Chương 306: Ai nói tôi hám tiền (6)
Hàn Húc đứng dưới lầu nhà Lâm Đạm thật lâu, từ hoàng hôn đến trời tối, lại từ tối đến sáng sớm, Lâm Đạm vẫn như trước chưa từng xuất hiện. Những suy nghĩ quay cuồng trong anh ta dần dần lắng đọng lại, ăn sáng ở quán ăn gần đó, sau đó tiếp tục đợi nửa tiếng, lúc này mới bước đi nặng nề rời đi.
Ba ngày sau, tin tức con trai duy nhất của Uông Triệu Khôn tự sát thân vong bị truyền thông tung ra, không đợi bộ phận xã hội của Thụy Phong kịp thời ứng phó, hạng mục nguồn năng lượng ô tô mới của bọn họ ở Mỹ lại bị chính quyền địa phương chặn đường sản xuất, cũng bị một công ty ô tô khác tố cáo tội ăn cắp bản quyền, có khả năng bị phạt 10 triệu đô la Mỹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tin tức truyền đến trong nước, cổ phiếu Thụy Phong ngã giá, Uông Triệu Khôn bận việc tìm kiếm con trai, không có thời gian xử lý chuyện công ty, thế nên một món nợ ba trăm triệu triệu nợ ngân hàng bị quá hạn, ngân hàng ra lệnh cưỡng chế Thụy Phong nhanh chóng trả tiền, cũng từ chối hai khoản vay ngân hàng khác của bọn họ đưa ra. Những ngân hàng khác cũng đồng loạt giục nợ, Thụy phong vốn dĩ còn đầy đủ tài chính vậy mà trong một đêm liền sụp đổ.
Một đế quốc thương nghiệp trong nước cần bao nhiêu thời gian để sụp đổ? Đồ điện Thụy Phong dùng thực tế tàn khốc nói cho họ biết, chỉ cần ba ngày! Ba ngày sau, Thụy Phong vốn dĩ là tài sản hơn trăm triệu đã là công ty trống rỗng gán nợ, bên bờ vực phá sản. Các cổ đông tụ tập trong văn phòng Uông Triệu Khôn, yêu cầu ông nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết, nếu không liền đề nghị lên tòa án xin phá sản.
Uông Triệu Khôn gấp đến độ tóc đều bạc hết, lại không nghĩ ra cách nào. Tất cả những gì Thụy Phong gặp phải không phải là tai họa mà là nhân họa, chỉ cần Tằng Trấn Uyên một ngày không ngừng tay, Thụy Phong liền không có khả năng khải tử hoàn sinh. So sánh với Tằng thị tài phiệt sản nghiệp khổng lồ, đồ điện Thụy Phong quả thật không chịu nổi một kích.
Ngoại trừ xử lý chuyện công ty, ông còn phải tìm con trai, chăm sóc vợ, một cây nến thắp hai nơi, lập tức sắp khô cạn đến nơi rồi. Ông không biết chính mình còn có thể chịu đựng đến bao giờ.
**
Lâm Đạm và mấy vị giáo sư hướng dẫn hết sức chăm chú nhìn một chậu hoa trên bàn thí nghiệm, cánh hoa trắng tuyết nở ra từng vòng từng vòng, hương thơm nồng đậm vương vấn nơi đầu mũi, làm cho người ta say mê.
Lâm Đạm cầm điện thoại, quay hết quá trình hoa nở lại, sau đó nói với một người giúp đỡ: “Được rồi, có thể tắt hết điện.” Phòng thí nghiệm rơi vào bóng tối, nhưng đóa hoa yên lặng nở rộ kia dần dần phát ra những ánh sáng màu trắng bạc, tia sáng kia nhỏ nhắn, yếu ớt, lóe lên, giống như từng hạt bụi di chuyển trong đêm, lại tựa như nước chảy, lại giống như sương mù, đẹp đến nỗi không chân thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải tự tay nuôi trồng, tận mắt nhìn thấy, không có người nào tin tưởng trên thế giới có tồn tại một bông hoa đẹp như vậy. Nó giống như một giấc mộng, chỉ xuất hiện trong ban đêm say giấc nồng.
Tất cả mọi người như ngừng thở, e sợ làm vỡ cảnh tượng trong mơ này, chỉ có mỗi Lâm Đạm nghiêm túc cầm điện thoại quay lại, sau đó lại nói: “Bật đèn lên đi.”
Không có người đáp lại cô, cũng không có người đi lại, bọn họ sợ tiếng bước chân sẽ làm quấy rầy đóa hoa này, làm nó thu lại vẻ đẹp mỹ lệ huy hoàng cùng với cánh hoa. Lâm Đạm không có cách nào, đành phải tự mình đi đến gần tường, bật đèn. Ánh sáng che dấu ánh sáng nhạt nhạt của đóa hoa, mọi người đồng loạt ai oán, mắt mang theo trách cứ.
Lâm Đạm nói với người bên trong màn hình: “Giáo sư Smith, đây là thành quả thí nghiệm mới nhất của tôi, nếu ngài có hứng thú tôi sẽ mang nó sang Mỹ.”
“Thượng đế ơi, đóa hoa này quá đẹp! Đạm, em nhất định phải mang nó sang! Những thủ tục liên quan chúng tôi sẽ giúp em làm thỏa đáng! Thân ái, tôi thật hy vọng có một chiếc máy thời gian, có thể nhanh chóng đến ba tháng sau để gặp em!”
“Tôi cũng vậy, tôi còn có báo cáo thí nghiệm cần hoàn thiện, lần sau chúng ra lại nói chuyện, chúc ngài tốt lành.” Lâm Đạm ngắt điện thoại, đặt chậu hoa kia vào két sắt kính thủy tinh chống đạn.
Mấy vị giáo sư hướng dẫn nhanh chóng tắt đèn đi, ghét bỏ nói: “Đi viết báo cáo của em đi, đừng quấy rầy bọn ta ngắm hoa.”
Lâm Đạm dở khóc dở cười, chỉ có thể mang theo đàn em trợ giúp lưu luyến không rời mà đi. Cô ghi lại mấy số liệu mới có được vào luận văn, lại sửa chữa một chút, rốt cuộc trước buổi tối cũng đã hoàn thành xong công việc giai đoạn thứ ba. Cô đã ở phòng thí nghiệm một tuần, ăn uống ở trong đó luôn, làn da vốn tái nhợt bây giờ lại trong suốt giống như có bệnh. Khi cô đi dưới ánh mặt trời, đàn em trợ giúp của cô ngơ ngác mà nhìn, nỉ non nói: “Đàn chị, em cảm thấy chị giống đóa hoa kia, cũng có thể phát ra ánh sáng.”
“Em làm thí nghiệm đến tẩu hỏa nhập ma rồi hả?” Lâm Đạm khẽ cười nói.
Hai người chậm rãi đi đến nhà ăn, ven đường có không ít người đánh giá Lâm Đạm, ánh mắt hoặc là thương hại, hoặc là vui sướng khi người khác gặp họa.
“Sao bọn họ lại nhìn chị?” Đàn em làm trợ lý vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Kệ bọn họ nhìn.” Lâm Đạm không hề để ý nói.
Từ ngày Uông Tuấn chủ động chia tay với cô, cuộc sống sinh hoạt của Lâm Đạm vẫn luôn ở trong bầu không khí nhẹ nhàng. Có lẽ với người khác, có thể tìm được bạn trai ưu tú như Uông Tuấn, đó là may mắn của cô, nhưng chỉ có mình Lâm Đạm biết, kia không phải là may mắn, mà gọi là ràng buộc. Cô bị chính ý thức trách nhiệm cùng với đạo đức của mình ràng buộc, chỉ cần một ngày Uông Tuấn không nói chia tay, một ngày cô cũng không được giải thoát. Nhưng mà cô không ngờ rằng hạnh phúc lại đến nhanh như vậy, kết quả là đêm đó cô liền về phòng thí nghiệm, chuẩn bị dùng thí nghiệm thú vị để tự thưởng chính mình. Cho dù kẻ nào, chuyện gì cũng không thể làm mất đi tâm tình vui vẻ của cô, trừ khi Uông Tuấn đến tìm cô nói muốn hợp lại.
Thấy tư thế nhẹ nhàng của Lâm Đạm, mấy nữ sinh đi đến, châm chọc nói: “Lâm Đạm, cô còn cười được sao? Uông Tuấn đã chết cô biết không?”
Lâm Đạm bỗng nhiên quay đầu, trầm giọng nói: “Uông Tuấn đã chết?” Điều đầu tiên Lâm Đạm nghĩ không phải nguyên nhân đối phương chết, mà là mẹ Dao làm thế nào bây giờ. Bà ấy có bệnh tim, có thể chấp nhận được tin dữ này không? Cô lập tức lấy điện thoại ra muốn nhắn tin cho mẹ Dao, nhưng lại kịp thời ngừng lại.
Nhỡ đâu mẹ Dao chưa biết tin này, vậy cô chủ động nói đến chẳng phải là hại mẹ Dao? Không được, cô không thể trực tiếp hỏi, đi viện điều dưỡng nhìn một cái. Chính là mẹ Dao và nguyên chủ khi kết bạn rất coi trọng riêng tư của cá nhân, trước nay đều chưa từng gửi ảnh và địa chỉ của mình, chỉ là tán gẫu mấy chuyện vặt bên người, cái này là mấu chốt, cô đi đâu tìm người?
Biểu tình Lâm Đạm ngày càng ngưng trọng, mấy nữ sinh muốn nhìn cô xấu mặt rốt cuộc vui vẻ, tiếp tục nói: “Cô quả nhiên không biết? Vậy cô có biết Uông Tuấn cùng người khác tuẫn tình tự sát không?”
Lâm Đạm hoàn toàn không nghe thấy những người này nói chuyện, chỉ là không ngừng lật xem lịch sử trò chuyện của mình và mẹ Dao, muốn tìm kiếm tin tức hữu dụng. Mãi cho đến bây giờ cô mới phát hiện, mẹ Dao lại chuyển thêm 2 vạn vào tài khoản ngân hàng của mình, để cho cô lúc cuối năm mua thêm chút quần áo cùng với đồ ăn dinh dưỡng.
Hốc mắt Lâm Đạm ươn ướt, trong lòng run rẩy.
Càng nhiều nữ sinh xúm lại, mồm năm miệng mười mà kể rõ nguyên nhân chết của Uông Tuấn cho cô nghe, trong lời nói không ngừng kích thích, muốn cô phát cuồng. Lâm Đạm xinh đẹp, người theo đuổi nhiều, lại được nam thần trong trường là Uông Tuấn chính miệng thừa nhận là bạn gái, rất nhiều nữ sinh ghen ghét. Khi Lâm Đạm rực rỡ mọi người không có cách nào tiếp cận, bây giờ cô đã mất đi chỗ dựa, tự nhiên sẽ có người bỏ đá xuống giếng. Bây giờ đúng giờ ăn cơm, người đến nhà ăn rất nhiều, đi đi lại lại, người xem náo nhiệt vòng trong vòng ngoài mà vây quanh cô.
Một nữ sinh học cùng lớp với Uông Tuấn nói: “Kỳ thật cậu ta đã sớm ở bên Âu Dương Tuyết.”
Một nữ sinh khác phụ họa: “Đúng vậy, Âu Dương Tuyết xinh đẹp, gia thế tốt, cô cùng với cô ta tính là gì? Uông Tuấn chết thì cũng phải chết với Âu Dương Tuyết.”
“Cô cũng đừng quá đau buồn, không biết chừng bạn trai tiếp theo của cô còn tốt hơn Uông Tuấn đấy chứ?”
“Đi đâu tìm bạn trai tốt hơn Uông Tuấn? Cô đừng làm khó dễ đàn em Lâm Đạm.”
Vô số âm thanh ác ý rơi vào tai Lâm Đạm, làm cho cô vô cùng bực bội. Lâm Đạm tắt Wechat đi, đang chuẩn bị đi ra khỏi đám người, lại bị một bàn tay to lớn nắm chặt.
“Các người nói đủ chưa? Uông Tuấn đã chết, các người để lại chút khẩu đức đi!” Khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Húc xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người không thể không ngậm miệng, biểu tình ngượng ngùng. Hàn Húc lúc này mới kéo Lâm Đạm từng bước ra khỏi đám người, đi đến chỗ yên lặng. Mấy ngày không gặp anh ta đã gầy đi một vòng, đáy mắt hiện lên vẻ buồn bã: “Ngày đó vốn dĩ tôi muốn nói cho cô, tôi chờ cô ở dưới lầu, nhưng cô vẫn không xuất hiện…”
Lâm Đạm mở trang web tin tức ra, nhanh chóng xem tin tức liên quan, nhíu mày nói: “Uông Tuấn tự sát? Chuyện này không có khả năng, anh ta không phải người không chịu nổi chút áp lực này.”
Hàn Húc lắc đầu nói: “Cậu ta đắc tội chính là Tằng Trấn Uyên, này không phải là áp lực hay không áp lực, là vấn đề có thể bình yên thoát thân không. Tằng Trấn Uyên là người đứng đầu Hoa kiều ở Mỹ, dùng bài bạc để lập nghiệp, mấy năm nay tẩy trắng, thế lực mạnh hơn so với trước kia. Người đắc tội với hắn đều biến mất, không có ngoại lệ. Đồ điện Thụy Phong xin tuyên bố phá sản, cái này cũng không thiếu bút tích của Tằng Trấn Uyên.”
“Này có liên quan gì đến Tằng Trấn Uyên?” Tin tức chỉ nói là con trai duy nhất của Uông Triệu Khôn cùng với thiếu nữ Hoa Kiều tuẫn tình tự sát, lại không có phóng viên dám lộ ra thân phận thật sự của thiếu nữ, cho nên Lâm Đạm không biết Tằng Trấn Uyên này từ đâu chui ra.
Hàn Húc cắn chặt răng, dường như có chút khó mở miệng.
Lâm Đạm lập tức hiểu ra: “Âu Dương Tuyết là bạn gái của Tằng Trấn Uyên?”
“Đúng vậy.” Hàn Húc gian nan mà nói ra hai chữ. Anh ta từng rất khinh thường Lâm Đạm, nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy mình không dám ngẩng mặt trước cô rồi.
Khó trách Uông Tuấn đột nhiên chia tay với mình, thì ra là có niềm vui mới. Lâm Đạm bừng tỉnh đại ngộ, nội tâm vừa không thấy phẫn nội, cũng không có chút bi thương, cô chỉ lo lắng mẹ Dao có thể chấp nhận đả kích liên tiếp này không. Cô thở dài một hơi, từ từ nói: “Anh và Uông Tuấn là bạn thân từ nhỏ, cho nên anh hẳn biết viện điều dưỡng của dì Tiết ở đâu đi? Anh có thể đưa tôi đi thăm bà ấy không?”
Trong suy nghĩ của Hàn Húc, sau khi Lâm Đạm biết được chân tướng có lẽ sẽ vì bạn thân mình chết mà thấy bi thương; hoặc có lẽ sẽ vì tiền đồ của chính mình mà cảm thấy xa xôi; thậm chí còn giống như nổi điên mà mắng bạn thân mình hoa tâm lăng nhăng, sau đó rơi vào đau buồn thật lâu. Nhưng chỉ có một cái anh ta không nghĩ đến, đó chính là cô sẽ bình tĩnh như vậy, trừ bỏ một tia lo âu trong mắt, còn lại không hề có một chút cảm xúc khác thường.
Cho nên, cô không yên bạn tốt của mình đi? Cùng với bạn thân mình yêu nhau là vì tiếp cận chính mình. Hàn Húc vì thế liền cảm thấy trái tim rét lạnh, quả quyết từ chối khẩn cầu của cô. Anh ta không rõ mục đích Lâm Đạm đi gặp dì Tiết là gì, nhỡ đâu cô ta mang lòng oán hận đến đó nói gì quá khích thích làm cho bệnh tim của dì Tiết phát tác, trách nhiệm này ai gánh vác?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...