Chương 309: Ai nói tôi hám tiền (9)
Khi Lâm Đạm tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, mu bàn tay đang đâm kim truyền nước, bên người lại không có ai. Cô lập tức sờ mạch đập của chính mình, sau đó lắc đầu cười khổ. Đều nói người thầy thuốc đều không tự khám bệnh cho mình, cô vẫn luôn cho rằng mấy lời này không đúng, hôm nay rốt cuộc cũng trải nghiệm được cảm giác này, thân thể này vậy mà đã mang thai hơn hai tháng, mà cô quá bận rộn việc học, ngay cả việc uống nước cũng là tranh thủ, cho nên vẫn chưa từng nhận ra.
Lâm Đạm cho rằng những ngày gần đây ăn uống không ngon, tinh thần uể oải là do áp lực học tập quá lớn, lại không hề nghĩ đến phương diện sinh lý. Khi cô tiếp nhận thân thể này, nguyên chủ còn chưa chia tay với Uông Tuấn, hai người lại xảy ra quan hệ, trúng thưởng cũng là khó tránh khỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm không có ký ức, nhưng cô lại tự nhiên biết được, muốn nuôi dưỡng một đứa bé khôn lớn, cũng để cho nó khỏe mạnh về cả thể xác và tâm hồn, là chuyện khó khăn đến mức nào, cũng là một phần trách nhiệm to lớn đến mức nào. Nếu như cô yêu Uông Tuấn sâu sắc, nguyện ý trả giá tất cả vì anh ra cũng được, đứa trẻ này sinh ra là một phần an ủi, có thể làm bạn cùng cô vượt qua quãng đời còn lại. Nhưng thực tế, cô không có chút tình cảm nào với Uông Tuấn, thậm chí, còn bị anh ta phản bội và vứt bỏ, anh ta đặt cô vào hoàn cảnh xấu như vậy, để lại cho cô rất nhiều cục diện rối rắm, sao cô có thể cam tâm tình nguyện mà sinh con cho anh ta?
Cô còn có việc học cần hoàn thành, càng có cuộc sống tốt đẹp hơn đang chờ ở phía sau, cô có thể hoàn toàn thoát đi mây mù mà Uông Tuấn để lại, đi đến cuộc sống sinh hoạt tràn ngập ánh sáng. Mà đứa bé này như gông xiềng, trói cô chặt lại một chỗ, đánh vỡ tất cả những hy vọng của cô. Lâm Đạm xác thực thiếu mẹ Dao rất nhiều, cũng đang liều mạng báo đáp, nhưng tất cả những điều đó không đại biểu cô sẽ hủy diệt quãng đời còn lại của chính mình.
Một đứa bé không được mong đợi, Lâm Đạm sờ sờ bụng bằng phẳng như cũ của mình, chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với nó.
Đúng lúc này, Hàn Húc cầm một đống thuốc đi vào phòng bệnh, thấy Lâm Đạm như khóc lại như cười, không khỏi ngẩn người.
“Cô tỉnh rồi, cảm giác tốt hơn chút nào không?” Anh ta ngồi xuống bên giường, suy nghĩ nên nói tin cô mang thai với cô như thế nào.
“Tôi có thai phải không?” Lâm Đạm chủ động mở miệng.
“Đúng vậy.” Biểu tình Hàn Húc ngưng trọng, “Đứa bé là của A Tuấn đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là của anh ta.” Lâm Đạm chưa từng giấu diếm. Người theo đuổi nguyên chủ tuy rằng nhiều, nhưng cô cũng không chơi trò mập mờ với ai, chỉ thích một người duy nhất là Hàn Húc, yêu đương với một mình Uông Tuấn, sinh hoạt cá nhân vô cùng sạch sẽ. Nếu không phải chấp niệm với Hàn Húc, mới đồng ý yêu đương với Uông Tuấn, cô ấy sẽ không bao giờ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Hàn Húc thấp giọng hỏi: “Cô tính toán làm sao bây giờ, đứa nhỏ này cô muốn hay không muốn?”
Lâm Đạm nói thẳng: “Đương nhiên là không muốn.”
Hàn Húc há miệng thở dốc, muốn khuyên nhủ nhưng không thể thốt ra thành lời. Đứa bé này chính là huyết mạch duy nhất còn trên thế giới của bạn thân, nếu chú Uông và dì Tiết biết, nhất định sẽ được an ủi to lớn. Về riêng, anh ta hy vọng Lâm Đạm của có thể giữ lại đứa bé. Nói một câu không chút khoa trương, Uông gia đang kề bên cửa nát nhà tan, đoạn tử tuyệt tôn, đứa bé này chính là hy vọng duy nhất của Uông gia.
Nhưng lý trí nói cho anh ta biết, sinh đứa bé này rất không công bằng với Lâm Đạm. Không đề cập đến Uông Tuấn chết là một chuyện không trong sạch đến cỡ nào, chỉ nói đến tình huống hiện tại của Lâm Đạm cũng không thích hợp có đứa bé. Cô ấy mới trúng tuyển đại học Harvard, ba tháng sau phải đến trường báo danh, phía trước là tương lai rộng lớn, chỉ cần cô khẽ vỗ cảnh là có thể bay đến không gian rộng lớn.
Cô ấy có năng lực bay lượn về phía chân trời, càng có dã tâm cố gắng vì tương lai, mà chuyện thình lình này xảy ra, đứa bé không được hy vọng, đúng là một cánh tay ma quỷ, bẻ gãy cánh chim chưa đầy đủ của cô. Nếu Uông Tuấn đối xử tốt với cô ấy một chút không nói, Hàn Húc còn có thể nắm chắc khuyên cô ấy giữ lại đứa bé, nhưng Uông Tuấn lại cố tình phản bội, tổn thương cô, mà cô lại không so đo hiềm khích trước kia, trả lại tất cả đồ vật cho Uông gia, Hàn Húc còn có thể nói cái gì? Cho dù là thánh nhân cũng không thể chỉ trích Lâm Đạm một câu.
Trải qua một phen giãy giụa, Hàn Húc thở dài: “Cô chuẩn bị bao giờ thì phẫu thuật? Tôi đi cùng cô.”
Lâm Đạm đang chuẩn bị xuống giường đi giày thiếu chút nữa nghi ngờ mình bị ảo giác. Cô không xác định hỏi: “Anh mới nói cái gì?”
Lời đã nói ra, Hàn Húc cũng không rối rắm nữa, ngữ khí thản nhiên: “Tôi đưa cô đi phẫu thuật.”
“Bị người khác thấy thì sao bây giờ? Anh không sợ người khác nói quan hệ của hai chúng ta?” Lâm Đạm nhịn không được nhắc nhở anh ta.
“Bị người ta nói vài câu cũng không có gì ghê gớm.” Hàn Húc kiên định mà xua tay. Chuyện này anh ta không biết thì thôi đi, nếu như biết sao có thể mặc kệ? Để cho một cô gái như Lâm Đạm một mình đi phẫu thuật, sau khi gây tê tỉnh lại tâm tình của cô sẽ thê lương như thế nào? Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, một người đàn ông như Hàn Húc cũng cảm thấy đau xót.
“Cảm ơn anh.” Lâm Đạm không nhịn được cong cong khóe môi, không có từ chối ý tốt của Hàn Húc. Trong lòng cô âm thầm nói với nguyên chủ: Cô yêu không sai người, Hàn Húc rất tốt, chỉ là không có cách nào đáp lại tình cảm mà cô ấy cho đi mà thôi. Biết rõ Lâm Đạm muốn bán phòng, biết rõ cô muốn bỏ đi đứa bé của bạn tốt, nhưng Hàn Húc cũng không cản trở, càng không khiển trách một câu, bởi vì anh ta hiểu được giới hạn giữa người với người, cũng biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.
Lâm Đạm không nhịn được mà thay đổi cách đánh giá về Hàn Húc, anh ta không phải ngoài nóng trong lạnh, cũng không phải là ngoài lạnh trong nóng, khi nào nên lạnh, khi nào nên nóng, anh ta đều biết.
“Cảm ơn anh, bây giờ tôi đã khá hơn rất nhiều, xuất viện trước đã.” Lâm Đạm một lần nữa nói cảm ơn.
“Đây là ảnh chụp siêu âm của cô, chính cô nhìn một chút, ngoại trừ áp lực quá lớn làm cho thân thể suy nhược, tất cả cái khác đều tốt. Tôi đỡ cô đến văn phòng bác sĩ, để bà ấy xem cho cô khi nào phẫu thuật thì thích hợp.” Hàn Húc cẩn thận mà đỡ cánh tay của Lâm Đạm.
Khi hai người đi vào văn phòng bác sĩ, bác sĩ biết được Lâm Đạm muốn phá thai, biểu tình lập tức lạnh lùng, trong lời nói tràn ngập ý khiển trách cùng với thường dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hàn Húc. Lâm Đạm vốn dĩ không muốn giải thích, thấy bác sĩ hiểu lầm Hàn Húc, đành phải nói cho bà ấy biết bạn trai mình đã chết, chính mình trúng tuyển đại học bên nước ngoài, không lâu liền phải xuất ngoại, không có cách nào nuôi dạy đứa bé.
Biểu tình lãnh khốc của bác sĩ lập tức thay bằng xấu hổ và đồng tình, dịu dàng an ủi Lâm Đạm trong chốc lát, mới định ra thời gian phẫu thuật.
Ba ngày sau, Hàn Húc đúng giờ đứng ở cổng trường đón Lâm Đạm, cũng nhẹ giọng nói với cô: “Sau khi phẫu thuật xong sức khỏe của cô sẽ suy yếu một thời gian, lại ở phòng thí nghiệm không thích hợp. Tôi thuê cho cô một căn chung cư nhỏ, ngay cạnh trường, sống ở đó đều thuận tiện, sau khi ra viện tôi đưa cô đến.
“Không cần, phòng thí nghiệm có điều hòa, có chăn đệm, khá tốt.” Lâm Đạm lập tức từ chối.
“Phòng thí nghiệm có phòng bếp sao, có toilet và phòng tắm sao? Sống ở phòng thí nghiệm sao có thể thoải mái bằng ở chung cư? Trong khoảng thời gian này nếu như cô không chăm sóc cơ thể cẩn thận sẽ để lại gốc bệnh, về già rồi chỉ có cô chịu. Cô đừng bướng bỉnh, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô.” Sau khi Hàn Húc trở về đã tìm rất nhiều tài liệu, tự nhiên suy nghĩ về mọi mặt. Anh ta là một người vô cùng có trách nhiệm, nếu đã quan tâm đến chuyện này thì sẽ chăm sóc tốt Lâm Đạm. Làm người không thẹn với lương tâm, đây là nguyên tắc của anh ta.
“Cô học công trình sinh vật đúng không, chắc cũng có liên quan đến sinh học đi? Chẳng lẽ cô không biết ở cữ có bao nhiêu quan trọng? Cô đừng học người phương Tây, cái gì mà không cần ở cữ, nước đá cũng tùy tiện uống, người ta từ nhỏ ở phương Tây ăn bít tết mà lớn lên, thể chất thuộc tính nóng, uống nước đá đối với bọn họ chỉ có tốt không có hại. Người Trung Quốc chúng ta ăn chính là hoa màu ngũ cốc, thể chất thiên về tính lạnh, khi ở cữ gió cũng không được thổi, một khi làm không tốt sẽ để lại bệnh cả đời. Cô đừng học một bộ người nước ngoài kia, thể chất không giống nhau, chăm sóc cũng khác nhau.”
Hàn Húc nói máy móc tư liệu trên mạng tra được một lần. Anh ta làm một người đàn ông, mỗi ngày cầm điện thoại tìm kiếm mấy tư liệu này cũng là hết sức cố gắng rồi.
Lâm Đạm vừa đồng ý vừa nhìn qua cửa sổ, khóe miệng không nhịn được mà cong cong lên. Tuy rằng cô luôn độc lập, nhưng lúc này có thể có một người đi bên cạnh, đối với cô mà nói cũng là một loại an ủi.
Hai người đi xe vào bệnh viện, ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Hàn Húc kề sát tai Lâm Đạm nói: “Tôi vừa hỏi thăm rồi, trước cô còn có năm người, tôi giúp cô đi mua bữa sáng, ăn no mới có thể lực.”
“Được, cảm ơn.” Lâm Đậm vuốt bụng của mình, trên mặt không có biểu tình gì.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, tập trung nhìn là của viện điều dưỡng gửi đến. Lần trước khi nộp viện phí cô đã dặn dò đối phương kịp thời gửi tin tức của mẹ Dao cho mình, phía viện điều dưỡng nhận được tiền của cô, tự nhiên đáp ứng. Cùng lúc đó Hàn Húc cũng nhận được điện thoại, biểu tình chợt thay đổi.
Hai người đồng thời buông điện thoại, đồng thời đứng lên, hấp tấp nói: “Tôi phải đi rồi.” Sau đó hai người nhìn nhau, lại đồng thời hỏi: “Cô/ Anh muốn đi đâu?”
Hàn Húc tựa như hiểu ra cái gì, mỏi mệt nói: “Đi thôi, cô cũng nhận được tin tức đúng không?”
“Đúng vậy, chúng ta nhanh đi thôi.” Lâm Đạm không giải thích một câu dư thừa.
Hai người lái xe đến tổng bộ của đồ điện Thụy Phong, lại thấy một đám người đứng trước của, ngẩng đầu lên trên nhìn. Tòa nhà chọc trời cao mấy trăm mét, từng tấm kính thủy tinh phản lại ánh nắng sớm, tạo nên một vẻ huy hoàng, thật sự nhìn không ra trên tầng cao nhất đang xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe thấy có người nói: “Trên tầng có người muốn nhảy lầu, nghe nói là nhân vật lớn, cảnh sát và phóng viên đã lên rồi, đường lên tầng cao nhất cũng bị phong tỏa.’
“Hẳn là tổng giám đốc Thụy Phong Uông Triệu Khôn. Kia chính là hai công ty to số một số hai trong nước, không thể nghĩ được lúc về già lại thê lương như vậy….”
Nói nhiều hơn Lâm Đạm cũng không có tâm tư nghe ngóng, cô không quan tâm mà muốn chạy lên trên lầu, muốn đi thang máy, lại bị mấy cảnh sát chặn lại.
“Tôi là bạn thân từ bé của Uông Tuấn, cô ấy cũng vậy, phiền các anh cho chúng tôi lên, nói không chừng còn có thể giúp được chú Uông.” Hàn Húc đuổi theo phía sau, vội vàng giải thích với mấy người cảnh sát, lại lấy điện thoại ra, đưa mấy bức ảnh mình chụp chung cùng Uông Tuấn, chú Uông và dì Tiết ra.
Lâm Đạm cũng mở điện thoại, lấy ra mấy ảnh thân mật của mình và Uông Tuấn. Cảnh sát lúc này mới tin, cho người đưa hai bọn họ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...