Chương 316: Ai nói tôi hám tiền (16)
Bây giờ nhìn lại Lâm Đạm, Tằng Nghị Hiên không cảm thấy Lâm Đạm không ngốc một chút nào, ngược lại còn thấy toàn thân cô như đang phát sáng. Không hề nghi ngờ, cô là người con gái đẹp nhất mà cậu ta từng gặp, cho dù bên ngoài hay là nội tâm.
Lâm Đạm nắm ly sữa trong tay, bình tĩnh nói: “Tôi không ngốc, tôi chỉ làm chuyện mà tôi nên làm thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tằng Nghị Hiên không chớp mắt mà nhìn Lâm Đạm, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tằng Trấn Uyên đã sớm lâm vào yên lặng từ khi Lâm Đạm bắt đầu kể chuyện xưa. Đôi mắt lam xanh thẳm của anh ta giờ phút này như biến thành màu lam trầm, từng câu nói: “Lâm tiểu thư, cô thật sự làm tôi kinh ngạc.” Thì ra một người có thể vì một phần ân tình mà làm được đến mức này; thì ra có người có thể không chút oán hận mà trả giá tất cả như vậy. Nếu người năm đó hắn cứu không phải là Âu Dương Tuyết mà là Lâm Đạm, kết quả sẽ như thế nào?
Tằng Trấn Uyên không muốn so sánh bất kỳ ai với Âu Dương Tuyết, chính là hắn không nhịn được. Đối mặt với sự kháng cự của Âu Dương Tuyết, hắn sẽ bực bội, lại cũng rất áy náy. Hắn thường nghĩ, chính mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Nhưng bây giờ, đối mặt với Lâm Đạm có cùng cảnh ngộ, hắn đột nhiên nhận ra, chính mình có bao giờ để Âu Dương Tuyết thua thiệt nửa phần? Hắn đem tất cả những thứ tốt nhất nâng đến trước mặt cô ta, cô ta có thể không nhận, nhưng cũng không thể bởi vậy mà oán hận hắn. Có lẽ hắn đã không cho cô ta quyền lựa chọn, nhưng lúc nhận sự giúp đỡ của hắn, cô ta cũng có được quyền từ chối.
Cô ta hoàn toàn có thể nói với hắn: Xin lỗi, tôi không cần sự giúp đỡ của anh, bởi vì tôi không có cách nào báo đáp. Như vậy, hắn nhất định sẽ buông tay, Tằng Trấn Uyên hắn có từng cưỡng bách kẻ nào?
Mấy ngày nay, mỗi giờ mỗi phút hắn đều trải qua trong giày vò. Hắn không ngừng tự trách chính mình có phải là đã bức bách Âu Dương Tuyết quá mức, thế nên mới làm cô ta đi vào đường cùng. Nhưng bây giờ, đôi mắt bị tình yêu che mờ của hắn đột nhiên rõ ràng, trái tim bị hối hận và đau đớn kịch liệt tra tấn của hắn được giải thoát rồi. Nhìn người con gái ngồi ở đối diện mình, có vẻ bình tĩnh, vân đạm kinh phong như vậy, hắn cảm thấy tất cả đều thông suốt rồi.
Tằng Trấn Uyên không nhịn được cười cười, nói thẳng: “Lâm tiểu thư, cô thật sự là một người con gái tốt, Uông Tuấn không xứng với cô. Tôi rất thưởng thức cô, cũng không đành lòng làm khó dễ cô, như vậy đi, nếu cô uống hết bình rượu này, tôi liền buông tha cho Uông gia, thế nào? Chỉ cần công ty năng lượng ô tô mới của Uông gia ở Mỹ được bãi bỏ lệnh cấm, giảm đi một tỷ đô la Mỹ tiền phạt, Uông gia hoàn toàn có thể xin phá sản ở trong nước, ra nước ngoài tiếp tục phát triển. Nói như vậy cô cũng phát hiện ra, con mồi tôi nhìn trúng là Kim Đỉnh, mặc dù cô nhiễu loạn kế hoạch của tôi, tôi cũng có cách giành được nó. Chỉ cần tôi không buông tay, Uông gia tuyệt đối không có cơ hội trốn thoát.”
Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào chai Vodka trên bàn không nói chuyện. Cô đương nhiên biết Tằng Trấn Uyên có trăm phương ngàn kế giành được Kim Đỉnh. Thụy Phong đã phá sản, cổ phần của nó ở Kim Đỉnh phải bán đấu giá, chỉ cần Tằng Trấn Uyên tìm một đại lý thu mua cổ phần bối cảnh sạch sẽ ở trong nước, hắn ta nhất định có thể thu mua cổ phần của Kim Đỉnh. Bằng mạng lưới giao thiệp của hắn ta, người nguyện ý làm điều này cho hắn ta rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim Đỉnh vẫn ở trong tình thế nguy hiểm như cũ, điều này Lâm Đạm rõ ràng hơn ai hết. Cô chậm rãi vươn tay với bình rượu, lại bị Hàn Húc dùng sức nắm cánh tay, trầm giọng nói: “Cô đừng xúc động.”
Ánh mắt Tằng Trấn Uyên lấp lánh mà nhìn Lâm Đạm.
Tằng Nghị Hiên không đành lòng: “Anh, thôi bỏ đi, anh đừng làm khó dễ Lâm tiểu thư.”
Lâm Đạm vỗ vỗ bàn tay Hàn Húc, khẽ cười nói: “Tôi không ngốc như vậy, dùng sức khỏe của mình để đùa giỡn. Tằng tiên sinh, anh sẽ không vì một ly rượu mà buông tha Kim Đỉnh và Thụy Phong, điều này tôi rất rõ ràng. Đó là việc liên quan đến thị trường mấy tỷ đô la Mỹ, là con mồi mà anh nhất định muốn có được. Nếu như anh thật sự vì một chia rượu mấy ngàn tệ mà từ bỏ một cuộc làm ăn lớn như vậy, tôi sẽ nghi ngờ đầu óc tôi có vấn đề. Mà tôi chọn tin tưởng anh uống hết chai rượu này, tôi cũng sẽ nghi ngờ đầu óc tôi có vấn đề.”
Lâm Đạm ngã dựa vào lưng ghế, từ từ nói: “Anh không cần đùa giỡn tôi, chúng ta đều ở trong chiến trường, anh ra chiêu, tôi tiếp chiêu, trực tiếp một chút sẽ tốt hơn.”
Hàn Húc lúc này mới buông cổ tay cô ra, ánh mắt thâm trầm mà nhìn Tằng Trấn Uyên.
Tằng Trấn Uyên mở chai Vodka kia ra, đổ đầy một ly uống cạn, khẽ cười nói: “Lâm tiểu thư quả nhiên am hiểu đánh trực diện, đã lâu tôi chưa gặp được người chân thành không giả bộ như cô. Có thể quen biết Lâm tiểu thư, tôi thật sự rất vui, ly này tôi kính cô. Không lừa dối cô, gần đây tôi đã tìm được đại lý thích hợp, không lâu sau liền có thể làm chủ Kim Đỉnh, Lâm tiểu thư muốn cứu Kim Đỉnh, nhất định phải mau, tôi chờ cô ra chiêu.”
Con ngươi xanh thẳm của anh ta lấp lánh, mày buông lỏng có vẻ rất nhẹ nhàng vui vẻ, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lẽo khi mới gặp nhau, như là một khối băng, bỗng nhiên hòa tan trong chốc lát.
Nhận thấy được tâm tình vui vẻ đã lâu không có của anh trai, Tằng Nghị Hiên nhịn không được mà thở dài nhẹ nhõm.
Lâm Đạm gật đầu nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ không tiếc trả giá tất cả để ngăn chặn sự thu mua của Tằng tiên sinh. Thời gian cấp bách, tôi không bồi anh ăn cơm.” Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Hàn Húc vội vàng theo sau, dùng tay hơi đỡ eo mảnh khảnh của cô, tay còn lại thì che cô khỏi nhân vân phục vụ đang từ phía đối diện đi đến.
Tằng Trấn Uyên nhấc tay hô: “Lâm tiểu thư, tôi kiến nghị cô nên bỏ đứa bé đi, tất cả những thứ này đối với cô quá nặng nề.” Đây là lần đầu tiên hắn ta có hảo cảm sâu sắc với một người xa lạ mới gặp như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ. Uống xong chai rượu này, Lâm tiểu thư có thể bỏ đứa bé đi để được giải thoát, không có người sẽ vì vậy mà chỉ trích cô, nhưng cô không hề dao động, trốn tránh trách nhiệm và gánh vác, Lâm Đạm lựa chọn gánh vác.
Bước chân của Lâm Đạm không ngừng, lập tức đi xa.
Tằng Nghị Hiên tò mò hỏi: “Anh, anh nói xem lần này Lâm Đạm có thể cứu được Kim Đỉnh không?”
“Ba ngày sau Thụy Phong sẽ phải bán đấu giá, trong đó có 45% cổ phần Kim Đỉnh. Nếu Lâm Đạm có thể tìm được 300 triệu tệ trong vòng ba ngày, còn có cơ hội tranh với anh.” Tằng Trấn Uyên gắp miếng gan ngỗng bỏ vào miệng nhấm nháp, cuối cùng thở dài nói: “Vừa rồi, hẳn là anh nên giữ Lâm tiểu thư lại, quán ăn này thật sự rất ngon, Lâm tiểu thư hẳn sẽ thích.”
Hắn buông dao nĩa, khẽ cười nói: “Lần sau đi, lần sau nhất định phải mời Lâm tiểu thư nếm thử.”
Tằng Nghị Hiên phản bác: “Anh, Lâm Đạm khẳng định không muốn gặp mặt anh. Ba ngày gom đủ 300 triệu, này so với lên trời còn khó hơn, Lâm Đạm có thể làm được sao?” Không biết vì cái gì, cậu ta không bênh vực anh trai mình, ngược lại có chút lo lắng cho Lâm Đạm.
Tằng Trấn Uyên thu lại ý cười, từ từ nói: “Thương trường như chiến trường, những lời này không phải nói chơi. Gần đây em quá rảnh, đến công ty học hỏi kinh nghiệm đi.”
Đáp lại chính là lời kêu rên của Tằng Nghị Hiên.
***
Sau khi ra khỏi hội sở, sống lưng thẳng đứng của Lâm Đạm không nhịn được hơi cong, lập tức được Hàn Húc đỡ lấy. Anh ta nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng nói: “Tôi giúp cô chuẩn bị tiền, đừng lo lắng.”
“Ít nhất ba trăm triệu tiền đấu giá, anh chuẩn bị ở đâu?” Lâm Đạm lắc đầu cười khổ.
“Trong tài khoản của tôi có mấy ngàn vạn vốn lưu động, tôi lại mượn thêm của ông nội một chút, hẳn là đủ.”
“Tôi cầm vốn lưu động của anh, vậy vốn lưu động của công ty anh thì làm cái gì bây giờ?” Lâm Đạm kiên định từ chối, “Tôi không thể dùng tiền của anh.”
Hàn Húc dùng sức nắm lấy bả vai của Lâm Đạm, nói từng câu từng chữ: “Lâm Đạm, em đừng luôn nói là ‘Tôi không thể’, em thử hỏi chính mình một chút xem có cần người khác giúp đỡ không. Có một số việc em không cần thiết phải một mình gánh vác, em thử dựa vào người khác không được sao? Em cũng không phải là siêu nhân.”
“Tôi có thể dựa vào ai?” Lâm Đạm khó hiểu mà nhìn anh ta.
Hàn Húc hít sâu một hơi, thận trọng nói: “Em có thể dựa vào tôi, em có thể chia một chút trách nhiệm để cho được không?” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của anh ta thậm chí còn mang chút cầu xin. Khi anh ta từ chối lời tỏ tình của Lâm Đạm, Hàn Húc chưa từng nghĩ trong tương lai sẽ có một ngày anh ta khát vọng cô toàn tâm ỷ lại mình như thế. Anh ta nguyện ý vì cô mà ngăn cản mưa rền gió dữ, cũng nguyện ý vì cô mà gánh vác tất cả, Hàn Húc hy vọng cô có thể sống tốt hơn bất cứ người nào.
Lâm Đạm không có cách nào lý giải tâm tình của anh ta, không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Anh và tôi không có bất kỳ quan hệ nào, dựa vào đâu mà tôi có thể để trách nhiệm cho anh gánh vác? Hàn Húc, anh vì Uông gia đã làm đủ nhiều, tôi không muốn lại làm phiền anh nữa.”
Một câu “không quan hệ” làm cho tâm tình nóng bỏng sốt ruột của Hàn Húc tan thành những mảnh nhỏ. Anh ta nghiến răng nghiến lợi mà nhìn cô hồi lâu, sau đó xoay người rời đi, trước khi đi còn trầm giọng dặn dò: “Tôi đi hút điếu thuốc, em ở sảnh đợi tôi. Còn có, những việc mà tôi làm không phải vì Uông gia, mà là vì em.”
Cứ tiếp tục như vậy anh ta sẽ bị Lâm Đạm làm tức chết, nhưng là anh ta còn có thể trách ai? Nếu lúc trước anh ta không quả quyết từ chối lời tỏ tình của cô, từ bỏ thành kiến mà nghiêm túc tìm hiểu cô, làm gì còn có chuyện của Uông Tuấn? Anh ta hút hai điếu thuốc mới khôi phục được bình tĩnh, ngửi mùi thuốc lá nồng nặc trên quần áo, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác tội lỗi.
Cho dù thế nào, tiền cũng nhất định phải gom, ngoại trừ anh ta, ai còn có thể giúp Lâm Đạm? Nghĩ như vậy, Hàn Húc lấy điện thoại ra gọi cho lão gia tử nhà mình.
Khi Hàn Húc trở lại đại sảnh, lại thấy Lâm Đạm cũng đang gọi điện thoại. Cô nói tiếng Anh lưu loát: “Đúng vậy, trong vòng ba ngày chuyển cho tôi được không? Đúng, tôi không hối hận, không có thành quả thí nghiệm này, tôi còn có thể nghiên cứu ra cái khác, cảm ơn ngài đã giúp đỡ, rất cảm ơn. Được, lát nữa tôi sẽ gửi số tài khoản cho ngài, cảm ơn.”
Sau khi ngắt điện thoại, khóe mắt Lâm Đạm hơi đỏ lên, giống như sắp khóc.
Trái tim Hàn Húc như bị một viên đạn đâm trúng, đau đớn vô cùng. Anh ta bước qua, không dám tin mà nói nhỏ: “Em bán thành quả thí nghiệm đi?”
“Đúng vậy, 800 vạn đô la Mỹ.” Lâm Đạm nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Hàn Húc hít sâu mấy cái mới có thể dùng ngữ khí bình tĩnh nói chuyện với Lâm Đạm: “Tôi đã gom đủ tiền, em nhanh gọi điện từ chối đối phương.” Anh ta cũng là nghiên cứu, cho nên anh ta hiểu thành quả nghiên cứu đối với người nghiên cứu có ý nghĩa như thế nào hơn bất kỳ ai khác. Giống như Uông Triệu Khôn tình nguyện đánh đổi tất cả để cứu lấy Thụy Phong, ông cũng không để cho những phần mềm mình nghiên cứu cho người khác khai thác. Đối với bọn họ mà nói, thành quả nghiên cứu không khác gì con của họ.
Hàn Húc không có cách nào tưởng tượng Lâm Đạm đưa ra quyết định như vậy, trong lòng có bao nhiêu thống khổ. Thành quả nghiên cứu này là căn cơ để cô đứng trong giới sinh vật học, là nước cờ đầu để cô xông pha vào giới học thuật thế giới, mất đi nó, tương lai cô sẽ như thế nào? Có một số người cả đời làm nghiên cứu cũng không phát minh ra đồ vật giá trị nào, mà bọn họ so với Lâm Đạm may mắn biết bao?
Bây giờ, Lâm Đạm tự tay từ bỏ thành quả nghiên cứu khoa học, tương lai còn có thể có phát minh tốt hơn không, ai mà biết? Vì cứu lại Kim Đỉnh, cứu Uông gia, dường như cô đã đánh cược tất cả!
Hàn Húc thật sự muốn lắc tỉnh người con gái trước mặt này, lại càng muốn ôm cô thật chặt. Nếu năm đó anh ta có thể thay dì Tiết giúp đỡ Lâm Đạm thì thật tốt? Anh ta không cần cô báo đáp, chỉ cẩm cô vui vẻ sung sướng, nhẹ nhàng mà sinh sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...