Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 321: Ai nói tôi hám tiền (21)
Editor: Rượu Nếp
 
Trong khoảng thời gian này, mỗi giờ mỗi phút Uông Tuấn đều muốn trở về, cũng mỗi giờ mỗi phút đều sợ hãi trở về. Lâm Đạm gầy rất nhiều so với lúc anh ta rời đi, đứa bé đã được bốn năm tháng, lại không hề lộ bụng, có thể thấy được trong khoảng thời gian này cô có bao nhiêu mệt mỏi. Trước kia cô thích mặc quần áo màu sắc tươi sáng, bây giờ mỗi ngày đều mặc một bộ tây trang màu đen, nhìn qua rất giỏi giang, lại mất đi vẻ dịu dàng xinh đẹp. Nhưng mà cô còn dịu dàng làm gì? Thụy Phong phá sản, ba không thể gánh được hết gánh nặng, sức khỏe của mẹ không tốt, toàn bộ Uông gia đều dựa vào mình cô chống đỡ, cô dịu dàng thì có ích lợi gì? Nếu Lâm Đạm không kiên cường lên, Uông gia đã sớm suy sụp, ba mẹ đã sớm nhảy lầu tự sát, mà anh ta mãi mãi đeo trên vai tội nghiệt mà sống sót.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uông Tuấn dường như không dám nghĩ đến hậu quả như vậy, cho nên anh ta đối với Lâm Đạm là cảm kích. Anh ta vô cùng may mắn mới có thể ở lúc ba mẹ gặp khó khăn nhất Lâm Đạm lại đứng lên, cho bọn họ hy vọng sống sót, cũng cứu rỗi chính mình từ vực sâu tội lỗi và tuyệt vọng.
 
Uông Tuấn ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn Lâm Đạm, rồi lại không chút che giấu nào mà lộ dưới ánh mắt sắc bén của cô.
 
Lâm Đạm quan sát kỹ Uông Tuấn hồi lâu không thấy. Anh ta gầy đi rất nhiều, trên mặt mấy chỗ xanh tím, như là bị ai đánh một trận, nhưng thay đổi lớn nhất là ánh mắt của anh ta. Lâm Đạm vẫn còn nhớ lần cuối cùng mình nhìn thấy Uông Tuấn, anh ta cười rất tùy ý, đôi mắt đào hoa tỏa sáng dịu dàng đa tình, mà bây giờ nhìn lại, trong mắt anh ta chỉ còn lại mệt mỏi và bất an, giống như con thú đi trong tuyệt vọng, toàn thân ướt sũng, suy sụp.
 
Lâm Đạm không có hứng thú với những điều anh ta gặp phải trong đoạn thời gian này, trực tiếp hỏi: “Anh sớm không về, muộn không về, về đúng lúc này, hẳn là có mục đích đi?”
 
Uông Tuấn càng cúi đầu thấp hơn, một câu cũng không dám trả lời. Âu Dương Tuyết cũng hoàn toàn không ngờ được Tằng Trấn Uyên cũng ở đây, giống như chim sợ cành cong cuống quýt trốn sau lưng Uông Tuấn, còn túm chặt tay anh ta.
 
Uông Tuấn dịch sang bên cạnh, muốn thoát khỏi lôi kéo của cô ta. Không biết vì cái gì, anh ta không muốn biểu hiện một chút thân mật nào với Âu Dương Tuyết trước mặt Lâm Đạm. Uông Tuấn nhìn chằm chằm vào bụng hơi phồng lên của Lâm Đạm, giọng khàn khàn: “Em và con vẫn khỏe chứ?”
 
“Đừng nói sang chuyện khác, anh trở về chuẩn bị làm gì?” Lâm Đạm cực kỳ lạnh nhạt mở miệng.
 
Trời biết, Uông Tuấn không hề có ý muốn nói sang chuyện khác, anh ta thật sự quan tâm Lâm Đạm và đứa bé trong bụng cô. Anh ta ngày đêm cảm ơn đứa bé này đã đến, thậm chí còn thành tâm cầu nguyện cho nó. Nhưng mà sự tin tưởng của lâm Đạm với anh ta đã sớm bị hành động của anh ta phá hủy, anh ta không thể cầu mong Lâm Đạm đối xử dịu dàng với mình như trước kia nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghĩ đến việc Lâm Đạm dù bận rộn học tập vẫn làm cơm đưa đến cho mình, Uông Tuấn như có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Khi đó anh ta chỉ thấy Lâm Đạm dối trá, hám tiền, làm bộ làm tịch, bây giờ nhìn lại, anh ta mới hiểu được chính mình có bao nhiêu hạnh phúc.
 
Hốc mắt Uông Tuấn ửng hồng, câu nói “Em đừng bán cổ phần lấy tiền mặt” kia dù thế nào cũng không thể thốt lên lời. Cổ phần vốn dĩ chính là của anh ta, chỉ cần anh ta còn sống, Lâm Đạm liền không có quyền lực xử lý. Nhưng mà trong lòng anh ta lại không nghĩ như vậy, nếu không phải bất đắc dĩ, anh ta nguyện đem tất cả của mình cho Lâm Đạm.
 
Thấy Uông Tuấn nói không lên lời, Lâm Đạm cười cười, bóc trần nói: “Anh muốn về lấy lại cổ phần của Lĩnh Hàng? Có thể, tôi có thể đưa cho anh, nhưng tôi muốn hỏi anh mấy câu hỏi, anh cần phải trả lời thật lòng.”
 
Uông Tuấn gục đầu xuống, bày ra tư thế sám hối, thấp giọng nói: “Em hỏi đi.” Nên tới vẫn tới, anh ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chất vấn của Lâm Đạm, này không khác gì với việc anh ta bị cực hình.
 
Lâm Đạm hơi cúi người, không hề chớp mắt mà nhìn anh ta, hỏi: “Khi Thụy Phong phá sản, anh có biết không?”
 
“Biết.” Uông Tuấn nhắm mắt lại.
 
“Vậy vì sao anh không trở lại?” 
 
“Anh…” Uông Tuấn cắn chặt răng, cuối cùng gian nan mà mở miệng: “Anh sợ Tằng Trấn Uyên tổn thương Tiểu Tuyết, cho nên không dám trở về.”
 
“Cho nên Âu Dương Tuyết trong lòng anh còn quan trọng hơn Uông gia phải không? Anh có nghĩ sau khi hai người rời đi, Tằng Trấn Uyên sẽ trả thù Uông gia không?” Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào Uông Tuấn.
 

Người khởi xướng mọi chuyện là Tằng Trấn Uyên không nhịn được mà sờ sờ chóp mũi, vậy mà lại có chút xấu hổ.
 
Uông Tuấn nắm chặt tay, vô lực nói: “Anh cho rằng Uông gia có thể trụ được.” Nhưng anh ta thật sự không nghĩ đến năng lực của Tằng Trấn Uyên lại lớn đến thế, đánh sập Uông gia chỉ cần có ba ngày. Nhưng càng làm anh ta ngạc nhiên đó là năng lực của Lâm Đạm, dưới tình thế bị Tằng Trấn Uyên chèn ép như vậy, Lâm Đạm vẫn giữ lại được con đường sống cuối cùng của Uông gia, còn biến Tằng Trấn Uyên từ một kẻ thù lãnh khốc trở thành bạn. Cho dù anh ta không rời đi, mà là dũng cảm đối mặt với họa mà mình gây ra, cũng không có khả năng làm được tốt như Lâm Đạm.
 
Uông Tuấn càng nghĩ nhiều, cảm giác chịu tội trong lòng càng nhiều hơn, hận không thể đào cái lỗ để chui xuống.
 
Lậm Đạm không tính toán buông tha anh ta, tiếp tục nói: “Chuyện chú Uông nhảy lầu anh biết không?”
 
“Anh, anh biết, khi thấy báo chí đưa tin, anh không kịp trở về.” Uông Tuấn lấy tay che mặt, xấu hổ đến không chỗ dung thân.
 
Lâm Đạm bình tĩnh nhìn anh ta hồi lâu, lại hỏi: “Đứa bé trong bụng tôi, anh định làm gì?”
 
Lần này Uông Tuấn không hề chần chờ, lập tức nói: “Tiểu Đạm, em sinh đứa bé ra, anh sẽ chăm sóc hai người cả đời.”
 
Âu Dương Tuyết vẫn tránh ở phía sau bỗng nhiên nức nở một tiếng, hai tay ôm chặt eo anh ta.
 
Lâm Đạm cười như không cười mà cong cong khóe môi, rốt cuộc cũng hỏi vấn đề cuối cùng: “Vậy Âu Dương Tuyết thì làm cái gì bây giờ?”
 
Uông Tuấn bị hỏi đến nghẹn họng, gục đầu xuống nhìn hai cánh tay trên eo, nhưng không biết chọn lựa như thế nào. Âu Dương Tuyết nhanh chóng quyết định nói: “A Tuấn, em nguyện ý cùng anh chăm sóc con của Lâm tiểu thư, cho dù cả đời em không cần sinh con, cũng sẽ nuôi dưỡng đứa bé khôn lớn, như vậy có được không? Anh đừng rời xa em, em cái gì cũng không có!” Cô ta không dám nhìn biểu tình của Tằng Trấn Uyên, chỉ có thể vùi mặt vào phía sau lưng Uông Tuấn.

 
Uông Tuấn do dự, cắn chặt răng, không nói lời nào. Hàn Húc toàn bộ quá trình cũng không nhìn anh ta, chỉ là không ngừng vỗ lưng Lâm Đạm. Tằng Trấn Uyên miệng ngậm xì gà, thái độ có chút cao thâm khó đoán.
 
Lâm Đạm đứng lên, đi đến phía đối diện Uông Tuấn.
 
Ngửi được mùi sữa nhàn nhạt trên người Lâm Đạm, Uông Tuấn nhịn không được mà hít sâu một hơi, trái tim rét lạnh hơi ấm áp lại một chút. Anh ta ngẩng đầu, giống như chết đói mà nhìn cô, lại bị cô bất thình lình tát cho một cái vào mặt, nhưng trong lòng anh ta không oán hận, thậm chí cũng không hề trốn tránh.
 
Lâm Đạm gằn từng chữ: “Cái tát này tôi đánh thay chú Uông, chính anh không rõ ràng, làm hại nửa đời cơ nghiệp của chú Uông mất trong chốc lát, anh phục không?”
 
“Anh phục.” Hốc mắt Uông Tuấn đỏ bừng mà nhìn Lâm Đạm.
 
Lâm Đạm lại tát mạnh thêm một cái nữa, tiếp tục nói: “Cái tát này tôi đánh thay dì Tiết, anh nguyện đi chăm sóc bạn gái, cũng không quan tâm đến sức khỏe của bà ấy, anh bất hiếu.”
 
“Anh bất hiếu.” Uông Tuấn nghẹn ngào lặp lại.
 
Lâm Đạm lại đánh một cái tát nữa, đánh đến nỗi máu miệng của Uông Tuấn đều chảy ra rồi, trầm giọng nói: “Cái tát này tôi thay nhân viên Thụy Phong, nếu không phải vì anh, bọn họ cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn như hiện tại. Anh hủy đi bát cơm của bao nhiêu người anh biết không?”
 
“Anh biết.” Uông Tuấn cắn chặt răng.
 
Hàn Húc căng thẳng mà nhìn chằm chằm Lâm Đạm, sợ cảm xúc của cô dao động sẽ hại đến bản thân, Tằng Trấn Uyên lại cảm thấy mặt mình nóng rát, dường như cũng bị Lâm Đạm tát. Trước đó, hắn cũng không cảm thấy hành vi mua những công ty khác có bao nhiêu tàn nhẫn, từ khi quen biết Lâm Đạm, hắn mới dần ý thức được -- ở thời điểm nào đó, thủ đoạn của chính mình thật ra có thể ôn hòa hơn một chút, cho nên gần đây hắn luôn mời mấy nhân viên Thụy Phong quay trở lại làm, đương nhiên, chỉ giới hạn ở mấy nhân tài tinh anh, ngày tháng qua vẫn tính là ổn.
 
Mặt Uông Tuấn đã sưng đỏ, nhưng vẫn không né tránh như cũ, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm. Lâm Đạm lại buông tay, ngồi lại chỗ.
 

Uông Tuấn sửng sốt hồi lâu mới khàn giọng nói: “Sao em lại không đánh? Của chính em đâu?” Chỉ cần Lâm Đạm có thể thấy dễ chịu một ít, anh ta bị đánh thêm mấy bạt tai cũng cam tâm tình nguyện.
 
Lâm Đạm từ từ nói: “Vì sao tôi phải đánh anh? Trước khi anh xảy ra chuyện không phải đã chia tay với tôi rồi sao? Giữa hai chúng ta không nói đến phản bội. Mang thai là chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ tôi chuẩn bị bỏ đứa bé, sau chú Uông và dì Tiết lại xảy ra chuyện, tôi chỉ có thể lấy đứa bé để kích thích ham muốn sống sót của hai người họ. Sau đó bọn họ đổ bệnh, tôi không thể bỏ mặc ông bà nội của đứa bé, chỉ có thể căng da đầu mà đi từng bước. Nếu như lúc trước tôi cắn răng không nói việc mình mang thai ra ngoài, tôi cũng sẽ có cuộc sống khác. Đây là số mệnh của tôi, là lựa chọn của chính tôi, không trách bất cứ kẻ nào.’’
 
Uông Tuấn vốn dĩ cắn chặt răng dù chết cũng không muốn rơi nước mắt trước mặt Lâm Đạm rốt cuộc cũng khóc rồi. Đến lúc này, vì sao Lâm Đạm còn có thể tỉnh táo như vậy, khoan dung như vậy? Sao cô có thể gánh vác tất cả trách nhiện rồi lại không oán không than, giận chó đánh mèo với người khác?
 
“Tiểu Đạm, em đừng như vậy, em đánh anh đi! Em có thể đánh anh thật mạnh! Thấy em như vậy, anh rất khó chịu!” Uông Tuấn rốt cuộc tránh khỏi cái ôm của Âu Dương Tuyết, quỳ rạp xuống chân của Lâm Đạm, dùng tay túm lấy tay của cô đánh vào mặt mình. Mãi cho đến lúc này, anh ta mới ý thức được mình đã bỏ lỡ cái gì. Sao anh ta có thể bỏ lỡ một người con gái tốt như Lâm Đạm vậy?
 
Tằng Trấn Uyên dùng chân đã văng Uông Tuấn ra, chán ghét nói: “Mày đủ rồi đó! Lâm Đạm còn đang mang thai, mày đừng có động vào cô ấy!” Thật kỳ lại, khi người này và Âu Dương Tuyết ôm ấp, hắn không có phản ứng, nhưng bây giờ lại rất muốn chặt đứt cánh tay đối phương!
 
Hàn Húc ôm lấy bả vai Lâm Đạm, kéo cô vào ngực của mình.
 
Lâm Đạm từ chối sự bảo vệ của anh ta, bình tĩnh nói: “Giấy chứng nhận cổ phần tôi để ở chỗ chú Uông. Nếu anh vừa trở về đã bảo tôi bỏ đứa bé đi, tôi sẽ còn liếc nhìn anh một cái, chỉ tiếc anh một chữ cũng không dám nói. Anh cho rằng chính mình làm việc rất chu toàn, nhưng anh nhìn xem chính mình đến tốt cùng làm ai thất vọng? Chú Uông vì anh mà mất đi gia nghiệp, dì Tiết vì anh mà thể xác và tâm tình đều mệt mỏi, Âu Dương Tuyết vì anh mà lo lắng hãi hùng, tôi vì anh mà người đầy trách nhiệm. Nếu như anh bảo tôi bỏ đứa bé này, ít nhất không làm Âu Dương Tuyết thất vọng, cũng thành toàn cho đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt của hai người, anh nói có đúng không? Được rồi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa, về nhà đi thôi, chú Uông và dì Tiết sẽ rất vui mừng.”
 
Khi tới thì không dám tới, lúc đi thì Uông Tuấn lại không muốn đi. Anh ta bò dậy từ trên mặt đất, cõi lòng đầy mong đợi hỏi: “Tiểu Đạm, còn em làm sao bây giờ? Em nguyện ý cùng anh về sao?”
 
Lâm Đạm vẫn chưa trả lời anh ta, lấy một xấp văn kiện, từ từ nói: “Bây giờ anh đã trở về, Uông gia không còn bất cứ quan hệ nào với tôi. Anh đừng quên, chúng ta đã sớm chia tay.’’
 
“Sao lại không có quan hệ? Trong bụng em còn có đứa bé của anh.” Uông Tuấn nóng nảy.
 
Lâm Đạm chỉ để lại cho anh ta một bóng dáng lạnh nhạt: “Đứa bé tôi sẽ bỏ đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui