Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 317: Ai nói tôi hám tiền (17)
 
Editor: Rượu Nếp
 
Ngày hội đấu giá, mấy vị lãnh đạo ngành công nghiệp chế tạo cùng tề tụ, trong đó bao gồm Tằng Trấn Uyên. Hắn biến mất trong đám người, ngụm được ngụm không mà uống champagne, đôi mắt xanh thẳm thỉnh thoảng đảo qua đám người nhốn nháo, muốn tìm được thân hình thon thả lại mảnh khảnh kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tằng Nghị Hiên bám vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Anh, anh nói xem hôm nay Lâm Đạm có thể tới không?”
 
“Cô ấy nhất định sẽ đến.” Tằng Trấn Uyên chắc chắn mà nói. Tuy mới gặp mặt một lần, nhưng ấn tượng của hắn với Lâm Đạm lại vô cùng sâu sắc. Đó là một người con gái thông tuệ, kiên cường, càng là một người con gái dũng cảm không sợ hãi, mặc dù biết rõ đây là thất bại, cô ấy cũng sẽ đến.
 
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, Lâm Đạm và Hàn Húc liền sóng vai mà đi vào. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen dài, hoàn toàn che đi bụng hơi nhô lên, làn da vốn trắng như sứ, dưới ánh đèn càng thêm trong suốt, đôi mắt vô cùng sạch sẽ lấp lánh, như là bầu trời đầy sao.
 
Không hề nghi ngờ, Lâm Đạm là sắc thái tươi sáng nhất trong buổi bán đấu giá này, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người. Có người khẽ nói nhỏ: “Đó chính là con dâu của Uông Triệu Khôn, năng lực rất mạnh. Cục diện rối rắm của Thụy Phong như vậy mà con bé còn có thể xử lý, bồi dưỡng mấy năm không biết chừng còn có thể tiếp nhận tài sản của Uông Triệu Khôn.”
 
“Tiếp nhận tài sản của Uông Triệu Khôn? Có phải hơi muộn không?”
 
“Không muộn, nghe nói Kim Đỉnh được chính phủ phát viện trợ tài chính, chỉ cần cố gắng qua thời kỳ bảo hộ phá sản, còn có thể một lần nữa phát triển.”
 

“Vậy hôm nay cô ấy đến hẳn là để thu hồi cổ phần Kim Đỉnh ở Thụy Phong đi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, 45% cổ phần, chỉ cần hôm nay cô ấy có thể giành được, Kim Đỉnh vẫn là của Uông gia. Có cô con dâu này, Uông Triệu Khôn kia không sụp được. Ông ta tốt số, tuy rằng con trai không nên thân, nhưng tìm bạn gái lại có mắt nhìn.”
 
“Năng lực mạnh chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm tốt. Nhân phẩm của vị con dâu của Uông Triệu Khôn này tốt đến không còn lời nào để nói. Nghe nói ngày lão Uông nhảy lầu, con dâu ông ta chạy từ bệnh viện đến để cứu, người ta đã chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, chuẩn bị bỏ đứa bé đi, lại vì cứu lão Uông, lúc này mới nói tin mình có thai ra.”
 
“Cô bé này thật sự rất tốt, là người làm đại sự. Nhân hậu, thông tuệ, lại có năng lực, lại biết gánh vác trách nhiệm, quá tốt, quá tốt! Gần đây tôi luôn bảo con trai mình, về sau tìm bạn gái không cần phải xem gia cảnh, cũng không cần nhìn dung mạo, chỉ cần xem tình tình cùng phẩm cách. Nếu nó tìm được bạn gái giống như Lâm Đạm, buổi tối tôi nằm mơ cười đến nỗi tỉnh.”
 
“Cưới vợ thì cười vợ hiền, câu dạy của tổ tiên khẳng định không hề sai. Tôi cũng dặn con trai mình như vậy. Lão Uông Triệu Khôn tốt số, không hưởng được phúc của con trai, con dâu lại tuyệt vời vô cùng.”
 
Một đám lãnh đạo vừa nói chuyện vừa cười từ ái với Lâm Đạm.
 
Lâm Đạm không rõ nguyên nhân, nhưng cũng gật đầu cười nhạt, thái độ khiêm tốn lễ độ.
 
Cũng có một số thanh niên tài tuấn chú ý đến Lâm Đạm, lục tục kéo qua bắt chuyện với cô, trong lời nói tràn ngập hảo cảm. Tuy rằng tin tức cũng không truyền ra bốn phía, nhưng những lời gièm pha chuyện mà Uông Tuấn làm, xã hội thượng lưu gần như đều biết hết. Đối với hành động của Lâm Đạm thời gian gần đây, bọn họ thật lòng bội phục, cũng thật lòng thương tiếc.
 
Lâm Đạm không giỏi giao tiếp, lại cố gắng đối phó với đám người không ngừng tới lui. Trên thương trường, quan hệ là tài nguyên vô cùng quan trọng, cô muốn thích ứng hoàn cảnh này, cũng muốn thay đổi tính cách của mình. Nhưng càng là như vậy, cô càng nhớ đến phòng thí nghiệm. Ở trong phòng thí nghiệm, cô không cần phải ứng phó với bất kỳ ai, cũng không cần ngụy trang gương mặt tươi cười, chỉ cần an tĩnh, toàn tâm xử lý vật phẩm thí nghiệm và số liệu. Kia mới chính là nơi làm cho cô cảm giác an tâm.

 
Hàn Húc dường như nhận ra sự mệt mỏi của Lâm Đạm, lập tức dùng tay hơi đỡ lấy eo cô, đưa cô đến gần vách tường, lại thấy nhân viên phục vụ bưng đến một ly sữa ấm đang đi về phía Lâm Đạm, thấp giọng nói: “Lâm tiểu thư, đây là đồ uống mà Tằng tiên sinh gọi cho cô.”
 
Lâm Đạm xoay người nhìn về phương hướng của người nhân viên, lại thấy Tằng Trấn Uyên từ phía xa nâng chén lên hỏi thăm mình, môi mỏng khẽ nhếch, giống như tâm tình không tồi.
 
Lâm Đạm không từ chối ý tốt của hắn, bưng ly sữa lên uống một ngụm nhỏ, dùng khẩu âm nói tiếng cảm ơn với hắn ta.
 
Đôi mắt xanh thẳm của Tằng Trấn Uyên dịu dàng như nước, ý cười trên khóe môi cũng gia tăng thêm. Hắn bình tĩnh nhìn Lâm Đạm hồi lâu mới nghiêng người tiếp tục nói chuyện với người ở xung quanh.
 
Hàn Húc nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tằng Trấn Uyên, ánh mắt không khỏi có chút trầm xuống, trong lòng lại càng là một trận ảo não. Sao anh ta lại không nghĩ ra gọi cho Lâm Đạm một ly nước uống phù hợp với thai phụ chứ? Lần sau nhất định phải chú ý. Yên lặng ghi nhớ điều này, lúc này sắc mặt anh ta mới hoàn hoãn hơn một chút, nói chuyện với những người không ngừng vây lại đây.
 
Tới 10h30, hội đấu giá chính thức bắt đầu. Đều nói thuyền vỡ vẫn còn 3000 cái đinh, cho dù Thụy Phong đã phá sản, nhưng nó vẫn để lại rất nhiều đồ có giá trị, đặc biệt là mấy nhãn hiệu độc quyền nổi tiếng, đều là hạng mục được mọi người tranh mua. Kỹ thuật màn hình chiếu thực tế ảo 4D và màn hình dẻo của Kim Đỉnh vẫn còn đang ở trong giai đoạn nghiên cứu, chưa có bất kỳ thành quả nào, kế tiếp còn phải tiêu tốn rất nhiều tiền để nuôi dưỡng đoàn đội nghiên cứu, có thể nói là một cái động không đáy, cho nên mấy vị lãnh đạo không có hứng thú với cổ phần Kim Đỉnh.
 
Làm ăn quan trọng nhất vẫn là tầm nhìn, không có tầm nhìn, cho dù là bãi vàng ở trước mắt cũng không thấy. Ánh mắt của Tằng Trấn Uyên độc ác, mấy hạng mục độc quyền phía trước Tằng Trấn Uyên không thèm nhìn, chỉ yên lặng chờ cổ phần Kim Đỉnh. Lâm Đạm cũng vậy.
 
Hai người ngồi ở hai bên, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy nhau. Tằng Trấn Uyên luôn không nhịn được mà nhìn Lâm Đạm, mà Lâm Đạm từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn người chủ trì, chưa từng phân tâm. Cô làm việc rất chuyên chú, giống như một chiến sĩ sôi sục ý chí chiến đấu.
 

Tằng Trấn Uyên càng nhìn càng thấy thú vị, không nhịn được cười cười.
 
Cuối cùng, MC cũng từ từ nói: “Tiếp theo đây đấu giá chính là 45% cổ phần Kim Đỉnh của Thụy Phong, giá ban đầu là 3000 vạn, mỗi lần giơ bảng tăng một ngàn vạn, xin mời các vị trả giá.
 
Chính phủ hạn chế xí nghiệp nước ngoài thu mua Kim Đỉnh, vì thế Tằng Trấn Uyên không nhấc tay, mà là mấy lão thần ngồi ở khắp phía dưới. Hắn ta tưởng rằng Lâm Đạm sẽ gấp không chờ nổi mà giơ bảng, lại không ngờ được đối phương không hề trả giá. Sau đó có mấy người lục tục tăng giá, đến 100 triệu, Lâm Đạm vẫn không thay đổi, 200 triệu cũng không nhúc nhích, 280 triệu, người giơ bảng trả giá chỉ còn hai ba người, lúc này cô mới giơ bảng trong tay lên, bắt đầu tiến vào cuộc đua. Cô còn trầm ổn hơn nhiều so với tưởng tượng của Tằng Trấn Uyên.
 
Tằng Trấn Uyên quay đầu nhìn Lâm Đạm, lòng bàn tay khẽ vuốt ve khoé môi nhếch lên.
 
Lâm Đạm căn bản không hề chú ý đến hành động của hắn, chỉ lại một lần giơ bảng lên, con số đã sắp vượt qua 330 triệu.
 
Tằng Nghị Hiên không nhịn được, dán vào bên tai Tằng Trấn Uyên nói: “Anh, Lâm Đạm lấy tiền ở đâu vậy, không phải là vay nặng lãi chứ?” Cũng kỳ lạ, cậu ta không quan tâm anh trai có thể kiếm tiền không, ngược lại đi lo lắng cho một người xa lạ.
 
“Cô ấy bán thành quả nghiên cứu của mình đi.” Từ lúc quen biết Lâm Đạm, Tằng Trấn Uyên không nhịn được mà chú ý cô, tự nhiên sẽ biết việc cô bán thành quả nghiên cứu của mình cho một nhà sinh vật học nào đó ở Mỹ. Không có thành quả này, sau này cô còn có thể thuận lợi vào Harvard học tập không còn không biết được.
 
“Bao nhiêu tiền?” Tằng Nghị Hiên líu lưỡi. Cậu ta không nghĩ đến Lâm Đạm thật sự có thể gom được mấy trăm triệu trong vòng ba ngày, người con gái này thật sự có tài.
 
“8000 vạn đô la Mỹ, tương đương với hơn 550 triệu nhân dân tệ.” Tằng Trấn Uyên tiếc nuối mà lắc đầu. 8000 vạn đô la Mỹ tuy rằng nhiều, nhưng muốn thắng được hắn tuyệt đối không có khả năng, hắn ta đưa cho người phân phối 1 tỷ, hơn nữa, tùy lúc có thể thêm tiền.
 
“Xong rồi, cô ấy hoàn toàn không có hy vọng.” Tằng Nghị Hiên lập tức than, chọc cho Tằng Trấn Uyên cười như không cười mà liếc nhìn cậu ta mấy cái.
 
Từ trước đến nay Tằng Trấn Uyên chưa thấy em trai thương tiếc một người con gái nào, thế nên hắn từng cho rằng em trai mình là gay. Nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, em trai không phải là không thương hoa tiếc ngọc, chỉ là không gặp được người con gái khiến cho nó rung động thôi.

 
Khi nói chuyện, trả giá đã lên đèn 480 triệu, hiện trường bắt đầu xôn xao. Bọn họ không hề biết một công ty cổ phần vô danh tiểu tốt như vậy có thể có giá cao đến như thế. Trên phương diện này có phải là có lợi không? Mặc dù rất nhiều lãnh đạo đã đoán được, nhưng cũng không có năng lực gia nhập cuộc đua, trước khi bọn họ đến đã chuẩn bị tài chính tương ứng với đồ mình muốn đấu giá, thật sự không có cách nào lấy ra hơn 450 triệu.
 
Lần này là chiến trường của Lâm Đạm và Tằng Trấn Uyên.
 
Giá cả không chút ngoài ý muốn nào mà đạt đến mức 500 triệu, vững vàng ngăn chặn phòng tuyến tâm lý của Lâm Đạm, nhưng đôi mắt của cô cũng chưa từng chớp, trực tiếp giơ bảng trả giá 510 triệu. Nếu không phải Tằng Trấn Uyên hiểu biết tình hình của cô, thiếu chút nữa cũng bị biểu tình của cô lừa.
 
Người đại lý giơ bảng 520 triệu.
 
Lâm Đạm giơ tay trả giá 530 triệu. Hàn Húc lúc này ghé sát vào tai cô nói: “Tiếp tục trả giá, chỗ này tôi đã chuẩn bị hơn 500 triệu.” Trên thực tế, anh ta cũng không ngờ được lão gia tử nhà mình sẽ hào phóng như vậy. Biết được số tiền này mượn để cho Lâm Đạm cứu Kim Đỉnh, lão gia tử lập tức đồng ý, còn lời nói thấm thía mà nói với anh ta: “Cô bé này coi trọng tình nghĩa, tương nhiên nhất định là nhân vật ghê gớm, nên giúp thì chúng ta nhất định sẽ giúp.”
 
Lâm Đạm ghét sát vào Hàn Húc, khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
 
Trong lòng Hàn Húc một trận phiền muộn, cũng không còn sức sửa lại thái độ quá mức khách sáo của cô. Chịu ân huệ của người khác, Lâm Đạm sẽ nhớ cả đời, hai chữ ‘cảm ơn’ này dù thế nào cô cũng không quên, cũng không có cách nào quên.
 
Nhận ra khóe mắt Lâm Đạm hơi hơi phiếm hồng, lại toát ra vẻ mệt mỏi cùng yếu ớt, Tằng Trấn Uyên không khỏi ngẩn người. Hắn không biết rốt cuộc Hàn Húc đã nói gì với cô, lại cảm thấy rất phiền muộn, nhịn không được túm cà vạt, hơi thả lỏng cổ bị siết chặt.
 
Mắt thấy người đại lý giơ thẻ bài 540 triệu, cuối cùng hắn lấy điện thoại ra, yên lặng gửi đi hai chữ: “Đủ rồi, có thể dừng lại.”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui