Chương 304: Ai nói tôi hám tiền (4)
Hàn Húc kinh ngạc phát hiện Lâm Đạm thế nhưng đang làm một bộ đề thi GRE thật, hơn nữa còn được điểm rất cao. Anh ta nhìn chằm chằm vào bài thi của cô một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô chuẩn bị đi du học?”
Lâm Đạm rụt cổ, như là bị dọa, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô chuẩn bị xin học bổng trường nào?” Hàn Húc tiếp tục hỏi.
“Harvard.”
Đuôi lông mày Hàn Húc nhướng cao, biểu tình kinh ngạc: “Harvard rất khó.”
“Tôi biết, nhưng Uống Tuấn muốn đi Mỹ du học, tôi muốn đi cùng.” Lâm Đạm trả lời đúng sự thật.
Hàn Húc trầm mặc một lát, sau đó lại hỏi: “Cô chuẩn bị bao giờ thi Toefl?”
“Đã thi đậu.” Lâm Đạm cũng không quay đầu lại mà nói.
Hàn Húc nhìn chằm chằm vào gáy cô: “Thi được bao nhiêu điểm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“113.”
Hàn Húc lại trầm mặc. Anh ta không biết hiệu suất của Lâm Đạm lại cao đến như vậy, một tháng đã bước qua cánh cửa ngôn ngữ, hơn nữa thành tích lại xuất sắc như vậy. Trên thực tế, Uông Tuấn quyết định đi Mỹ du học không phải là một ngày hai ngày, nhưng cậu ta chỉ nói trên miệng như vậy, chưa bao giờ thực hiện. Từ năm hai cho đến năm bốn, mắt thấy sắp tốt nghiệp, mà con đường tương lai còn chưa xác định, ba cậu ta mới nóng nảy, ép cậu ta báo danh vào trường Harvard.
Nhưng mà Hàn Húc cũng biết rất rõ, bằng bộ dáng cà phất cà phơ của Uông Tuấn, nếu như muốn chính thức trúng tuyển Harvard khẳng định là không có khả năng, chỉ có thể nhờ chú Uông quyên tiền quyên nhà xây dựng con đường tương lai cho cậu ta. Nhưng Lâm Đạm lại không có những công cụ đó làm điều kiện, vì thế chỉ có thể vùi đầu vào đọc sách.
Trong lúc nhất thời, tâm tình Hàn Húc có chút phức tạp. Anh ta biết tỉ lệ trúng tuyển vào Harvard thấp như thế nào, lại không đành lòng hất nước lạnh vào Lâm Đạm, ngược lại nhắc nhở cô nói: “Phòng tự học sắp đóng cửa rồi, cô trở về nghỉ ngơi sớm đi. Tiêu chuẩn trúng tuyển Harvard không phải hoàn toàn là thành tích, mà còn xem xét nhiều yếu tố tổng hợp, có thời gian cô nên tham gia nhiều hoạt động xã hội hơn, có lợi cho cô.”
Lâm Đạm lễ phép nói cảm ơn, nhận ra cách thời gian đóng cửa chỉ còn hơn mười phút, vội vàng đứng lên thu dọn đồ đạc.
Hàn Húc đi ra khỏi phòng tự học, đứng dưới ánh đèn mờ mờ của hành lang chờ.
Vài phút sau, Lâm Đạm đeo ba lô lớn ra ngoài, trên tay còn ôm một tập sách tham khảo dài. Cô không trang điểm, sắc mặt có vẻ tái nhợt, vành mắt hơi xanh, vừa thấy là bộ dáng không ngủ đủ giấc. Lâm Đạm cũng không nói chuyện với Hàn Húc, lập tức lướt qua đối phương xuống cầu thang, đi ra ngoài thư viện. Hai người vốn dĩ có thể cùng đi một đoạn, nhưng cô lại đi về phía ngược lại.
Hàn Húc không nhịn được hô lên: “Cô đi đâu?”
“Tôi còn có một thí nghiệm phải làm, buổi tối hôm nay ở lại phòng thí nghiệm.” Lâm Đạm cũng không quay đầu lại mà xua tay.
Balo rất lớn trên thân hình gầy gò của Lâm Đạm, làm cô có vẻ rất cồng kềnh, chợt thấy như một con rùa đen, khi đi đường từng bước gian nan. Hàn Húc nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô hồi lâu, chờ sau khi cô biến mất ở chỗ bóng đèn không chiếu đến mới lắc đầu rời đi. Sau khi trở lại phòng ngủ, anh ta nhìn giường đối diện không có người, hỏi: “Uông Tuấn đâu?”
“Đi ra ngoài hẹn hò.” Bạn cùng phòng trả lời.
“Hẹn hò với ai?” Mày Hàn Húc nhăn lại.
“Cùng với bạn gái mới nha.”
“Chuyện khi nào?” Hàn Húc ngữ khí nghiêm túc.
“Đã được mấy ngày. Ngày đó Uông Tuấn vô tình cứu được em gái nhỏ khỏi mấy tên lưu manh. Em gái nhỏ đó tên là Âu Dương Tuyết, là sinh viên năm nhất, trông xinh đẹp thanh thuần, câu mất linh hồn bé nhỏ của Uông Tuấn đi rồi. Cậu xem, đây là Âu Dương Tuyết, có đẹp không? Nghe nói người ta là bạch phú mỹ, Hoa Kiều từ Mỹ đến, gia cảnh tốt hơn Lâm Đạm rất nhiều. Người như vậy mới xứng đôi với Uông Tuấn! Đầu năm nay, tình yêu môn không đăng hộ không đối sẽ không có hạnh phúc.” Bạn cùng phòng mở giao diện nói chuyện, tìm bức ảnh ngày trước Uông Tuấn gửi cho đưa ra.
Trên ảnh chụp hai người cười vô cùng sáng lạn, người con trai anh tuấn, con gái xinh đẹp, nhìn rất xứng đôi. Nhưng mà Hàn Húc lại không thấy vui mừng hay thở phào nhẹ nhõm giống như trước kia, ngược lại nhíu chặt mày, biểu tình ngưng trọng. Anh ta lấy một bao thuốc ra, đi đến chỗ ngoặt cầu thang hút thuốc, chính mình hút một ngụm rồi thả khói, lại thấy một đôi bích nhân đang đứng dưới gốc cây đang trao nhau nụ hôn.
Qua một hồi lâu, người con trai mới lưu luyến mà buông cô gái ra, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tuyết, em yên tâm, anh sẽ đến Mỹ tìm em.”
“Nhưng mà anh đã có bạn gái.” Âm thanh người con gái còn rất u buồn.
“Anh sẽ chia tay với cô ta.” Người con trai thề son sắt.
Cô gái rất vui mừng, ôm eo người con trai làm nũng, hai người lại ôm hôn trong chốc lát mới tay nắm tay rời đi, vẫn không bước vào ký túc xá.
Hàn Húc nhìn chằm chằm bóng dáng của bọn họ, ánh mắt thâm trầm, qua mấy phút mới lấy điện thoại gọi điện cho Uông Tuấn: “A Tuấn, ký túc xá sắp đóng cửa, sao cậu còn chưa trở về?”
“Anh Hàn, hôm nay tôi không về.”
“Cậu đi đâu?”
“Đi thuê phòng với bạn gái.” Âm thanh Uông Tuấn cười hì hì truyền đến từ điện thoại.
Nếu không nhìn thấy một màn kia, Hàn Húc đương nhiên còn cho rằng bạn gái mà bạn thân nói chính là Lâm Đạm. Sau khi ngắt điện thoại, sắc mặt anh ta âm trầm, tới nước này, Uông Tuấn và Lâm Đạm ai đúng ai sai, anh ta thật sự không thể nói rõ.
***
Ngày hôm sau, Lâm Đạm theo thường lệ mang cơm chiều đến cho Uông Tuấn, sau đó đến phòng tự học đọc sách.
Hàn Húc lập tức đến ngồi bên cạnh cô, trầm giọng nói: “Chuyện cô chuẩn bị du học có nói cho Uông Tuấn biết không?”
“Nói cho anh ấy làm gì?” Lâm Đạm mặt đầy khó hiểu.
“Nhà cậu ta có quan hệ, có thể giúp cô.”
“Vì sao tôi phải nhờ giúp đỡ? Tự tôi cũng có thể làm được.” Lâm Đạm vừa dứt lời liền nhận được một email từ Đại học Harvard, bên trường nói là cô đã trúng tuyển vào khoa sinh vật của họ, hơn nữa là học bổng toàn phần. Bài luận văn phát biểu trên tạp chí Quyền Uy của cô khiến có giới học thuật sôi nổi thảo luận, bên trường cho rằng đề tài nghiên cứu của cô vô cùng có giá trị, hết sức chân thành mời cô gia nhập đại gia đình Harvard, cũng chuẩn bị cho cô phòng thí nghiệm tiên tiến nhất.
Lâm Đạm xem kỹ email xong, sau đó gửi cho giáo sư hướng dẫn một tin nhắn, nói chính mình đã trúng tuyển, cũng cảm ơn ông đã giúp đỡ trong thời gian qua, nếu không nhờ có ông, cô cũng không có khả năng lấy được bằng tốt nghiệp trước, càng không có được cơ hội quý giá như vậy. Giáo sư hướng dẫn trả lời bằng một biểu tình kích động, mà Lâm Đạm chỉ nhàn nhạt mà cười.
Hàn Húc nhìn chằm chằm vào email kia, nội tâm chấn động quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Anh ta chưa bao giờ nghĩ Lâm Đạm là nhưng có năng lực làm việc mạnh mẽ đến như vậy.
Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt đầy nghi ngờ: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Không, không có.” Hàn Húc xoay người rời đi, cũng rốt cuộc ý thức được mình đã đánh giá sai về Lâm Đạm. Anh ta vốn định gọi điện báo chuyện này cho Uông Tuấn, lại phát hiện ra một chiếc siêu xe dừng ở ven đường, một nữ sinh nửa bước ra, giống như đang giãy giụa, tay bị người đàn ông ở trong xe nắm chặt.
Cô gái kia khóc, đôi mắt lấp lánh ánh lệ, người đàn ông ló đầu ra nói với cô ta cái gì đó, lại hôn mu bàn tay trắng nõn của cô ra. Nữ sinh kia tủi thân mà gục đầu xuống, sau đó hôn môi người đàn ông, sau đó đỏ mặt chạy đi, người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô ta, khuôn mặt đầy ý cười đắc chí.
Hàn Húc không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, nhưng anh ta lại nhìn chằm chằm vào màn này, trong mắt bốc lên lửa giận. Nữ sinh kia không phải người khác, chính là bạn gái mới của Uông Tuấn - Âu Dương Tuyết.
Người đàn ông chú ý đến ánh mắt của anh ta, lại chỉ cười khinh miệt, sau đó ra lệnh cho tài xế quy đầu rời đi. Nhìn qua tầm ba mươi tuổi, dung mạo vô cùng anh tuấn, góc cạnh rõ ràng hẳn là một người con lai. Nhưng đáng chú ý nhất không phải là diện mạo, mà là khí chất lạnh lẽo của toát ra từ người đàn ông này. Không cần giết người thì cũng đã thấy máu chảy, nếu không sự hung ác trong mắt người đàn ông này cũng không thâm trầm đến vậy.
Hàn Húc đúng yên tại chỗ hồi lâu mới trở về, lại thấy Uông Tuấn đang nôn nóng mà gọi điện thoại: "Tiểu Tuyết em đừng khóc, anh lập tức chia tay với Lâm Đạm, em đừng rời khỏi anh. Tiểu Tuyết rốt cuộc em xảy ra chuyện gì, buổi sáng chúng ta không phải vẫn còn rất tốt sao… Đương nhiên là anh yêu em rồi, sau khi biết được em anh mới hiểu được cái gì gọi là yêu. Anh căn bản không hề yêu Lâm Đạm, kia chỉ là nhất thời mê hoặc, em chờ anh, bây giờ anh lập tức chia tay với cô ta. Lát nữa em ra ngoài một chút hai chúng ta nói chuyện rõ ràng được không? Nếu em gặp chuyện gì nhất định phải nói cho anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, Anh sẽ bảo vệ em, tin anh…”
Uông Tuấn lải nhải hồi lâu, Hàn Húc kiên nhẫn nghe, biểu tình càng lúc càng nghiêm túc.
Hai người bạn cùng phòng khác cũng trợn mắt há mồm mà nhìn Uông Tuấn, dùng khẩu hình miệng mà nói: Người anh em, cậu muốn lật thuyền?
Thật vất vả cờ Uông Tuấn ngắt điện thoại, bạn cùng phòng tên là Chu Đạt lập tức nói: “Tôi đã sớm nói với cậu, phải chia tay với Lâm Đạm trước rồi mới ở cùng Tiểu Tuyết, bằng không Tiểu Tuyết đau buồn biết bao! Cậu xem cậu làm cái chuyện gì này!”
Bạn cùng phòng khác tên là Tiền Lực lập tức phụ hoạ: “Đúng vậy, may là Tiểu Tuyết tính tình tốt, có thể bao dung cho cậu.”
Ấn tượng của hai người đối với Lâm Đạm vô cùng kém, tự nhiên cho rằng Uông tuấn vứt bỏ cô là vô cùng xứng đáng, không liên quan đến chuyện của Âu Dương Tuyết.
Hàn Húc đè nặng lửa giận trong lòng mà chuẩn bị khuyên nhủ bạn tốt, nhưng mà không đợi anh ta mở miệng, Uông Tuấn đã gọi điện thoại cho Lâm Đạm, há mồm liền nói: “Này, Lâm Đạm, tôi muốn chia tay với cô.”
Ký túc xá nháy mắt an tĩnh lại, Tiền Lực và Chu Đạt ngươi nháy mắt, ta bĩu môi, đều muốn xem chuyện hay của Lâm Đạm. Ai bảo Lâm Đạm có biệt danh là mỹ nhân lạnh lùng, khi nhìn người khác luôn là cảm giác ưu việt cao cao tại thượng. Nhưng mà trong mắt người khác cô ta là cái gì chứ? So thành tích cô ta cũng bình thường, so xuất thân cô ta hạng bình dân cũng không xứng. Ngoại trừ một khuôn mặt đẹp, cô ta quả thật hai bàn tay trắng. Rời khỏi Uông Tuấn cô ta cái gì cũng không phải, cô ta dựa vào cái gì mà nhìn người khác bằng lỗ mũi.
Hai người càng nghĩ càng vui sướng khi người khác gặp hoạ, giơ tay làm động tác lau lau nước mắt, ý tứ là Lâm Đạm khẳng định sẽ khóc, lần này chơi thật vui.
Âm thanh lạnh lẽo của Lâm Đạm truyền đến: Cho tôi một lý do.
Uông Tuấn nhanh chóng nói: “Tôi muốn đi Mỹ du học, tình yêu xa sẽ không có kết quả.”
Tiền Lực và Chu Đạt chạy đến bên người Uông Tuấn nghe lén.
Lâm Đạm từ từ nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng phải đi Mỹ du học, chiều nay tôi vừa trúng tuyển Harvard.”
Uông Tuấn ngây ngẩn cả người, Tiền Lực và Chu Đạt quả thực không thể tin được vào lỗ tai của chính mình.
Hàn Húc cướp điện thoại của Uông Tuấn, tắt máy, trầm giọng nói: “Cậu nháo đủ chưa? Vì muốn cùng cậu ra nước ngoài, trong khoảng thời gian này Lâm Đạm vẫn luôn làm đề tài, viết luận văn, tham gia đủ các loại thí nghiệm. Còn bớt thời gian mỗi ngày nấu cho cậu một bữa cơm chiều. Cô ấy trúng tuyển đại học Harvard, tôi tận mắt nhìn thấy email thông báo trúng tuyển. Mà cậu thì sao, mấy ngày nay cậu làm cái gì? Không phải chơi game thì chính là tán gái? Cậu có vì tương lai đầy hứa hẹn của hai người mà cố gắng sao? Chiều nay tôi thấy Âu Dương Tuyết ở ven đường hôn môi với một người đàn ông khác, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ nhắc nhở cậu đừng để người khác lừa. Tôi nói Lâm Đạm không thích hợp với cậu, bây giờ tôi thu lại những lời này, xuất thân của cô ấy quả thật không tốt, nhưng mà cô ấy thật sự cố gắng. Người nào đó xuất thân cao quý, nhưng có lẽ cô ta không tốt đẹp như vẻ bề ngoài.”
Uông Tuấn hoàn toàn không tin tưởng lời Hàn Húc nói, một tay đẩy anh ta ra, vội vàng chạy đi tìm người. Anh ta muốn đích thân đi gặp Âu Dương Tuyết để chứng thực.
Tiền Lực và Chu Đạt không dám tin mà hỏi: “Anh Hàn, Lâm Đạm thật sự trúng tuyển đại học Harvard?”
“Này có liên quan gì đến hai cậu?” Hàn Húc nhớ đến bóng dáng lúc Lâm Đạm đeo ba lô thật lớn mà tập tễnh đi trong bóng đêm, trong lòng không khỏi phiền muộn. Anh ta tự xưng là nhìn người rất chuẩn, lại không ngờ lúc này đã nhìn nhầm người. Nếu không phải anh ta xen vào việc của người khác, bảo Uông Tuấn tạm thời tách ra khỏi Lâm Đạm, chuyện sẽ không nháo đến mức này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...