Chương 302:Ai nói tôi hám tiền (2)
Lâm Đạm trước mười phút đến quán cà phê, gọi một ly sữa nóng cùng với một chiếc bánh chocolate, ăn một chút. Dạ dày bị cồn tra tấn cả một đêm cuối cùng cũng dịu đi, khi Uông Tuấn đến, sắc mặt cô đã vô cùng hồng hào, không nhìn ra chút tiều tụy của say rượu nào.
"Mời ngồi." Lâm Đạm giơ bàn tay mời, sau đó cẩn thận đánh giá vị 'bạn trai' này. Đối phương vô cùng anh tuấn, tóc đen xoăn tự nhiên, có vẻ tùy tiện mà lười biếng, đôi mắt đào hoa dịu dàng đa tình, có thể làm người khác đắm chìm đến chết. Anh ta cao khoảng một mét tám, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã, khi đi vào dường như hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù giới giải trí mỹ nam mỹ nữ như mây, thì nhan sắc của anh ta cũng phải đứng đầu, huống chi là ngoài đời thường. Từ trong trí nhớ, diện mạo của người bạn trai này vẫn luôn mơ hồ, có lẽ là do nguyên chủ không để ý đến anh ta. Nhưng Lâm Đạm lại nhớ rõ tất cả mọi người xuất hiện xung quanh mình, dù cho đó chỉ là một người qua đường không quan trọng.
Bạn trai rất đẹp trai nhưng điều này không đủ để thành lý do để Lâm Đạm lùi bước. Cô chờ đối phương gọi cà phê xong mới từ từ nói: "Uông Tuấn, tôi cảm thấy hai chúng ta không thích hợp."
Trong lòng Uông Tuấn khẽ lộp bộp, lại nhìn khuôn mặt lạnh nhạt không chút biểu tình của Lâm Đạm, lại có chút không thể chấp nhận. Anh ta giơ tay lên nói: "Em chờ một chút, anh vào nhà vệ sinh."
"Anh cứ tự nhiên." Lâm Đạm bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Uông Tuấn đi rồi, điện thoại vẫn để trên bàn. Lâm Đạm cầm điện thoại của mình tùy tay lướt lướt, lại thấy trên trang web kinh tế tài chính xuất hiện một bước ảnh mơ hồ, tiêu đề là 'Con trai cưng của Uông Triệu Khôn chuẩn bị tốt nghiệp, hoặc là nhận học bổng, hoặc là chuẩn bị nhận chứcn tổng tài Thụy Phong'.
Uông Triệu Khôn là người sáng lập ra công ty Thụy Phong đứng đầu trong ngành sản xuất đồ điện, ông bảo vệ con trai vô cùng kín đáo, trước nay truyền thông không chụp được một bức ảnh chính diện nào của Uông thiếu gia, càng đừng nói đến tình hình cụ thể. Nhưng Lâm Đạm là người phương nào? Cô chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, dù kia chỉ lộ một sườn mặt mơ hồ, người trẻ tuổi đi bên cạnh Uông Triệu Khôn đúng là Uông Tuấn.
Bạn trai của chính mình là người thừa kế tài sản chục tỷ, này đối với Lâm Đạm mà nói không có gì vui mừng hay ngạc nhiên, cô tắt giao diện trang web đi tiếp tục uống sữa, trong lòng không hề dao động. Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Uông Tuấn lại sáng lên, một tin nhắn wechat bất thình lình đập vào mắt Lâm Đạm -- [Tiểu bí đỏ, ăn cơm chiều chưa?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm lập tức cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào tin nhắn. Người gửi là chữ 'mẹ', cho nên Lâm Đạm không biết nickname của người đó là gì, nhưng mà ảnh đại diện là một hình ảnh mà cô hết sức quen thuộc.
Trên thế giới này, dùng ảnh đại diện này, lại gọi con trai mình là tiểu bí đỏ có mấy người? Có lẽ rất nhiều, nhưng là người bên cạnh Lâm Đạm thì chỉ có một người như vậy. Cô không muốn tin sự trùng hợp này, nhưng mà nếu như nó thật sự là cái trùng hợp mà cô nghĩ thì sao?
Khi Lâm Đạm đang ngây người, Uông Tuấn về lại chỗ ngồi. Anh ta nhìn qua thần sắc vẫn bình thường, chỉ là tóc mái có mấy sợi ướt. Phát hiện Lâm Đạm đang cầm điện thoại của chính mình, không tức giận, ngược lại vui đùa nói: "Sao vậy, em muốn ép cung anh? "
"Tên của mẹ anh có phải có một chữ 'Dao' không? " Lâm Đạm thử hỏi.
"Sao em biết?" Uông Tuấn có vẻ rất ngạc nhiên.
Lúc này đến lượt Lâm Đạm đi vào nhà vệ sinh tạt nước lạnh. Lâm Đạm một tay đỡ trán, một tay chống bàn, im lặng hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi thôi. Anh không đói bụng sao, có muốn gọi một phần bò bít tết không?"
Uông Tuấn đối với việc cô đột nhiên thay đổi thái độ hết sức ngạc nhiên, chần chờ nói: "Em mới nói chúng ta không thích hợp, có phải em muốn chia tay với anh không? "
"Không có, không thích hợp có thể từ từ tìm hiểu, chúng ta mới vừa bên nhau không lâu, hẳn là nên có kiên nhẫn dành cho nhau." Lâm Đạm lập tức quả quyết phủ nhận. Trong đầu cô tất cả đều là những lời nói của mẹ Dao. Bà hy vọng bạn gái của con trai có thể đối xử với anh ta tốt một chút, nhưng mà trùng hợp, Lâm Đạm lại chính là người bạn gái kia, dưới tình huống như vậy, cô còn có thể làm cái gì?
Vì cho nguyên chủ học hành, mẹ Dao đã chi rất nhiều tiền, ngày lễ tết còn sẽ tặng cho nguyên chủ những hộp quần áo, mỹ phẩm lớn. Nghe nói bà nội nguyên chủ bệnh nặng, bà hỏi cũng không hỏi mà trực tiếp chuyển năm mươi vạn, đây là một phần tình nghĩa sâu nặng đến mức nào? Đây là kiểu vô tư trả giá như thế nào? Nguyên chủ có lẽ có thể không chút do dự mà chia tay với Uông Tuấn, nhưng Lâm Đạm không làm được. Cô không thể chân trước nhận ân tình của người ta, chân sau lại cầm dao đâm con trai người ta một nhát, vậy cô là cái gì? Súc sinh không biết biết ơn sao?
Nếu Uông Tuấn là một người hoa tâm lạnh nhạt, Lâm Đạm còn có lý do chia tay, nhưng bây giờ anh ta cũng không làm sai bất kỳ chuyện gì, Lâm Đạm nên nói thế nào? Cô nhìn đôi mắt đào hoa vô tội của anh ta, lại phá lệ mà rút lui.
Uông Tuấn dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt nghiêm túc rốt cuộc nở nụ cười, "Được nha, anh còn chưa ăn cơm chiều, vừa hay đói bụng." Nói xong nhanh chóng trả lời một tin nhắn, sau đó hết sức chuyên chú mà nói chuyện phiếm với Lâm Đạm. Uông Tuấn là một người rất biết tình thú, sau khi ăn xong thì mua cho Lâm Đạm một bó hồng, vốn dĩ muốn về tổ ấm cùng cô trò chuyện, nhận ra vẻ mặt khó xử của cô liền lấy cớ rời đi, không để cho bên gái có chút áp lực.
Lâm Đạm cắm hoa vào bình, có chút không biết làm sao mà ấn ấn huyệt thái dương. Đây là điểm mà cô ghét nhất trong cuộc sống mới, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết nguyên chủ sẽ để lại cho mình cục diện rối rắm như thế nào.
***
Uông Tuấn khẽ ngâm nga mà về ký túc xá.
Bạn cùng phòng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhịn không được hỏi: "Cậu chia tay hay là không chia tay? Nếu chia tay thì cậu sẽ không ngâm nga, còn nếu không chia tay cậu sẽ không về ký túc. Người anh em, cậu đây là thế nào?"
"Không chia tay, Lâm Đạm nói hôm nay không tiện, tôi liền không ở đó." Uông Tuấn cất chìa khoá xe vào ngăn tủ.
Hàn Húc ngẩng đầu liếc anh ta một cái, trên mặt không có biểu tình dư thừa.
"Tôi đoán được hai người sẽ không chia tay, người anh em, cậu xem, thân thế của cậu đã bị bại lộ." Một người bạn cùng phòng khác giơ điện thoại lên cho Uông Tuấn xem ảnh chụp.
Uông Tuấn nhìn chằm chằm bức ảnh nửa sườn mặt kia hồi lâu, lại nhìn tiêu đề khoa trương, tâm tình nhộn nhạo hơi trùng xuống. Đôi mắt anh ta hơi ướt, lại nở nụ cười nhạt, nỉ non nói: "Khó trách cô ấy lại hỏi tôi, tên mẹ tôi có phải có một chữ Dao không. Thế giới này ai không biết, vợ của Uông Triệu Khôn tên là Tiết Dao."
Uông Tuấn càng nghĩ càng khó chịu, lại hoàn toàn không dám thể hiện ra trước mặt bạn bè.
Hàn Húc buông sách, trầm giọng nói: "A Tuấn, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hai người đi lên sân thượng ký túc xá, mỗi người cầm một chai bia.
"Sao lại thế này?" Hàn Húc đi thẳng vào vấn đề nói: "Lâm Đạm lại làm gì cậu?"
Uông Tuấn trầm mặc hồi lâu, mới kể lại hết tất cả mọi việc hôm nay, cuối cùng cười khổ nói: ".... Nhìn ảnh, hỏi tên mẹ tôi, Lâm Đạm đoán được thân phận của tôi rồi đi? Cho nên cô ấy chuyển chủ đề, chính là từ nói chia tay chuyển thành từ từ tìm hiểu. Hàn Húc, tôi thật sự rất thích cô ấy. Tôi đã hai mươi mốt rồi, đây là lần đầu tiên tôi thích một người như vậy.”
“Cô ta có gì tốt chứ?” Hàn Húc chau mày.
“Cô ấy chỗ nào cũng tốt.”
“Mặc dù cô ta yêu chỉ là thân phận và địa vị của cậu?” Hàn Húc một lời đúng chỗ đau.
Uông Tuấn không nói, ngẩng đầu lên uống hết rượu.
Hàn Húc ý vị thâm trường nói: “A Tuấn, chia tay với cô ta đi, nhân lúc cậu còn chưa trầm luân. Cậu đã từng nói với tôi muốn kết hôn với người mình yêu, cậu xác định Lâm Đạm có thể bên cạnh mình cả đời sao? Cô ta sẽ cho cậu tình yêu như vậy sao? Đừng để cô ta làm bẩn từ ‘yêu’ này.”
Trong ánh mắt Uông Tuấn lấp lóe ánh lệ, giãy giụa hồi lâu mới đau khổ nói: “Hàn Húc, tôi làm không được, bây giờ tôi vẫn thật sự thích cô ấy, nhìn thấy cô ấy, tôi thật sự không nói lên hai chữ ‘chia tay’.”
“Vậy tạm thời tách ra, xem phần thích này của cậu có thể tiếp tục được bao lâu.” Hàn Húc gần như lạnh lùng mà nói.
Uông Tuấn hồi lâu không nói chuyện, chỉ ném mạnh chai rượu trên mặt đất.
***
Lâm Đạm không nghĩ đến Uông Tuấn lại dính người như vậy, hôm qua mới gặp mặt, sáng sớm hôm nay liền gọi điện hẹn cô đến nhà ăn trường học ăn sáng.
“Sắc mặt anh không tốt, bệnh sao?” Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tụy của Uông Tuấn.
“Lâm Đạm, tạm thời chúng ta không cần gặp mặt được không?” Uông Tuấn gian nan mở miệng.
“Vì sao?” Lâm Đạm dựa lưng vào ghế, ánh mắt lộ ra vẻ tìm tòi.
“Bởi vì anh muốn đến Harvard học cao học.” Uông Tuấn gục đầu xuống, không muốn Lâm Đạm phát hiện biểu tình chột dạ của mình.
“Anh muốn đi Mỹ?” Lâm Đạm lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, ba anh muốn anh đi. Harvard không thể so với trường khác, nếu anh không đủ cố gắng, căn bản là không có hy vọng trúng tuyển.”
Lâm Đạm lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Được, vậy anh cố lên.”
Uông Tuấn làm như có chút mất mát, lại như thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh ta mua cho Lâm Đạm một chén hoành thánh, lại nói cho cô buổi sáng nhớ phải ăn cơm đúng giờ, buổi tối không được thức đêm, lúc này mới rời đi. Lâm Đạm thấy bước chân anh ta vội vàng mà đi về phía một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông này không phải ai khác, đúng là đàn anh Hàn Húc mà nguyên chủ yêu đến điên cuồng. Anh ta cao hơn Uông Tuấn nửa cái đầu, đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen như mực, giống như hồ sâu không đáy, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng mang theo ba phần ý cười, giống như dịu dàng dễ gần, lại như cao không thể với.
Đây là một người nổi bật vô cùng, càng hấp dẫn hơn quý công tử như Uông Tuấn, khó trách có thể làm nguyên chủ ý chí sắt đá vẫn muốn sống chết vì anh ta. Lâm Đạm cẩn thận quan sát đối phương, đồng thời Hàn Húc cũng đang nhìn chằm chằm vào hướng này, ánh mắt sắc bén đầy lạnh lẽo… Anh ta đang cảnh cáo cô.
Lâm Đạm cúi đầu ăn hoành thánh, trong lòng yên tĩnh.
Đúng lúc này, mẹ Dao là gửi tin nhắn đến, ngữ khí có chút lo lắng: [Đản Đản ta nên làm cái gì bây giờ? Tiểu bí đỏ muốn ra nước ngoài học tập, ta không muốn nó đi, nhưng ta không thể nói. Nó cái gì cũng không biết làm, qua bên đó có thể bị chết đói không? Không được, ta muốn qua bên đó cùng nó.]
Lâm Đạm nhìn thấy sự nóng nảy trong tin nhắn này, vội vàng khuyên nhủ: [Dì bình tĩnh một chút, thân thể dì không tốt, không thể bôn ba đường dài. Dì yên tâm, tiểu bí đỏ sẽ trưởng thành, cậu ấy ở trường học không phải rất tốt sao?]
[Con không biết, cuối tuần nó đều mang quần áo bẩn về nhà giặt, chính mình cái gì cũng không biết làm. Có một lần nó chơi game suốt đêm, đói đến hoa mắt chóng mặt lại lười không đến nhà ăn, bảo bạn cùng phòng mang về cho nó. Bạn cùng phòng nó quên mất chuyện này, giữa trưa cũng không về phòng ký túc, nó cũng không biết mượn người ta một gói mì ăn liền, trực tiếp đói ngất ở trên giường. Con nói nó như thế làm sao ta có thể an tâm?]
Mẹ Dao lải nhải mà quở trách năng lực tự gánh vác giận sôi người này của co trai, hơn nữa một vừa hai phải nhất định muốn cùng đi mới an tâm. Nhưng Lâm Đạm biết, trái tim của mẹ Dao không tốt, vì đảm bảo khi phát bệnh có thể kịp thời chữa trị, hàng năm bà đều ở viện điều dưỡng, căn bản không có cách nào bay qua đại dương mà chăm sóc con trai.
Lâm Đạm khổ sở khuyên nhủ không có kết quả, chỉ có thể nhắn một tin: [Dì yên tâm, bạn gái cậu ấy sẽ cùng qua chăm sóc cậu ấy.] Học bổng cao học Harvard rất khó xin, điều này Lâm Đạm biết, nhưng cô cũng không thể không cố gắng mà thử một lần. Thiếu nợ người khác luôn phải trả, có lẽ đây chính là số mệnh của cô đi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...