
 
Uông Tuấn khóc đến đứt từng khúc ruột, khóc đến mơ hồ tầm mắt. Âu Dương Tuyết không ngừng vỗ vai anh ta, an ủi, hai người ôm chặt nhau, nhưng trái tim lại xa cách ngàn dặm…
 
***
 
Lâm Đạm dựa lưng vào ghế, chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi vô cùng.
 
Hàn Húc suy nghĩ thật lâu mới cẩn thận mà mở miệng: “Em nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự muốn bỏ đứa bé?”
 
Không đợi Lâm Đạm trả lời, Tằng Trấn Uyên đã cười lạnh: “Không bỏ đứa bé thì có thể làm thế nào? Chẳng lẽ bảo Lâm Đạm sinh đứa bé rồi giao cho Uông Tuấn và Âu Dương Tuyết nuôi nấng sao? Lâm Đạm là người, không phải là máy sinh sản cho Uông gia.”
 

Lâm Đạm nhéo nhéo mi tâm, thở dài nói: “Chú Uông và dì Tiết đối xử với tôi rất tốt, đừng nói đến xem tôi là máy sinh cho Uông gia. Chỉ là nếu như tôi sinh đứa bé này ra, tôi sẽ dây dưa cả đời với Âu Dương Tuyết và Uông Tuấn. Bọn họ là vợ chồng, vậy tôi và con sẽ là cái gì? Tiểu tam và con riêng? Dây dưa không rõ với họ cả đời, không bằng tôi một dao chặt hết rắc rối, cắt đứt tất cả những ràng buộc.”
 
Hàn Húc yên lặng gật đầu, trong lòng lại đè nén. Lâm Đạm luôn là như vậy, sống rất tỉnh táo, nhìn sâu xa, khi nên gánh vác thì gánh vác, khi nên từ bỏ thì từ bỏ, chưa bao giờ do dự không quyết đoán. Anh ta không hiểu tại sao Uông Tuấn lại thích một người con gái nhu nhược như Âu Dương Tuyết, chẳng lẽ bởi vì cô ta càng đáng giá để mọi người đau lòng sao? Nhưng anh ta lại thấy Lâm Đạm mới là đáng được yêu thương nhất, cũng là người cần được thương tiếc nhất.
 
Cho đến bây giờ anh ta mới hiểu được, vì sao khi mình thấy Lâm Đạm mệt mỏi sẽ cảm thấy đau lòng, bởi vì thương tiếc, đó là giống như bản thân mình cũng đang trải qua vậy, đó là bởi vì yêu…
 
Hàn Húc rốt cuộc thừa nhận tình cảm của mình với Lâm Đạm, bởi vì anh ta biết - từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ có tư cách để theo đuổi Lâm Đạm.
 
Cùng lúc đó, tâm tình của Tằng Trấn Uyên cũng rất tốt mà lấy điện thoại ra, gửi cho em trai một tin nhắn: [Đặt một bệnh viện tư nhân tốt nhất, nhanh lên]. Hắn ta sợ Lâm Đạm sau một đêm liền hối hận.
 
***
 
Nhà Uông gia đã bán, Uông Tuấn không có chỗ để đi, chỉ có thể thuê xe đến viện điều dưỡng tìm mẹ mình. Thông qua báo chí biết được Lâm Đạm chăm sóc ba mẹ rất tốt, mặc dù bên ngoài mưa rền gió dữ, ba mẹ cũng không chịu một chút ảnh hưởng nào, sức khỏe ngược lại còn tốt hơn trước kia.
 
Uông Tuấn đến làm cho y tá ở trước đài lễ tân kinh ngạc, đối phương vội vàng đưa anh ta lên trên tầng. Xuyên qua khe cửa, Uông Tuấn thấy mẹ mình đang cắm hoa, ba mình đang đọc sách, hai vị trưởng bối khuôn mặt điềm tĩnh, thần thái bình thản, so với trước kia còn tự tại hơn.
 
Uông gia phá sản, chất lượng sinh hoạt của ba mẹ lại không có bất kỳ ảnh hưởng nào, đây đều là công lao của Lâm Đạm. Trong lòng Uông Tuấn lại quặn đau, tự xốc lại tinh thần mới đẩy cửa thấp thỏm bất an mà đi vào. Âu Dương Tuyết cũng nhắm mắt theo đuôi mà đi cùng anh ta, biểu tình có chút sợ hãi.
 
“Ba, mẹ, con đã về.” Uông Tuấn khô khốc mà mở miệng.
 
“Con trai?” Hoa trong tay Tiết Dao rơi xuống, Uông Triệu Khôn không dám tin mà nhìn ra cửa.

 
Y tá vội vàng chuẩn bị cho hai người thuốc an thần, tránh cho hai người không thể chịu được kinh ngạc này. May mà mấy ngày nay hai người trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhanh chóng hồi phục từ trong kinh ngạc.
 
“Con trai đã trở lại!” Tiết Dao run rẩy mà ôm lấy Uông Tuấn, lại nhìn thấy Âu Dương Tuyết nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Sao con lại mang cô ta về? Tiểu Đạm mang thai đứa bé của con con biết không?”
 
Uông Triệu Khôn đặt cuốn sách xuống bàn thật mạnh, lạnh lùng nói: “Mày mau bảo cô ta đi nhanh đi, miễn cho Tiểu Đạm thấy lại đau lòng! Tao nói cho mày biết, nhà của chúng ta chỉ thừa nhận một mình Tiểu Đạm là con dâu!”
 
Âu Dương Tuyết sợ đến mức vội vàng dán trên người Uông Tuấn, lại bị anh ta tránh đi. Uông Tuấn đau lòng muốn chết mà nói: “Ba mẹ, con mới từ bên Tiểu Đạm về, cô ấy không chịu tha thứ cho con, cô ấy còn nói muốn bỏ đứa bé.”
 
“Mày mau bảo người con gái này rời đi Tiểu Đạm tự nhiên sẽ trở về.” Uông Triệu Khôn tức muốn hộc máu mà chỉ vào Âu Dương Tuyết.
 
“Con đã nói, nhưng cô ấy không đồng ý.” Uông Tuấn rốt cuộc không chịu đựng nổi, quỳ trên mặt đất ôm chân Tiết Dao: “Mẹ, thấy Tiểu Đạm vì con mà chịu nhiều đau khổ như vậy, con đã sớm hối hận. Mẹ mau khuyên cô ấy đi, cô ấy chỉ nghe lời mẹ. Mẹ có biết không, Lâm Đạm chính là Đản Đản mà năm đó mẹ giúp đỡ, cô ấy đến báo ân.”
 
“Hả?” Tiết Dao như là nghe thấy được lời nói gì đáng sợ, che trán lại ngất xỉu, Âu Dương Tuyết sợ đến mức liên tục hét chói tai.
 
***
 
Lâm Đạm tuy rằng hạ quyết tâm không muốn đứa bé này, nhưng lại không có cách nào không để ý đến cảm nhận của dì Tiết. Cô nắm chặt điện thoại, không biết nói chuyện này cho đối phương như thế nào, không ngờ rằng đối phương lại gọi điện đến trước.
 
“Dì Tiết?” Tiếng nói của Lâm Đạm khô khốc.
 
“Đản Đản, có phải con vẫn nên gọi ta là mẹ Dao?”
 
“Mẹ Dao, ngài đã biết?”
 

“Đúng vậy, ta đã biết, con mau bỏ đứa bé đi.” Tiết Dao vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng khóc đau lòng muốn chết của Uông Tuấn.
 
Hốc mắt Lâm Đạm ươn ướt, miệng hơi mở, lại không biết nên nói cái gì.
 
Tiết Dao tiếp tục nói: “Đản Đản, sao con không nói cho ta biết con chính là là Đản Đản?”
 
“Bởi vì con biết người nhất định không đành lòng liên lụy đến con, sẽ bảo con bỏ đứa bé đi.”
 
“Cho nên con đã lựa chọn quyết định khó khăn đó?”
 
“Đúng vậy.”
 
Tiết Dao khóc, đứt quãng mà nói: “Đản Đản, ta giúp đỡ con, từ trước đến nay, đều không mong con báo đáp, ta chỉ hy vọng con sống tốt.”
 
Lâm Đạm cũng nghẹn ngào: “Mẹ Dao, con bảo vệ người cũng chưa bao giờ hỏi được mất, con cũng hy vọng người sống tốt.”
 
Hai người cầm điện thoại yên lặng mà rơi lệ, trong lòng có bi thương, chảy xuôi cũng đều là tình thương. Thì ra người tốt thật sự sẽ được báo đáp, thì ra thế giới này vĩnh viễn không thiếu chân tình. Khóc hồi lâu, Tiết Dao mới khàn giọng mà nói: “Đản Đản, con mãi mãi là con của ta, về sau phải tốt với bản thân mình một chút, biết không?”
 
“Con biết.” Lâm Đạm ngắt điện thoại, dùng tay che lại đôi mắt ướt đẫm. Có những lời nói này của Tiết Dao, rốt cuộc cô đã hoàn toàn giải thoát rồi.
 
Hàn Húc đã sớm dừng xe lại, lướt qua tay lái, ôm cô gái gầy yếu vào trong lòng, không ngừng dịu dàng an ủi: “Đừng đau lòng, dì Tiết sẽ không trách em, tất cả sẽ tốt hơn.” Năm ngón tay của Hàn Húc luồn vào tóc Lâm Đạm, nhẹ nhàng vỗ về, muốn làm cô bình tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Lâm Đạm khóc thút thít, cũng là lần đầu tiên anh ta nhấm nháp tư vị tan nát cõi lòng. Thì ra Lâm Đạm không cần làm cái gì, chỉ cần hốc mắt ươn ướt thôi đã làm anh ta khó chịu như vậy rồi.
 
Tằng Trấn Uyên nôn nóng bất an mà ngồi ở phía sau, muốn ôm Lâm Đạm lại không qua được Hàn Húc khoảng cách gần hơn, chỉ có thể mở cửa xe, đi đến vị trí ghế phụ, trầm giọng nói: “Đừng khóc, tôi đã đặt một bệnh viện tư nhân, không bằng buổi tối hôm nay cô lập tức vào đi, chuyện ở công ty để tôi xử lý, cô cứ an tâm tịnh dưỡng.” Này là chuyện gì? Vì sao thấy Lâm Đạm khóc, trái tim hắn ta như muốn tan vỡ? Khi Âu Dương Tuyết khóc thút thít, anh ta chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui