Chương 32: Trù nương (31)
Lâm Đạm chỉ ở ngoại thành hai hôm rồi sau đó đã quay lại Kinh thành. Tửu lâu đã bán cho Tần Nhị Nương, nàng cần phải dọn đồ của mình đi, nhường chỗ cho người ta.
“Tửu lâu của ngươi đừng bán được không, tiếp tục mở tửu lâu Quê Nhà nhé?” Tần Nhị Nương cảm thấy có lẽ mình là người ngốc nhất trên thế giới, mua lại tửu lâu của người ta còn một lòng nghĩ trả lại. Tóm lại không được ăn những món ăn do Lâm chưởng quỹ nấu, bà không biết những tháng ngày còn lại ra sao.
“Không mở, ở trong Kinh thành xảy ra nhiều chuyện rồi, ta nên đi đến nơi khác.” Lâm Đạm đã quen sống phiêu bạt khắp nơi, sẽ không dừng lại ở một chỗ lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nói chuyện, thỉnh thoảng bên ngoài có tiếng đập cửa bang bang bang và có người cao giọng gọi: “Lâm chưởng quỹ có trở về không? Khi nào mở cửa buôn bán? Lâm chưởng quỹ, Lâm chưởng quỹ……” Tràn gọi liên tiếp hồi lâu không có tiếng đáp lại, lúc này người bên ngoài mới thở ngắn than dài rời đi.
Loại tình huống này thường có trong mấy ngày Lâm Đạm rời đi, dường như cứ cách một lát lại có khách tới bên này gõ cửa, hỏi một câu. Tửu lâu Quê Nhà đóng cửa, người thành Nam muốn ăn món chuẩn vị quê nhà, chỉ có thể ăn ở trong mơ. Đầu năm nay, người có thể rời xa quê nhà vào Kinh thành kiếm tiền phần lớn đều là nam tử thân thể cường tráng. Bọn họ thì không nấu ăn, mà dù có nấu cũng nấu không được hương vị giống Lâm Đạm, cho nên đành phải gặm bánh ngô.
Từng có những ngày tháng tốt, ai muốn những ngày tháng khổ sở? Được ăn ngon ai lại muốn ăn bánh ngô? Lâm chưởng quỹ không ở đây, cuộc sống này thật khó khăn!
Dường như với những động tĩnh bên ngoài Lâm Đạm chẳng có cảm giác gì, chỉ lo thu dọn đồ vật, Tần Nhị Nương lại phỉ nhổ, cười mỉa nói: “Đừng mở cửa, cho bọn họ sốt ruột chết! Ngày thường ăn đồ ngon trong tửu lâu, đến lúc người ta gặp nạn thì không ai giúp đỡ, một đám súc sinh vong ân phụ nghĩa!”
Lâm Đạm mỉm cười, không nói. Không nói đến súc sinh, chỉ là thói đời nóng lạnh mà thôi. Có điều nàng vẫn cảm ơn Tần Nhị Nương, ngày đó nếu không phải bà dẫn theo các cô nương trong kỹ viện đánh cho Chu thị chạy mất, nói không chừng Chu thị còn làm ầm thật lâu. Người khác sẵn sàng giúp ngươi, đó là tình cảm; không muốn giúp ngươi, đó cũng là bổn phận, chẳng trách được ai.
Cho nên nàng mới bán tửu lâu cho Tần Nhị Nương với giá thấp nhất là mười lượng bạc, còn tặng bà một vò rượu thuốc với mấy món nhắm rượu. Kỹ viện không phải chỗ ăn cơm nhưng rượu và đồ nhắm rượu chẳng thể thiếu, như vậy cũng đủ tình nghĩa.
Hai người vừa dọn đồ vừa trò chuyện, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu thảm thiết, mơ hồ còn có tiếng dập đầu xin tha, ồn ào huyên náo, ầm ĩ đến làm người ta phiền lòng.
“Ai đang đánh nhau ở cửa nhỉ? Ta đi xem, ngươi tránh ở trong đi.” Tần Nhị Nương ném chổi xuống đi ra ngoài.
Lâm Đạm sao có thể để bà mạo hiểm, nàng lấy con dao phay phía sau đi ra. Nàng tránh ở cửa nhìn ra ngoài, thấy Thang Cửu đứng thẳng ở trước bậc thang, còn mấy người thị vệ thì đang đập mấy tên côn đồ dưới chân, lấy sống dao đánh gãy tay bọn họ.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng xin tha của mấy tên côn đồ vọng lại, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi bị trói gô đang quỳ, đúng là Thang Bằng. Lưng hắn ta bị trói bằng cành mận gai, phẫn nộ kêu la: “Cửu ca, vì một người ngoài mà huynh làm đệ mất thể diện như thế, khi về đệ nhất định phải viết một phong thư nói cho đại bá!”
“Đệ dùng quyền để trục lợi bản thân, ức hiếp bá tánh, đệ còn cãi lý?” Thang Cửu lạnh lùng nói.
“Hành động bây giờ của huynh không phải là dùng quyền trục lợi bản thân à?” Thang Bằng giãy giụa nhưng bị Triệu Lục ấn mạnh bả vai xuống, áp quỳ dưới đất.
Thang Cửu không thèm để ý hắn, nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, đôi mắt lập tức sáng lên: “Lâm Đạm, nàng đã trở lại.”
“Các ngươi đây là?” Lâm Đạm vốn định chỉ một ngón tay vào Thang Bằng và mấy tên côn đồ, lúc đưa tay lên mới phát hiện mình đang cầm một con dao phay, vội buông xuống.
Thang Cửu hổ thẹn chắp tay: “Chỗ quan phủ đó nhận được tin của Thang Bằng, cho nên mới mặc kệ án phóng hỏa, giờ ta đưa hắn chịu đòn nhận tội với nàng. Mấy tên lưu manh này là hung thủ phóng hỏa.” Hắn hiển nhiên đã nghe tin, biết Lâm Đạm ở trong tửu lâu cho nên mới không sợ đến một chuyến uổng công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm đã hiểu, liếc mắt qua Thang Bằng còn đang kêu gào mắng chửi, cảm kích nói: “Đa tạ thế tử ra mặt cho ta, lời xin lỗi ta nhận lấy.” Dứt lời muốn đóng cửa lại.
Thang Cửu vội bắt tay chặn ở kẹt cửa, lời nói ngầm có ý cầu xin, “Thế nàng có thể ở lại không?” Mười năm trước hắn không có thể giữ Lâm Đạm lại, mười năm sau hắn hy vọng kết cục này có thể thay đổi. Không ai biết, bóng dáng quật cường của Lâm Đạm xuất hiện biết bao nhiêu lần trong mơ của hắn, nàng lúc nào cũng càng đi càng xa, sau đó dần dần biến mất trong sương mù dày đặc, làm hắn tỉnh lại mà lòng vừa sợ hãi vừa áy náy.
Nếu không phải hắn nghe lời từ một phía, bức bách Lâm Đạm tỷ thí với Nghiêm Lãng Tình, Lâm thúc mất rồi cũng sẽ không bị oan khuất như thế. Có thể nói hắn là ăn đồ Lâm thúc nấu mà lớn, nên phải hiểu Lâm thúc là người như thế nào. Nhưng khi đó hắn giống như bị người ta hạ cổ vậy, Nghiêm Lãng Tình nói cái gì hắn đều tin, cuối cùng ngược lại làm hại Lâm thúc thân bại danh liệt, Lâm Đạm và Tề thị đi tha hương, phiêu bạc nhiều năm.
Cuộc đời này hắn chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, duy chỉ có lỗi với Lâm thúc đã mất, Lâm Đạm và Tề thị. Thấy Lâm Đạm cuối cùng cũng trở lại Kinh thành xa cách đã lâu, một lần nữa xây dựng lại Lâm gia, hắn vui mừng hơn ai hết. Hắn biết Lâm Đạm có bao nhiêu bản lĩnh to lớn, chỉ cần cho nàng đủ thời gian, nàng tuyệt đối có thể vượt qua cả Lâm thúc.
Nhưng mà có một số người cố tình không muốn nàng sống tốt, từng người từng người dùng thủ đoạn bỉ ổi muốn bức nàng đi xa một lần nữa. Bây giờ sự chán ghét của Thang Cửu đối với người Nghiêm gia đã ăn sâu vào xương tủy, nếu không cũng sẽ không dùng thủ đoạn tước chức ngự trù của Nghiêm Lãng Tình.
Hắn nhấn mạnh, lặp lại nói: “Giờ nàng có thể ở lại không? Ta đảm bảo sau này không có ai dám tới khinh nhục nàng.”
Lâm Đạm cười nhạt, vẫn kiên định lắc đầu như cũ.
Nháy mắt sự mong chờ trong mắt Thang Cửu dần mất đi, định nói thêm gì đó, một nam tử chen qua đám người đến gần, nơm nớp lo sợ nói: “Ta là sai vặt của Nghiêm gia, ta tới đưa thư cho tiểu thư nhà ta.”
“Đưa cho ta.” Lâm Đạm duỗi tay nhận thư, sau đó từ từ thở ra một hơi. Người nàng đợi, cuối cùng cũng tới…
Thang Cửu ngó vào thư, thấy trên thư viết một hàng chữ nhỏ bằng trâm hoa —— Sáu tháng sáu, gặp ở Hương Viên. Hương Viên là hoàng trang, người bình thường còn không đến gần được chứ mà nói đi vào. Đó là lâm viên Hoàng thượng thích nhất, có thị vệ trông coi quanh năm, với thân phận của Nghiêm Lãng Tình, sao có thể vào được? Hay là đã được Hoàng thượng cho phép?
Nghĩ tới đây bỗng nhiên Thang Cửu nhớ tới tin tỷ tỷ gửi cho mình, nói là mấy năm gần đây Hoàng thượng rất khoan dung với Nghiêm Lãng Tình, hình như có ý định nạp nàng ta vào hậu cung, bảo hắn nghĩ cách. Cũng vì vậy mới có lời đồn Quý phi nương nương có ý muốn tứ hôn Nghiêm Lãng Tình, gả nàng ta vào Hầu phủ.
Nếu thật sự có chuyện Hoàng thượng chống lưng cho Nghiêm Lãng Tình, trận tỷ thí này sợ là sẽ không công bằng. Vì thế hắn thấp giọng nói: “Hương Viên là lâm viên hoàng gia, không có chỉ dụ ai cũng không thể vào. Người cuối cùng tổ chức yến tiệc ở Hương Viên là trưởng công chúa điện hạ.”
Lâm Đạm hơi nhíu mày, một lát sau gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, tạ ơn thế tử chỉ điểm.” Giọng điệu không nhanh không chậm, rất nhẹ nhàng.
Thang Cửu không nhìn ra nàng suy nghĩ gì, tiếp tục nói: “Ta có thể nghĩ cách hủy bỏ lần tỷ thí này.” Không tỷ thí công bằng hà tất phải tham gia, trước khi làm Nghiêm Lãng Tình mất thánh sủng, đến lúc đó lại so không muộn. Trên đời này ít khi công bằng, nhưng hắn muốn lấy lại công bằng cho Lâm Đạm, công bằng đến muộn tới mười năm.
“Đừng, ta có cách đối phó.” Lâm Đạm lắc đầu mỉm cười. Nàng đợi mười năm, đã không còn kiên nhẫn đợi nữa.
“Nàng suy nghĩ lại đi. Nghiêm Lãng Tình có Hoàng thượng che chở, mời đến làm trọng tài tất nhiên không để nàng ta thua.” Thang Cửu không khuyên được nàng, chỉ có thể chỉ rõ.
Lâm Đạm xua tay, vẫn là câu nói ấy: “Ta có cách, thế tử không cần lo lắng.”
Thang Cửu cắn răng nhìn nàng, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa xúc động. Lâm Đạm vẫn bướng bỉnh như vậy, nhưng mà đúng là vì sự bướng bỉnh này nàng mới đạt được thành quả như hiện tại.
“Thôi, để ta nghĩ cách cho ngươi!” Dứt lời hắn xách Thang Bằng đi mất.
Tần Nhị Nương nhón chân lên nhìn lá thư, thở dài nói: “Hương Viên à, đó chính là nơi Hoàng thượng thích đến nhất, người bình thường không được vào. Lâm chưởng quỹ, ngài đừng ngoan cố với Thang thế tử, đôi khi nhường nhịn một chút cũng không đại biểu là ngươi thua. Trình độ của ngài thế nào, người nhà với nhau biết là được, hà tất lấy trứng chọi đá đá?”
Lâm Đạm lắc đầu, ánh mắt kiên định.
Ngày sáu tháng Sáu rất nhanh đã đến, Lâm Đạm đồng ý lời mời, sau khi qua trạm kiểm soát nghiêm ngặt lại qua một đợt kiểm tra, lúc này mới được phép vào Hương Viên, bên trong vườn năm bước một trạm gác, mười bước một đình, tới tới lui lui tất cả đều là thị vệ tuần tra và cung nhân mặt mũi nghiêm túc, đúng là không khí hoàng gia.
Nếu là đổi lại là người thường vào sẽ bị hù chết, làm gì còn dám tỷ thí? Không nghi ngờ gì, hai người còn chưa chạm mặt, Nghiêm Lãng Tình đã ra oai phủ đầu với Lâm Đạm. Lâm Đạm không biết mình là ai, nhưng nàng có thể đoán được hoàn cảnh kỳ diệu của mình, thậm chí là sóng dậy ầm ầm. Bởi thế nàng nhìn thấy tình hình hiện tại chẳng có chút cảm giác sợ hãi nào, nội tâm giống như ao tù nước đọng không chút gợn sóng.
Nàng đi vào nội viện hết sức tự nhiên, vào sảnh chính, thấy một nam tử tuấn mỹ ngồi ở chủ vị, lập tức quỳ xuống dập đầu. Chân nam tử đi giày minh hoàng, hẳn là Hoàng đế không nghi ngờ gì nữa.
“Đứng lên đi, nghe nói ngươi muốn tỷ thí trù nghệ với Lãng Tình, trẫm lập tức xuất cung làm chứng cho nàng ấy.” Hoàng đế mỉm cười rộng lượng nói: “Lần tỷ thí này, các ngươi chỉ cần thi triển sở trường, không cần băn khoăn, muốn nguyên liệu gì cứ phân phó xuống, cung nhân sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho các ngươi.”
Nghiêm Lãng Tình cúi đầu che miệng, giống như ngượng ngùng. Hoàng đế liếc nhìn nàng ta một cái, cười đến dịu dàng. Ngoài mặt hắn ta công chính, kỳ thật mới nói mấy câu đã chỉ rõ quan hệ thân mật của mình và Nghiêm Lãng Tình, còn có ai dám không thuận theo tâm tư của hắn?
Mấy vị đến làm phán xử hai mặt nhìn nhau, trong lòng có cân nhắc. Những người này không chỉ là ngự trù ở trong cung lâu năm mà còn nổi tiếng sành ăn gần xa, làm chủ một vài tửu lâu lớn, tương đối am hiểu trù nghệ.
Lâm Đạm nắm được đại khái trong lòng không khỏi giật mình. Tám trong số mười người này đều đã từng tham dự trận tỷ thí kia, như thể thời gian quay trở lại ngày xưa. Ngoài ra có những người quen cũ như Thang thế tử, Thành Thân Vương, Cung Thân Vương, Uy Viễn Hầu, Điền Kiềm quận vương ngồi ở một bên quan sát. Nghiêm Thủ Nghiệp bị đánh vốn nên nằm ở trên giường dưỡng thương cũng tới, đang dùng ánh mắt thù hận đắc ý nhìn nàng.
Lâm Đạm khom gối hành lễ, mở miệng là hỏi ngay: “Hoàng thượng, ngài có thể đảm bảo trận tỷ thí này công bằng không?” Hoàng đế luôn tự xưng là minh quân, khi đăng cơ cũng tạo điều kiện để mọi người nêu ý kiến, tìm kiếm hiền tài, ở trên triều đình cũng vô cùng chính trực, biết lắng nghe với những lời khuyên can của mấy vị quan. Lâm Đạm hỏi thẳng thế, hắn ta không muốn gật đầu cũng phải gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...