Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 310: Ai nói tôi hám tiền (11)
 
Sân thượng đã có một đám người vây quanh, có công nhân công ty, cảnh sát, phóng viên, còn có Tiết Dao và mấy nhân viên y tế. Bà nhận được điện thoại của chồng gọi đến, bảo bà về sau chăm sóc bản thân thật tốt, với hiểu biết nhiều năm đối với chồng mình, lập tức ý thức được chuyện không thích hợp, lén lút chạy ra khỏi viện điều dưỡng, quả nhiên gặp được một cảnh tượng chồng mình chuẩn bị tự sát.
 
Bà che lại trái tim đau nhức ngồi dưới đất, khóc không lên tiếng, kêu cũng không được, cả người sắp hỏng mất rồi. Bà vốn dĩ muốn khuyên chồng mình, chính là thấy thân hình lung lay sắp đổ của ông trên bục cao, lại càng thêm ý nghĩ cùng nhau nhảy xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bà liều mạng bò về phía trước, đứt quãng mà mở miệng: “Triệu Khôn, ông mau xuống dưới! Ông phải mang tôi đi cùng, ông và con trai đều không còn nữa, sao tôi có thể sống? Ông bảo tôi sống thế nào?” Nói tới đây rốt cuộc khàn giọng mà khóc lên, tròng mắt đều đỏ ửng.
 
Uông Triệu Khôn đau buồn vô cùng, lại chỉ có thể nghẹn ngào không nói lời nào.
 
Chuyên gia đàm phán vẫn luôn khuyên bảo, nhưng mà hai người đã mất đi hy vọng với cuộc sống, một câu cũng không nghe vào. Phóng viên yên lặng mà quay phim, chuẩn bị làm một tin tức hot.
 
Uông Triệu Khôn tiến về phía trước một bước, cúi đầu từ trên cao mà nhìn xuống mọi người ở dưới.
 
Tiết Dao hét to: “Ông xã, ông chờ tôi! Chúng ta cùng nhau nhảy, chúng ta một nhà ba người xuống dưới đó đoàn tụ!”
 
“Đừng, Uông tổng, phu nhân, hai người bình tĩnh một chút!” Nhân viên công ty nóng nảy, hận không thể nhào người qua mà cứu, cảnh sát cũng chỉ có thể ngăn cản Tiết Dao, lại không dám chạm đến lan can bên cạnh chỗ Uông Triệu Khôn đứng. Đúng lúc này, cửa sân thượng bị người dùng sức đẩy ra, Lâm Đạm và Hàn Húc chạy đến.
 

Lâm Đạm đẩy đám người ra, kéo Tiết Dao lại, giao cho nhân viên y tế, lại tiến thêm mấy bước nữa lớn tiếng nói: “Chú Uông, chú còn nhớ cháu không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uông Triệu Khôn quay đầu lại nhìn cô một cái, lại nhìn Hàn Húc đang nôn nóng, cười khổ nói: “Hai đứa cũng đến rồi. Tiểu Hàn, chú Uông làm cháu chê cười rồi. Chú Uông cả đời hiếu thắng, lúc về già lại làm tấm gương xấu cho mấy đứa. Chính là chú cũng không có cách nào, bây giờ chú cái gì cũng không có, con trai ta không cứu được, cũng không chữa bệnh được cho bà xã, ngay cả tiền thuốc của bà ấy ta cũng không trả nổi. Nếu ta chết rồi, bà ấy tốt xấu gì cũng được một chút tiền an ủi, cuộc sống so với lúc ta còn có thể tốt hơn một chút. Tiểu Hàn, về sau vẫn phiền cháu chăm sóc dì Tiết, để cho bà ấy đừng nghĩ đến ông già vô dụng như ta nữa.”
 
“Đừng!” Tiết Dao cố hết sức mới không để bản thân mình ngã xuống, đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn nhân viên y tế tiêm thuốc an thần cùng với thuốc trợ tim cũng giữ được cho bà một cái mạng. Bà thật sự rất hận kỹ thuật chữa bệnh bây giờ, nếu không có mấy loại thuốc đắt đỏ này, chồng bà cũng không bị phí chữa bệnh của bà bức điên, mà bà đã sớm chết, sao có thể liên lụy đến ông ấy như thế này.
 
“Người đánh chết là tôi, người đáng chết là tôi mới đúng!” Tiết Dao nằm ngã khuỵu vào tay nhân viên y tế, khóc không thành tiếng nói: “Đừng tiêm cho tôi nữa, cứ để tôi chết đi!”
 
“Lại tiêm cho bà ấy thêm một mũi.” Lâm Đạm nói với nhân viên y tế, sau đó nhìn về phía Uông Triệu Khôn, nói từng câu từng chữ: “Chú Uông, lần trước cháu lừa chú, thật ra cháu không phải là bạn của Uông Tuấn, cháu là bạn gái anh ấy. Cháu đã có thai, là đứa bé của Uông Tuấn, chú và dì Tiết không phải hai bàn tay trắng, hai người còn có một đứa cháu chưa ra đời. Cháu là một cô nhi, từ nhỏ không cha không mẹ, đều là do bà nội nuôi cháu khôn lớn, cho nên cháu biết không có người thân là chuyện đau khổ như thế nào. Nếu như chú và dì Tiết đều không còn nữa, sao cháu có thể nuôi đứa bé khôn lớn? Tiền có thể kiếm lại, nhưng người thân không có là thật sự không có, chú và dì Tiết không muốn nhìn đứa bé được sinh ra sao? Không muốn đưa nó đi học, đón nó tan học, cùng nó trưởng thành trong mưa gió sao? Cháu là một cô nhi, năng lực có hạn, chú yên tâm giao đứa bé cho cháu sao?”
 
Uông Triệu Khôn ngây ngẩn cả người, Tiết Dao đang khóc cũng đột nhiên im bặt, đám người vây quanh ở bốn phía phát ra tiếng ồ.
 
Lâm Đạm nhân cơ hội đi lên phía trước, đưa ảnh siêu âm trong tay qua, từ từ nói: “Chú Uông, chú xem, đây là cháu trai nhỏ của chú, nó đã được hơn hai tháng rồi.”
 
Uông Triệu Khôn cầm lòng không đậu mà xoay người, ngơ ngác nhìn xấp tư liệu kia.
 
Lâm Đạm tiếp tục tiến lên phía trước, sau đó đứng yên cách đó ba mét, giơ ảnh lên, để cho Uông Triệu Khôn xem. Phôi thai nho nhỏ nằm trong tử cung, giống như một hạt đậu nhỏ, vô cùng đáng yêu. Nhưng mà bây giờ, nó lại là hạt giống hy vọng, vững chắc rơi vào nội tâm đổ máu ào ạt của Uông Triệu Khôn.
 

Ông rốt cuộc nhảy xuống khỏi lan can, mặt đầy lệ mà nhận hình ảnh siêu âm. Tiết Dao cũng tránh thoát khỏi nhân viên y tế, chạy nhanh đến chỗ ông xã mà ôm chặt, lại duỗi một tay ôm Lâm Đạm vào.
 
Nhìn ba người gắn bó mà ôm chặt lẫn nhau, hốc mắt của người vây quanh đều ươn ướt, mũi đỏ lên, chỉ có mỗi Hàn Húc xoay người lại, nắm chặt tay. Chỉ có anh ta biết, đứa bé này thật ra không phải hy vọng, mà là một gông xiềng, vây chặt Lâm Đạm ở nơi không thấy tương lai này. Nếu không có nó, tương lai của Lâm Đạm sẽ vô cùng xán lạn, bay cao đến mức nào không có ai biết, nhưng không thể nghi ngờ chính là, cuộc sống của cô so với hiện tại sẽ tốt hơn hàng vạn lần.
 
Nhưng bây giờ, vì cứu chú Uông và dì Tiết, cô ấy lại không thể không giữ lại đứa bé này. Đồ điện Thụy Phong đã kề bên phá sản, Uông gia sắp sửa đối mặt với nguy cơ nợ nần vô tận. Cô ấy ở lại sẽ đối mặt với khốn cảnh như thế nào tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng được. Nếu đổi lại là chính mình, liệu mình có thể nghĩa vô phản cố* mà đứng ra sao? Chính mình có thể từ bỏ cuộc sống tốt đẹp cùng với tương lai huy hoàng, tiến tới lựa chọn con đường đầy gai bụi này sao?
 
(*Làm việc nghĩa mà không chùn bước)
 
Hàn Húc âm thầm lắc đầu, hoàn toàn không dám nghĩ nhiều nữa. Tình cảnh của Lâm Đạm quá khó khăn, cô ấy rõ ràng có thể cái gì cũng không nói, lại vẫn nói ra. Vì sao cô ấy lại muốn làm như vậy? Vì sao cô ấy có thể dũng cảm không sợ hãi như vậy? Nói thật, cô ấy cũng không nợ Uông gia cái gì, ngược lại Uông Tuấn nợ cô ấy quá nhiều….
 
Hàn Húc càng nghĩ càng khó chịu, nhưng đã hoàn toàn quên mất ba ngày trước, anh ta còn mong đợi Lâm Đạm có thể sinh đứa bé này ra. Chính là bây giờ, anh ta không cảm thấy may mắn một chút nào, ngược lại lại dâng lên một cảm giác không đành lòng. Tất cả mọi người ở đây đều vỗ tay vì Lâm Đạm, chỉ có anh ta mới biết cô ấy đã từ bỏ cái gì, cho nên anh ta ngay cả cánh tay cũng không thể nâng lên, trái tim càng trầm xuống.
 
Cảnh sát sơ tán đám người, đưa ba người Lâm Đạm xuống dưới phòng khách ở dưới lầu nghỉ ngơi.
 
Hàn Húc bưng đến mấy chén nước ấm, biểu tình ủ dột mà ngồi bên Lâm Đạm.
 
Uông Triệu Khôn không ngừng vỗ vỗ vào lưng bà xã muốn xua đi cảm giác kinh hãi trong lòng Tiết Dao, giọng nói khàn khàn: “Ngày đó sao cháu không nói mình là bạn gái Tiểu Tuấn?” Ông đã xem điện thoại của Lâm Đạm, bên trong đều là ảnh thân mật của Lâm Đạm vào con trai. Ảnh chụp chung, còn có lịch sử trò chuyện Wechat của hai người, bọn họ thật sự là quan hệ bạn trai bạn gái.
 
Đương nhiên, sở dĩ ông muốn xác nhận không phải là hoài nghi Lâm Đạm bụng dạ khó lường, rốt cuộc bây giờ Uông gia cái gì cũng không có, Lâm Đạm cũng không thể chiếm được lợi gì từ bọn họ. Ông chỉ lo lắng là cô gái nhỏ này vì muốn lừa gạt mình xuống dưới sân thượng, cho nên mới nói ra lời nói dối thiện ý.

 
“Cháu không muốn làm cho mọi người xấu hổ, cho nên mới che giấu thân phận. Thật xin lỗi, chú Uông.” Lâm Đạm khom người nói.
 
“Không, không, không, người nên nói xin lỗi là chúng ta, chúng ta không dạy A Tuấn tốt, đứa bé kia sao lại biến thành như vậy? Uông gia chúng ta thật có lỗi với cháu!” Hốc mắt Uông Triệu Khôn đỏ bừng mà đứng lên, sau đó khom lưng với Lâm Đạm.
 
Tiết Dao vẫn luôn ôm Lâm Đạm, giống như bảo bối mà nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nước mắt vẫn tuôn rơi.
 
Lâm Đạm vội vàng nghiêng người né tránh, lại vô cùng quý trọng cái ôm của dì Tiết. Khuôn mặt cô trầm tĩnh, trong lòng lại tràn đầy chua xót. Cô cảm thấy vận mệnh như bàn tay to, cắt đứt tất cả đường lui của cô, cứng rắn mà đẩy cô về đầm lầy. Chính là không có cách nào khác, nếu cô không nhảy xuống, thì có thể làm thế nào? Chẳng lẽ cô có thể trơ mắt nhìn Uông Triệu Khôn nhảy lầu? Uông Triệu Khôn chết, dì Tiết thương tâm đến vô cùng có thể sống được bao lâu? Cô có năng lực cứu bọn họ, lại ngậm chặt miệng cái gì cũng không nói, ngày sau cô làm sao có thể yên tâm thoải mái mà sống?
 
Có lẽ những người khác có thể làm được, nhưng mà cô thì không, một mạng người đối với cô mà nói đã rất nghiêm trọng, nếu lại thêm một cái nữa, sớm muộn gì cô cũng bị áp lực làm suy sụp.
 
Lâm Đạm nhắm mắt, yên lặng nói với chính mình: “Từ bỏ giãy giụa đi Lâm Đạm, đây là số mệnh của mày!”
 
Hàn Húc nhìn biểu tình tuyệt vọng chợt lóe lên của Lâm Đạm, trái tim không khỏi co rút mãnh liệt. Anh ta bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài cửa, mắt nhìn chằm chằm vách tường trắng đối diện. Trong phòng ba người ấm áp mà ôm nhau, nhưng anh ta lại cảm thấy rét lạnh, lạnh đến nỗi như từng nhát dao mà cắt vào trái tim. Không có ai biết Lâm Đạm đã bỏ qua hết thảy những tốt đẹp, không ai biết! Nhưng mà anh ta biết.
 
Uông Tuấn, cậu làm hại bao nhiêu người cậu biết không? Hàn Húc bật lửa châm một điếu thuốc, cách màn khói mà nheo mắt lại, biểu tình âm trầm xưa nay chưa từng có.
 
Lâm Đạm lo lắng sức khỏe của dì Tiết, nhanh chóng đưa bà về viện điều dưỡng, nhân tiện đặt thêm một giường cho chú Uông, để cho hai vợ chồng họ ở cùng một chỗ. Hàn Húc đi theo cô bận trước bận sau, nhân tiện nộp thêm hơn một trăm vạn viện phí, để cho dì Tiết có thể thoải mái mà ở thêm hai năm, viện phí hai năm sau vẫn là để anh ta nộp, tuyệt đối không để cho Lâm Đạm lo lắng một chút nào.
 
Hàn Húc mở cửa xe, một tay che đầu Lâm Đạm, một tay đỡ tay cô, cẩn thận mà đỡ cô ngồi vào ghế phụ, lúc này mới quay về ngồi vào ghế lái. Anh ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô, giọng khàn khàn: “Cô thật sự muốn sinh đứa bé ra?”
 

“Ừ, phải sinh, tôi không thể nhìn dì Tiết chết.” Biểu tình của Lâm Đạm kiên định.
 
“Việc học của cô sao bây giờ?” 
 
“Xin lùi lại.”
 
“Cô có biết chuyện của Uông gia có bao nhiêu phiền toái?”
 
“Biết, con đường mà bản thân lựa chọn, dù là đao sơn hay là biển lửa cũng phải đi qua, bằng không còn có thể làm sao bây giờ?” Lâm Đạm hơi cong môi, nở nụ cười khổ, đã đưa ra quyết định, cô không bao giờ hối hận.
 
Hàn Húc lại không thể cười nổi. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp giống như hoa sơn trà của cô gái, nhịn không được mà chửi thầm. Nếu Uông Tuấn ở chỗ này, anh ta nhất định sẽ một quyền đấm nát mũi cậu ta. Cậu ta có biết rốt cuộc mình đã phụ bạc cái gì không?
 
“Tôi đưa cô về chung cư, đồ đạc tôi đã mua, chỉ cần xách vào là có thể dùng.” Hàn Húc khởi động máy.
 
Lâm Đạm không quên nhắc nhở nói: “Trên đường về có siêu thị phiền anh dừng lại một chút, tôi muốn mua chút rau, buổi tối hầm chút canh cho dì Tiết và chú Uông dùng. Sức khỏe của bọn họ không tốt, phải bồi bổ cẩn thận.”
 
Hàn Húc lại mắng thầm trong lòng một câu, lạnh mặt nói: “Cô tự chăm sóc bản thân mình trước đi.”




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui