Chương 318: Ai nói tôi hám tiền (18)
Editor: Rượu Nếp
Người đại lý cúi đầu nhìn điện thoại, tuy mặt tỏ vẻ nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm giơ bảng trả giá 550 triệu, đây là tất cả số tiền bây giờ cô có thể gom góp được. Ngón tay cô lạnh ngắt, không phải vì căng thẳng, mà là vì bất lực. Muốn khởi động con tàu Kim Đỉnh trong nước lũ của tư bản là một chuyện khó khăn đến mức nào. Chính là dù khó cô cũng phải thử một lần, cô không thể để cho Uông gia phá sản, bởi vì đây là chấp niệm của dì Tiết và chú Uông. Cô mượn thân thể của nguyên chủ, mượn vận mệnh của nguyên chủ, nên cũng phải trả nợ ân tình của nguyên chủ.
Tài phú của Tằng Trấn Uyên là bao nhiêu, ngay cả chính phủ Mỹ cũng không rõ. Hắn là một thương nhân tài ba khó thấy, mỗi hạng mục mà hắn đầu tư đều kiếm lời, thậm chí có danh là “Điểm kim thạch”. Năm trăm triệu tuyệt đối là mức thấp nhất của hắn ta, Lâm Đạm thậm chí hoài nghi khi giá cả lên đến một tỷ, trận cạnh tranh này đối với hắn mới tính là bắt đầu. Hắn là một con sói đói, cắn vào yết hầu con mồi sẽ tuyệt đối không chủ động nhả ra.
Khóe mắt Lâm Đạm đỏ ửng, yên lặng chờ người đại lý kia trả giá, đối phương lại trước sau không giơ bảng. MC trên sân khấu bắt đầu đếm ngược ba giây, sau gõ mạnh một búa. Tất cả mọi người đều vỗ tay cho Lâm Đạm, mà cô thì quay về phía Tằng Trấn Uyên, mắt lộ ra kinh ngạc.
Kết thúc? 550 triệu, không nhiều không ít, vừa lúc đạt đến mức tài chính tối đa của cô để đạt được cổ phần Kim Đỉnh, nếu không phải chuyện thật sự xảy ra, cô nhất định sẽ cho rằng đây là nhà đấu giá vui đùa có thiện ý với cô.
Khi Hàn Húc ôm chặt Lâm Đạm, cũng nhẹ nhàng vỗ sống lưng cô, lúc này Lâm Đạm mới xác định tất cả đều là sự thật. Cảm giác mệt mỏi mãnh liệt ập đến, làm hốc mắt cô đỏ lên, Lâm Đạm nhanh chóng ngẩng lên chớp chớp mắt, cố gắng để cho chính mình không lộ ra vẻ yếu đuối.
“Chúc mừng em.” Tiếng nói trầm thấp của Hàn Húc càng làm cho cô cảm thấy an tâm.
“Cảm ơn.” Lâm Đạm không nhịn được mà tựa cằm vào vai Hàn húc, để cho chính mình buông lỏng hết tất cả những gánh nặng, hai giây sau nhanh chóng mặc lại áo giáp dày. Lướt qua vai của Hàn Húc, Lâm Đạm thấy được Tằng Trấn Uyên đang nhìn về phía mình mà vỗ tay, không có chút bộ dáng suy sụp, vì thế lập tức hiểu ra, kỳ thật chính mình không thắng, chỉ là đối thủ nương tay với mình mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt trong trẻo của Lâm Đạm lại dâng lên một tầng hơi nước, môi đỏ kẽ cong, lộ ra nụ cười thật lòng với đối thủ của mình.
Động tác vỗ tay của Tằng Trấn Uyên hơi ngừng lại mấy giây, đôi mắt xanh thẳm xoẹt qua mấy tia kinh ngạc. Khi hắn cẩn thận nhìn lên, Lâm Đạm đã rời khỏi vòng ôm của Hàn Húc, thẳng sống lưng nhìn về phía MC. Cô lại biến thành nữ cường nhân bày mưu lập kế, dường như những mệt mỏi phía trước, mềm mại, đáng yêu, yếu đuối chỉ là một hồi ảo giác.
Tằng Trấn Uyên vừa lắc đầu vừa cười nhẹ, hoàn toàn không thấy sự phẫn nộ hay không cam lòng của việc bị thua.
Tằng Nghị Hiên không rõ nội tình hỏi: “Anh, sao người đại lý không trả giá? Ngủ gật hả? Không mua được thì thôi, anh cũng đừng trút giận lên đầu Lâm Đạm.” Cậu ta quá hiểu tính xấu của anh trai mình, Âu Dương Tuyết chọc giận hắn, hắn luôn lăn lộn chính mình, thật là thiếu đòn!
Tằng Trấn Uyên cười lạnh một tiếng, lười trả lời câu hỏi của em trai ngốc.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, nhân viên công tác dẫn Lâm Đạm đi làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, lúc đi ngang qua đại sảnh vừa hay thấy bóng dáng chuẩn bị rời đi của Tằng Trấn Uyên. Tằng Trấn Uyên hôm nay mặc bộ vest màu đen, không nhanh không chậm mà đi trong giữa đám người tai to mặt lớn, có vẻ rất gây chú ý. Hắn ta ước chừng cao hơn người xung quanh hẳn một cái đầu, dáng người hàng năm không ngừng rèn luyện vô cùng mạnh mẽ, chỉ một bóng lưng cao lớn cũng đã đủ phô trương mị lực nam tính không gì sánh kịp của hắn ta.
Rất nhiều người có ý muốn bắt chuyện cùng hắn, thái độ nịnh nọt, hắn lại có chút lạnh lùng, đầu ngón tay kẹp một điếu xì gà, cười như không cười, môi mỏng thỉnh thoảng phu ra một làn khói mỏng, bộ dáng bất cần đời tràn ngập dã tính.
Không cần tìm hiểu nội tại của hắn, chỉ cần nhìn bên ngoài cũng có thể biết, đây là một người đàn ông không dễ ở chung. Nhưng mà chính người đàn ông này, trên hội đấu giá vừa mới kết thúc đã chủ động đem thành quả thắng lợi chắp tay nhường lại. Nghĩ đến đâu. Lâm Đạm hơi bước qua, cao giọng nói: “Tằng tiên sinh xin dừng bước.”
Tằng Trấn Uyên dường như dừng lại ngay lập tức, đứng ở trước cửa chờ Lâm Đạm. Ý thức được Lâm Đạm là một thai phụ, hắn ta nhanh chóng dụi điếu xì gà vào thùng rác.
“Lâm tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?” Tằng Trấn Uyên hơi đưa tay đỡ Lâm Đạm, bởi vì hắn chú ý thấy sàn nhà trước cửa vừa mới lau, rất trơn.
“Cảm ơn anh.” Lâm Đạm thật lòng mà nói.
“Cảm ơn tôi cái gì?” Tằng Trấn Uyên nhướng một bên mày, dường như không hề biết ý đồ của Lâm Đạm.
Lâm Đạm không nhịn được cười, chủ động vươn tay nắm lấy tay hắn ta, nói lại lần nữa: “540 triệu tuyệt đối không phải là giới hạn cao nhất của anh, cho nên tôi muốn cảm ơn anh.”
Tằng Trấn Uyên cầm bàn tay mềm mại của Lâm Đạm, lòng bàn tay bỗng nhiên nóng lên. Đây là lần đầu tiên hắn ta không tính toán tiền tài, không so đo được mất, chủ động từ bỏ một cuộc làm ăn chú định sẽ mang lại lợi nhuận to lớn. Trên thực tế, khi hắn đi ra khỏi phòng đấu giá, cũng có một nháy mắt cảm thấy ảo não, hắn không rõ chính mình tại sao lại làm như vậy.
Nhưng bây giờ, khi hắn đối mặt với nụ cười lấp lánh của Lâm Đạm, hắn bỗng nhiên tiêu tan. Hắn ta từ bỏ cuộc làm ăn lớn này, chính là có thể có được một câu cảm ơn cùng với nụ cười nhẹ nhàng tươi sáng của người con gái này, chỉ đơn giản là như vậy. Này có lẽ là một thứ hư vô mờ mịt nhất mà hắn từng mua, lại cũng là có giá trị nhất.
“Không cần cảm ơn, hy vọng về sau chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Tằng Trấn Uyên dùng sức nắm tay Lâm Đạm, ước chừng nửa phút mới buông ra.
Lâm Đạm không rõ nguyên nhân, hắn cũng đã xoay người rời đi rồi.
Hàn Húc nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn của Tằng Trấn Uyên nói: “Hắn có thể không mua được cổ phần Kim Đỉnh của Thụy Phong, nhưng có thể mua những cổ phần phân tán của các cổ đông khác, chỉ là quá trình có chút phiền toái mà thôi.”
Lâm Đạm bừng tỉnh đại ngộ, cũng không có năng lực đi ngăn cản hành động của Tằng Trấn Uyên. Tất cả tài chính của cô đã dùng hết rồi, mà đoàn đội nghiên cứu của Kim Đỉnh bây giờ vẫn là cái động không đáy, chỉ thấy được cần đầu tư rất nhiều tiền, hoàn toàn không nhìn thấy sản phẩm. Cô cần nhanh chóng tìm được người đầu tư có thực lực mạnh, nếu không Kim Đỉnh tuyệt đối không thể trụ qua thời kỳ bảo hộ, mà Tằng Trấn Uyên gia nhập đối với Kim Đỉnh chưa chắc đã là chuyện xấu. Thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng.
Hàn Húc vỗ nhẹ bả vai cô, an ủi nói: “Em đừng lo lắng, trong tay tôi còn 500 triệu tài chính, có thể đầu tư tất cả cho em.”
Lâm Đạm kiên định nói: “Tôi sẽ không dùng đến tiền của anh.”
Hàn Húc dùng tay đỡ lấy, lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Điều mà anh ta để ý trước nay đều không phải là tiền, mà là người, rốt cuộc đến bao giờ Lâm Đạm mới có thể tin tưởng điều này? Có lẽ lúc ban đầu anh ta giúp đỡ Lâm Đạm là xem mặt mũi của Uông Tuấn, nhưng sau này anh ta lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện mà đi chăm sóc cô. Thấy cô mệt mỏi, trong lòng anh ta sẽ khó chịu; thấy cô vui vẻ, anh ta cũng vui vẻ. Bất tri bất giác, cảm xúc của anh ta đã hoàn toàn do Lâm Đạm khống chế.
Hàn Húc, đây là báo ứng của mày. Ông trời đang trừng phạt mày lúc trước ngạo mạn. Nghĩ đến đây, Hàn Húc chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Dường như mỗi ngày, trong lòng anh ta đều ấp ủ một câu hỏi, lại lui bước trong nháy mắt khi chuẩn bị buột miệng thốt ra. Anh ta muốn nghiêm túc hỏi Lâm Đạm: Cảm giác của cô đối với anh ta vẫn còn chứ?
Nhưng mà bây giờ Lâm Đạm có bao nhiêu gian nan anh ta là người hiểu hơn bất cứ ai, sao có thể nhẫn tâm làm cô có thêm áp lực? Trong bụng cô còn có đứa bé của Uông Tuấn, là con dâu mà dì Tiết mà chú Uông thừa nhận, giữa bọn họ không có khả năng.
Nếu không có Uông Tuấn và đứa bé này thì thật tốt? Gần đây Hàn Húc luôn không nhịn được mà nghĩ như vậy, vì thế bất tri bất giác mà hận bản thân vô cùng. Nhưng hận thì hận, lại luyến tiếc để cho Lâm Đạm chịu một chút khổ sở, vì thế vẫn như cũ mỗi ngày đến giúp cô nấu cơm, quét nhà, mua sắm đồ đạc, đưa cô đi bệnh viện kiểm tra. Hàn Húc gánh vác tất cả trách nhiệm của một người chồng, một người cha, lại cam tâm tình nguyện.
***
Biết được con dâu mua được quyền khống chế cổ phần Kim Đỉnh, Uông Triệu Khôn không nhịn được mà lệ tuôn rơi, lôi kéo tay của Lâm Đạm liên tiếp nói Uông gia thật có lỗi với cô. Tâm tình của Tiết Dao cũng tốt hơn, sức khỏe cũng dần có khởi sắc. Khi Uông gia cường thịnh, bà thường xuyên phát bệnh, bây giờ Uông gia suy tàn, trái tim của bà lại vô cùng kiên cường dẻo dai, này vẫn là nhờ công có sự xuất hiện của Lâm Đạm, cũng cảm ơn sinh mệnh mới đã đến. Chỉ cần cuộc sống có hy vọng, cho dù tình cảnh có khó khăn, con người cũng có thể vượt qua.
Từ sau khi Thụy Phong phá sản, mấy bạn già trên thương trường của Uông Triệu Khôn đều không tới lui. Nhưng là, từ khi con dâu mua được quyền khống chế cổ phần Kim Đỉnh, những người này lại bắt đầu xuất hiện bên người ông. Bọn họ mang theo rổ trái cây đến thăm ông, không phải không có hâm mộ mà nói: “Lão Uông, không đến ba tháng, Kim Đỉnh đã ra khỏi thời kỳ bảo hộ phá sản, nghe nói gần đây còn có hai vốn đầu tư kếch xù, con dâu kia của ông cũng quá có năng lực rồi.”
Uông Triệu Khôn ngoài miệng nói người trẻ tuổi cần rèn luyện nhiều, kỳ thật trong lòng có sự kiêu ngạo khó có thể tả được. Con trai chết là đả kích quá lớn đối với ông và vợ, nhưng là con dâu đến hoàn toàn xoa dịu nỗi đau của hai vợ chồng già. Chờ khi sức khỏe của ông tốt rồi, ông sẽ đi làm cùng con dâu, truyền kinh nghiệm suốt đời của mình cho cô. Con trai không nên thân, nhưng con dâu ông lại là nữ cường nhân được công nhận trong giới. Bây giờ có ai không hâm mộ ông có phúc?
Tâm tình tốt, sức khỏe của Uông Triệu Khôn và Tiết Dao cũng tốt hơn, chuẩn bị dọn về cùng một viện điều dưỡng. Sau lưng Lâm Đạm có Hàn Húc, Tằng Trấn Uyên lại thu mua 30% cổ phần Kim Đỉnh, bắt đầu đầu tư vào nghiên cứu phát minh, Lâm Đạm tự nhiên dư dả, muốn cải tạo hoàn cảnh sinh hoạt cho ai vị trưởng bối.
Hôm nay, khi Lâm Đạm lái xe đến bệnh viện đón Uông Triệu Khôn, mới vừa đỡ ông ra khỏi cửa đã bị một người đàn ông cản đường. Người đàn ông quỳ xuống túm chặt ống quần Uông Triệu Khôn, nói chính mình là công nhân Thụy Phong, bởi vì gặp sự cố trong công việc, bị máy móc cắt đứt một chân, mất đi năng lực lao động. Bây giờ Thụy Phong đóng cửa, con gái hắn lại đang mắc bệnh bạch cầu, rất cần tiền, hy vọng Uông tổng có thể trả tiền lương đã nợ cho hắn.
Tài sản Thụy Phong đã sớm bán đấu giá, số tiền đoạt được lại bị chia ở tòa án, chưa được giải ngân, đây cũng là chuyện không có cách nào. Uông Triệu Khôn kiên nhẫn giải thích một phen, người nọ không tin, trong mắt ẩn mấy phần hận ý điên cuồng.
“Thụy Phong đóng cửa, không phải ông vẫn còn Kim Đỉnh sao? Con dâu ông bây giờ là cổ đông lớn nhất của Kim Đỉnh, ông đừng cho là tôi không biết.” Tròng mắt của người đàn ông đã đỏ ửng.
“Thụy Phong là Thụy Phong, Kim Đỉnh là Kim Đỉnh, tôi không thể tham ô tiền của Kim Đỉnh đi bù vào Thụy Phong được, đó là phạm tội.” Lâm Đạm che chở phía trước Uông Triệu Khôn.
Người đàn ông đưa tay vào túi áo khoác, hai bên sườn hiện lên gân xanh, như đang ẩn nhẫn cái gì. Trong lòng Lâm Đạm có dự cảm, lập tức nói: “Như vậy đi, tôi về suy nghĩ biện pháp, ba ngày sau anh bảo những người công nhân chưa nhận tiền lương của Thụy Phong đến tổng bộ chờ tôi, tôi sẽ cho các anh một câu trả lời thích đáng.”
Tay đang đưa vào túi áo khoác của người đàn ông chậm rãi buông xuống, lại liếc nhìn Lâm Đạm một cái, lúc này mới rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...