Chương 314: Ai nói tôi hám tiền (14)
Editor: Rượu Nếp
Thấy Lâm Đạm từng bước đi vào tòa nhà thị chính, Hàn Húc lên tiếng gọi cô: “Lâm Đạm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm quay đầu lại nhìn anh ta, mắt lộ ra nghi hoặc.
Hàn Húc hơi mỉm cười, dịu dàng nói: “Cố lên, tôi ở bên ngoài chờ tin tức tốt của cô.”
Lâm Đạm cũng nở nụ cười nhạt xinh đẹp, sau đó giơ tay làm động tác cố lên.
Hàn Húc không chớp mắt mà nhìn bóng dáng đã đi xa của cô, không biết tại sao, trong lòng lại buồn bực đến phát đau. Anh ta lấy một điếu thuốc, lại không châm lửa, chỉ là ngậm trong miệng, vô thức mà cắn. Sau khi Lâm Đạm không phá thai Hàn Húc liền bỏ thuốc, mà quá trình này cũng hoàn toàn không khó giống như anh ta tưởng tượng. Chỉ cần nghĩ đến khói thuốc sẽ làm tổn thương đến Lâm Đạm và đứa bé, anh ta làm thế nào cũng không thể bật lửa được.
Cùng lúc đó, luật sư Vương đang dùng một số điện thoại nặc danh gọi điện cho Tằng Trấn Uyên.
“Tằng tổng, Lâm Đạm không đồng ý để cho Thụy Phong và Kim Đỉnh xác nhập phá sản.”
“Vì sao? Chẳng lẽ phát hiện ra kế hoạch của tôi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hẳn là không có, cô ta không hiểu mấy việc này.”
“Những người khác thì sao?”
“Đều bị tôi thu phục.”
“Vậy không thành vấn đề. Cô ta là một người con gái có thể làm được cái gì, kệ cô ta.” Tằng Trấn Uyên một bên khẽ lắc ly rượu vang, một bên khinh miệt mà cười.
“Như vậy tôi ngắt máy trước, trong vòng ba ngày ngài nhất định có thể nghe được tin tức tốt.” Luật sư Vương chắc chắn mà nói.
***
Hàn Húc đợi hơn ba tiếng, Lâm Đạm mới ôm một xấp tài liệu ra khỏi tòa thị chính, hai chuyên gia đi cùng mặt đầy hưng phấn, mà cô lại trước sau trầm ổn, chỉ là đôi mắt sáng hơn bình thường một chút.
“Thành?”
“Thành.”
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời cười nhẹ.
“Đi lên đi, tôi đưa cô về nhà.” Hàn Húc mở cửa xe, dùng một bàn tay che đầu cô lại. Hai người chuyên gia được tài xế mà anh ta gọi đến đưa đi rồi, như vậy có thể bớt đi một chút thời gian.
Lâm Đạm khom người ngồi vào ghế phụ, thở dài một hơi.
Hàn Húc kết nối điện thoại mình với loa của xe, mở một bản nhạc thư giãn, lại mở một hộp sữa cho Lâm Đạm, dịu dàng hỏi: “Tình hình cụ thể như thế nào?”
“Lãnh đạo rất có hứng thú với hạng mục của bọn tôi, sẽ giúp bọn tôi đệ đơn xin bảo hộ phá sản. Có chính phủ đi đầu, bên tòa án sẽ không đồng ý với phương án của luật sư Vương.”
“Vậy cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
“Đúng vậy, buổi tối hôm nay rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc an ổn…”
Âm thanh nói chuyện của Lâm Đạm ngày càng nhỏ, Hàn Húc quay đầu lại mới phát hiện ra cô đã ngủ rồi. Chỉ trong mấy giây, Lâm Đạm có thể dựa đầu vào cửa kính, chìm vào giấc ngủ sâu, bởi vậy có thể thấy được trong khoảng thời gian này cô có bao nhiêu mệt mỏi. Hàn Húc dường như mỗi ngày đều đến đón cô tan ca, tận mặt chứng kiến cô bước đi từng bước gian nan như thế nào.
Mỗi ngày Lâm Đạm đều họp không hết, sổ sách xem không xuể, tài liệu viết không xong. Có mấy cổ đông chỉ mở vài cuộc họp đã thiếu chút nữa muốn phát điên, Lâm Đạm lại ghi âm tất cả các hội nghị, về nhà nghe lại, lặp đi lặp lại mà suy nghĩ ý đồ của mọi người, lại làm công tác tư tưởng với từng người, tìm kiếm sự ủng hộ của mọi người. Vì xem sổ sách, cô dùng tốc độ nhanh nhất để học tập các kiến thức về tài vụ, kế toán, còn lên mạng tìm kiếm các chương trình học về luật kinh tế.
Lâm Đạm giống như con quay, mỗi phút mỗi giây đều đang làm việc liên tục, người bình thường căn bản không chịu nổi cường độ làm việc như vậy, nhưng cô lại cố gắng mà tiếp tục. Hàn Húc tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của cô, lại không có chút vui mừng. Vốn dĩ cô không cần gánh vác hết tất cả, nếu không phải thành kiến của anh ta và sự phản bội của Uông Tuấn, có lẽ bây giờ cô đã lên đường sang Mỹ học tập. Cuộc sống của cô sẽ nhẹ nhàng thoải mái hơn gấp bội.
Hàn Húc nhìn Lâm Đạm mệt mỏi vô cùng mà ngủ, nhìn cô mặc dù đã mang thai ba tháng nhưng lại gầy đến nỗi không lộ bụng, trong mắt tràn đầy áy náy và hối hận. Anh ta cởi áo khoác ra, đắp lên người Lâm Đạm, sau đó nhẹ nhàng mà giữ đầu cô, dịch đến vai mình, sau đó cẩn thận mà khởi động xe, dẫm chân ga, vững vàng lái xe rời đi.
Đầu Lâm Đạm lắc lư trên hõm vai Hàn Húc, những lọn tóc nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt anh, đúng như cào vào đầu quả tim vậy. Chốc lát, Hàn Húc lại cúi đầu nhìn Lâm Đạm, ánh mắt không ngừng gia tăng. Vốn dĩ nửa tiếng đi xe, Hàn Húc lái khoảng hai tiếng mới tới nơi, mà Lâm Đạm vẫn còn ngủ yên, không có dấu hiệu tỉnh lại. Sau khi dừng xe, Hàn Húc giơ tay lên, trong mắt tràn đầy giãy giụa, thật lâu mới nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt tái nhợt của Lâm Đạm.
Lâm Đạm lập tức tỉnh lại, đôi mắt mông lung nhìn sang.
Hàn Húc như đứng trên đống lửa, lập tức thu hồi tay, giọng khàn khàn: “Về nhà rồi, tôi chuẩn bị gọi cô dậy.”
Lâm Đạm xoa huyệt thái dương, muốn tỉnh táo chút, sau đó mới phát hiện mình đang khoác áo khoác âu phục của Hàn Húc. Khó trách cô mơ một giấc mơ, trong mơ mình nằm trong một căn phòng ấm áp tràn đầy ánh mặt trời, thì ra là mùi hương từ trên quần áo của Hàn Húc.
Lâm Đạm lập tức trả lại áo khoác tây trang, chân thành tha thiết nói: “Cảm ơn anh.”
Hàn Húc lại muốn thở dài, không ngại phiền phức mà nhắc nhở: “Không cần phải nói cảm ơn với tôi, chăm sóc cô là việc tôi nên làm. Cô lên trước đi, tôi dọn đồ đến.” Hàn Húc giúp Lâm Đạm cởi dây an toàn, sau đó vòng đến bên kia mở cửa xe, cẩn thận mà đỡ cô xuống, đưa lên thang máy, lúc này mới quay lại lấy trứng gà.
Một hộ gia đình đang đứng trong thang máy không khỏi hâm mộ mà nói với Lâm Đạm: “Ông xã của cô thật sự thương cô, tôi thấy mỗi ngày anh ta đều đón cô tan ca, cách mấy ngày lại mua cho cô trứng gà, sữa bột, rau quả và vật dụng hàng ngày. Cô ở nhà chắc không phải nhọc lòng cái gì nhỉ?”
Lâm Đạm xấu hổ mà cười cười, cũng không giải thích với đối phương. Cô không muốn chuyện của chính mình trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của người khác.
Hàn Húc bao lớn bao nhỏ mà lên nhà, vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, thấy bếp đang hầm canh gà, không khỏi nhíu mày: “Hôm nay cô còn muốn đến bệnh viện thăm dì Tiết và chú Uông?”
“Đúng vậy, ăn cơm xong là đi.” Lâm Đạm thay đổi đồ ở nhà. Căn chung cư này là Hàn Húc một lần nữa thuê giúp cô, cách bệnh viện và công ty rất gần, diện tích cũng lớn hơn, sống rất thoải mái.
“Không thể nghỉ ngơi một ngày sao, thân thể của cô cũng không phải làm bằng sắt.” Hàn Húc mặt đầy không đồng tình. Lâm Đạm mỗi ngày làm việc bận rộn như vậy, lại còn kiên trì không ngừng đến bệnh viện thăm dì Tiết và chú Uông, cũng không biết rốt cuộc sao cô có thể chịu đựng được.
“Không thể, mau nấu cơm.” Lâm Đạm đưa tạp dề cho Hàn Húc, chính mình đeo một cái khác vào.
Hàn Húc không có cách nào, chỉ có thể ở vừa thở dài vừa thái rau. Hai người vô cùng ăn ý, mà làm cơm xong, lại cùng nhau ăn, thu dọn một chút liền đến bệnh viện.
Uông Triệu Khôn ở bệnh viện thành phố, không cùng hướng với viện điều dưỡng của Tiết Dao. Ông sợ vợ mình lo lắng, cho nên bị bệnh cũng không nói cho bà biết, chỉ là mỗi ngày đều thay đồ bệnh nhân thành tây trang, gọi video cho vợ. Viện phí của viện điều dưỡng quá đắt, ông không trụ nổi.
Tiết Dao biết công ty phá sản rất phiền toái, cũng không nghi ngờ gì.
Này lại khổ Lâm Đạm, buổi tối mỗi ngày chỉ là thăm hai vị trưởng bối, cô cũng phải mất ba bốn tiếng, chạy qua chạy lại hai bên, an ủi, một người hận không thể phân thân thành hai. Hàn Húc lo lắng cô bị mệt, buổi tối mỗi ngày đều đi cùng cô.
Hàn lão gia tử để ý hết chuyện của Uông gia, thường xuyên cảm thán với cháu trai: “Tiểu tử Uông Tuấn kia là người có phúc, tìm được một người bạn gái như vậy, mặc dù đã chết, nhưng ba mẹ nó cũng có chỗ dựa. Khi cháu tìm bạn gái thì tìm giống như Lâm Đạm vậy, che chở cháu cả đời sống trong hạnh phúc.”
Hàn Húc gật đầu không nói chuyện, trong lòng lại vô cùng khó chịu. Đúng vậy, Uông Tuấn có phúc, nên tất cả trách nhiệm đều là Lâm Đạm gánh vác giúp cậu ta, nhưng là ai suy nghĩ đến cảm nhận của Lâm Đạm? Cô ấy có mệt không, có khổ không, có được người khác quan tâm không? Nếu Lâm Đạm là bạn gái anh ta, anh ta nhất định sẽ không để cô chịu chút tủi thân nào.
Lúc Hàn Húc đang suy nghĩ miên man, đã đến viện điều dưỡng rồi, Lâm Đạm đút từng muỗng canh gà cho dì Tiết, thỉnh thoảng giúp bà lau miệng, nhỏ nhẹ mà nói chuyện với bà.
Tiết Dao nắm chặt tay Lâm Đạm, lo lắng nói: “Sao con lại gầy rồi?”
“Không gầy, dì nhìn lầm rồi. Buổi sáng hôm nay con còn tăng hai cân đó.”
“Công việc có mệt không? Nếu mệt con đừng đến công ty nữa.”
“Không mệt, chuyện phá sản của người quản lý lo lắng, con ở bên cạnh học tập một chút.”
“Vậy là tốt rồi. Ài, là ta liên lụy đến các con.”
“ Không có dì, nhà chúng ta còn có thể gọi là sao, như vậy thì sao có thể gọi là liên lụy được? Chỉ cần dì chăm sóc sức khỏe mình thật tốt, đã là an ủi lớn nhất với bọn cháu rồi.”
“Được, được, được, ta nhất định sẽ phối hợp với trị liệu của bác sĩ, nhanh chóng dưỡng sức khỏe tốt, sau đó về nhà trông cháu giúp con.”
Hai người câu được câu không mà trò chuyện, Lâm Đạm che giấu hết tất cả những vất vả, không để cho dì Tiết lo lắng một chút nào.
Thăm dì Tiết xong, Lâm Đạm lại xách theo một hộp canh gà khác đến bệnh viện thăm Uông Triệu Khôn.
“Chú Uông, chuyện Kim Đỉnh có cơ hội xoay mình, đây là tài liệu, chú xem thử đi.” Lâm Đạm đưa một xấp tư liệu qua.
Uông Triệu Khôn nghiêm túc lật từng tờ, giống như được uống thuốc an thần mà cười thoải mái: “Tiểu Đạm, cháu làm rất tốt. Đổi lại là ta, ta cũng không chắc đã tìm được hai đầu nối đê cởi bỏ rối ren trong đống này đâu.”
“Nếu không phải chú vẫn luôn cố gắng hết sức với việc nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, cháu cũng không có cách nào tìm được một con đường sống sót. Sức sống của xí nghiệp nằm ở việc cách tân kỹ thuật, những lời này vẫn là lời nói của chú trong buổi diễn thuyết lớn nhất của thành phố B năm đó.” Lâm Đạm khiêm tốn nói.
Uông Triệu Khôn liên tục cười, u ám trong lòng rốt cuộc tiêu tán không còn một chút. Tuy rằng con trai đã mất, nhưng ông còn có một người con dâu càng tốt hơn, đây là lễ vật mà ông trời ban cho Uông gia, cũng là phúc phận của hai người già là ông và Tiết Dao.
Nghe thấy tiếng cười của Uông Triệu Khôn, không biết vì sao Hàn Húc lại cảm thấy có chút không thoải mái. Tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có Lâm Đạm; tất cả mọi người đều có lý do này hoặc lý do kia để trốn tránh trách nhiệm, chỉ có Lâm Đạm là không. Vì sao?
Lúc mới đầu Hàn Húc còn nhẫn nại nghe hai người nói chuyện, về sau căn bản không cách nào khống chế được biểu cảm trên mặt mình, miệng ngậm một điếu thuốc lá vội vàng đi ra ngoài cầu thang, vô cùng phiền muộn mà chửi thầm một tiếng với vách tường trắng đối diện. Này là chuyện gì? Dựa vào cái gì mà Lâm Đạm phải thay Uông Tuấn gánh vác hết tất cả? Thế giới này sao có thể không công bằng đến vậy?
Sau khi trở lại phòng bệnh, Hàn Húc nhìn chằm chằm vào sườn mặt ra vẻ nhẹ nhàng sung sướng của Lâm Đạm, lại một lần nữa im lặng không khỏi thở dài trong lòng.
***
Hôm sau, luật sư Vương trình bày phương án phá sản với tòa án, lại bị bác bỏ, ngay sau đó, ông ta nhận được liên tiếp những tin không tốt. Kim Đỉnh được tòa án sắp xếp vào diện bảo hộ phá sản, có thể có ba tháng để cải tổ điều chỉnh lại, chính phủ còn tài trợ cho Kim Đỉnh hai ngàn vạn phí phá sản, làm cho công ty này một lần nữa khải tử hoàn sinh. Lâm Đạm cho một xí nghiệp khác thuê hai hệ thống sản xuất của Kim Đỉnh, nhận được hơn 5000 vạn, cũng bán một ít máy móc, đồ vật, tổng cộng được hơn 1000 vạn.
Thêm mấy cái linh tinh vụn vặt, vậy mà cô cũng gom góp được một trăm triệu, cũng đủ để Kim Đỉnh chống đỡ một khoảng thời gian.
Luật sư Vương còn chưa kịp tiêu hóa tin dữ này, lại nghe được từ miệng của một nhân viên trong chính phủ, mặc dù Kim Đỉnh không thể cải tổ thành công, chính phủ cũng hạn chế xí nghiệp đầu tư bên ngoài thu mua Kim Đỉnh. Nói cách khác, kế hoạch mà Tằng Trấn Uyên sắp xếp đã hoàn toàn bị Lâm Đạm đánh vỡ.
Luật sư Vương gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng gọi cho Tằng Trấn Uyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...