Chương 301: Ai nói tôi hám tiền (1)
Khi Lâm Đạm tỉnh dậy, một trận đau đầu choáng váng, qua một lúc lâu sau mới miễn cưỡng bò dậy, lảo đảo mà đánh giá xung quanh. Đây là một căn hộ độc thân, tuy rằng chỉ có hơn năm mươi mét vuông, lại trang hoàng vô cùng tinh xảo xa hoa, trên mặt đất còn rất nhiều vỏ chai rượu, còn có một bãi nôn.
Lâm Đạm lại mất đi ký ức, chính là cô biết, chính mình cũng không phải là chủ nhân của thân thể này. Cô thất tha thất thểu đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen vừa tắm rửa vừa sắp xếp lại thông tin hỗn loạn trong đầu. Hơn hai mươi phút sau, Lâm Đạm bọc một chiếc khăn tắm, nhíu mày nhìn mặt đất tràn đầy hỗn độn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên chủ cũng tên là Lâm Đạm, bây giờ là sinh viên năm 3 trường đại học B, còn một năm nữa là tốt nghiệp, chuyên ngành sinh vật công trình, tiền đồ vô lượng. Nguyên chủ đến từ một thôn nhỏ xa xôi, gia cảnh vô cùng bần hàn, ba mẹ qua đời từ nhỏ. Nguyên chủ sống cùng bà nội. Bà nội không còn năng lực làm việc, cũng không có sức lực, mỗi tháng chỉ có bốn trăm tệ tệ tiền hỗ trợ người nghèo, ngay cả để cho mình khám bệnh cũng không đủ, sao có thể nuôi nổi cháu gái?
May mà vận khí của nguyên chủ vô cùng tốt, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì gặp được một vị hảo tâm giúp đỡ, do đó có thể vào trường cấp ba trọng điểm trên thành phố tiếp tục học tập. Nguyên chủ là một người vô cùng hiếu thắng, từ đó cố gắng vô cùng, vì muốn thoát nghèo làm người thượng lưu.
Bởi vì nghèo khó, nguyên chủ bị bạn học coi thường, xa lánh, thậm chí là bắt nạt, sống trong sợ hãi lo sợ trầm cảm. Nguyên chủ trải qua tình người ấm lạnh, cũng nhìn thấu lòng người hiểm ác, bề ngoài của nguyên chủ đơn thuần, nhưng nội tâm đã sớm cứng rắn như sắt đá. Có thể lay động được nội tâm băng giá của nguyên chủ chỉ có hai người, một là bà nội nuôi dưỡng nguyên chủ từ bé, hai là người hảo tâm vẫn luôn giúp đỡ cô.
Cô và người hảo tâm trước giờ chưa từng gặp mặt, lúc học cấp ba là nhờ viết thư và gọi điện thoại một tháng một lần để liên lạc, sau khi vào đại học, người hảo tâm ấy lại cho cô một chiếc điện thoại, hai người thường xuyên nói chuyện phiếm trên Wechat. Lâm Đạm chưa từng mở lòng với ai, lại có thể nói hết tất cả những bí mật trong cuộc sống cho người hảo tâm đó, hai người là bạn bè, rồi lại giống như mẹ con.
Năm hai đại học, bà nội của nguyên chủ bị ung thư không có tiền chữa trị, nguyên chủ từng một lần tuyệt vọng muốn đi vào con đường tội lỗi, người hảo tâm sau khi biết được tình hình, lại cho cô năm mươi vạn, cũng chưa từng nói rằng cần cô báo đáp lại. Cuối cùng bà nội vẫn không qua khỏi, nguyên chủ sau một thời gian dài cũng không thể thoát cú sốc này.
Đúng vào thời gian cuộc sống u ám nhất, nguyên chủ lại quen biết một vị đàn anh, sau đó giống như được đối phương cứu rỗi. Kỳ thật người nọ cái gì cũng không làm, chỉ là khi nguyên chủ đang khóc thút thít thì đưa cho cô một bịch khăn giấy và một chiếc áo khoác. Anh ta xoay người rời đi, bóng dáng rất tiêu sái, mà nguyên chủ khoác trên người áo khoác vẫn còn hơi ấm của anh ta ngồi trên sân thượng gió lạnh bốn phương, thật lâu cũng không có cách nào hoàn hồn.
Đây là từ lúc nguyên chủ sinh ra đến giờ, nhận được chút ấm áp thứ hai của người xa lạ, không mang theo bất cứ ý đồ hay mong muốn báo đáp nào, hơn nữa phần ấm áp này lại thật sự tồn tại, trong cuộc sống của cô, làm cho cô có thể sờ thấy được. Mãi cho đến lúc này nguyên chủ mới phát hiện, thì ra trong tận sâu trái tim lạnh giá của mình, cũng còn chôn dấu một tòa núi lửa, phun trào nóng bỏng như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên chủ yêu vị đàn anh này điên cuồng, đi thăm dò khắp nơi hỏi thăm tên anh ta, cũng to gan mà chặn người giữa đường tỏ tình. Thật đáng tiếc, vị đàn anh này từ chối, nguyên chủ giãy giụa suy nghĩ từ bỏ, rồi lại không có cách nào buông bỏ được, sau đó lại tiếp tục trầm luân trong thứ tình cảm này.
Ngay khi nguyên chủ sắp bị loại tình cảm cầu mà không được này tra tấn đến điên, bạn thân của đàn anh này lại tỏ tình với cô. Anh ta tặng cô quà tặng đắt tiền, thuê chung cư thoải mái cho nguyên chủ, nhớ rõ sinh nhật của nguyên chủ… Anh ta là một người con trai vô cùng ưu tú và nặng tình, là bạch mã hoàng tử trong cảm nhận của rất nhiều nữ sinh. Chỉ là nguyên chủ không yên anh ta, nguyên chủ đồng ý sự theo đuổi của anh ta chỉ vì muốn gần vị đàn anh kia hơn. Cùng lúc đó, nguyên chủ cũng hưởng thụ những vật chất mà bạn trai mang cho.
Mấy ngày trước, nguyên chủ lại không khống chế được khát vọng trong lòng, một lần nữa dốc lòng đi tỏ tình với đàn anh kia, sau đó không ngoài ý muốn lại bị từ chối. Đối phương nói nguyên chủ phải đối xử tốt với bạn thân của mình, dùng những từ ngữ khắc nghiệt nhất đi công kích một nữ sinh vì không muốn đối phương ôm tình cảm hoang đường này mà lời nói ra không hề suy nghĩ cảm nhận của nguyên chủ lúc đó. Anh ta muốn bóp chết đoạn tình cảm không nên có này một cách hoàn toàn.
Bị người mình yêu nhất khinh thường, thậm chí là chán ghét, nguyên chủ sao có thể chấp nhận? Nguyên chủ uống rất nhiều rượu, muốn chuốc say bản thân, kết quả không cẩn thận bị ngộ độc rượu mà mất mạng.
Lâm Đạm sấy khô tóc, thay đổi bộ quần áo ở nhà, bắt đầu nhận mệnh mà giải quyết cục diện rối rắm mà nguyên chủ để lại. Cô vất hết những chai rượu xuống lầu, lại lau sạch bãi nôn, bận hơn một tiếng, cuối cùng cũng khôi phục lại sự sạch sẽ của căn chung cư nhỏ này.
Khi mở tủ quần áo ra, cô thấy rất nhiều váy sang trọng cùng túi xách hàng hiệu, này tuyệt đối không phải là một nữ sinh nghèo khó có thể mua nổi. Không cần phải nói, những hàng xa xỉ này nhất định là do bạn trai nguyên chủ tặng, nhưng gia cảnh cụ thể của đối phương như thế nào, nguyên chủ cũng không biết, cũng không có tâm tư đi hỏi thăm. Nguyên chủ vốn dĩ không có hứng thú với anh ta, sở dĩ chấp nhận yêu đương với anh ta, một là vì đàn anh kia, hai là vì tiền.
Lâm Đạm nhìn hai tủ quần áo này lắc đầu, trong lòng cảm thấy tiếc hận cho nguyên chủ. Nguyên chủ đầu óc thông minh cùng với tiền đồ rộng mở, hà tất phải vì một người cầu không được mà tra tấn bản thân thành bộ dáng như thế này, lại hại một người vô tội. Lâm Đạm không phải là dây tơ hồng, đối với cô, phương pháp kiếm tiền có rất nhiều, thật sự không cần phải dựa vào một người đàn ông.
Căn nhà này không thể tiếp tục ở lại, bạn trai cũng không cần, khi nên rời đi thì phải đi, nên vứt bỏ thì phải vứt bỏ. Lâm Đạm xưa nay coi mấy chữ “hợp tan” là đạo lý tu luyện suốt đời, vì thế chuẩn bị bán mấy đồ xa xỉ này đi, trả lại căn nhà, sau đó đưa tiền thừa trả lại bạn trai, đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.
Cô cầm điện thoại, muốn chụp ảnh mấy bộ quần áo và túi xách gửi đến app Xian Yu (*một app bán đồ cũ ở bên Trung), một tin nhắn của “Mẹ Dao” lại gửi đến.
[Tiểu bí đỏ lại không nghe lời, đau đầu!]
[Dì sao vậy?] Lâm Đạm nhanh chóng trả lời. Cô có thể giúp nguyên chủ vứt bỏ tất cả, nhưng lại không thể vứt bỏ ân tình.
[Hình như tiểu bí đỏ đang yêu đương, mấy lần ta muốn nó thành thật, nó đều không muốn nói cho ta. Thật ra ta không phải là một người mẹ không thoải mái, ta cũng không ngăn cấm nó, ta chỉ tò mò mà thôi.]
[Con cái lớn lên đều có bí mật của chính mình.]
[Đản Đản, ngữ khí ông cụ non này của con, không biết còn tưởng rằng con là mẹ người ta rồi đấy.]
Con đương nhiên… Là cái gì? Một đoạn ký ức bỗng nhiên ập đến, rất nhanh liền mơ hồ, Lâm Đạm ngây ngẩn cả người, hồi lâu không hồi phục.
Má Dao hứng thú mà nói chuyện chính, thao thao bất tuyệt nói: [Ta hy vọng con dâu tương lai là một người dịu dàng lương thiện, xinh đẹp hay không không sao cả, ta chỉ hy vọng con bé có thể đối xử với con trai ta thật tốt. Tiểu bí đỏ là một người tâm nhãn chết, nó có một căn phòng chứa đồ, dành để chứa những đồ vật mà nó thích nhất. Lúc ba tuổi, ba nó mua cho nó Transformers bây giờ vẫn còn đó, giống như mới mua về, không hư hại chút nào. Nó yêu thích cái cũ, cũng chuyên tâm, một khi thích ai chính là chuyện cả đời, ta thật lo lắng nó bị tổn thương.]
[Dì, sẽ không đâu, tiểu bí đỏ là người tốt như vậy, bạn gái cậu ấy sẽ quý trọng cậu ấy thôi.] Lâm Đạm nghiêm túc an ủi từng câu từng chữ.
Hai người hàn huyên hơn một tiếng, khi tạm biệt nhau thì trời đã tối, Lâm Đạm buông điện thoại xuống nấu mì, lại thấy màn hình sáng, trên màn hình hiển thị mấy chữ -- Uông Tuấn.
Uông Tuấn là bạn trai nguyên chủ, cuộc điện thoại này đến, Lâm Đạm lập tức nhớ đến chuyện “chia tay”, vì thế, nghiêm túc nói: “Uông Tuấn, anh ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh, ngay ở quán cà phê dưới lầu, 7h, tôi chờ anh.”
Lâm Đạm ngắt điện thoại, vào phòng tắm sửa sang lại một chút. Trong gương xuất hiện một gương mặt tinh xảo, lông mày cong mà nhạt, da thịt trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt, cánh môi mềm mại hơi chứa ý cười, mặc dù tâm tình không tốt, nhưng cũng không nhìn ra chút u ám nào từ trên khuôn mặt này. Cô dịu dàng điềm tĩnh, giống như một cơn mưa ở núi xa, tươi mát linh động.
Lâm Đạm nhìn chính mình trong gương hồi lâu, nhanh chóng chấp nhận một đoạn cuộc sống mới.
Cùng lúc đó, Uông Tuấn ngắt điện thoại, lo lắng sốt ruột mà nói với bạn thân: “Hàn Húc, tôi cảm thấy ngữ khí nói chuyện của Lâm Đạm không tốt lắm. Cô ấy đã ba ngày không nghe điện thoại của tôi, khi nghe điện thoại còn nghiêm túc như vậy, cậu nói xem có phải cô ấy muốn chia tay với tôi không?”
“Chia tay không tốt sao? Cô ta không hợp với cậu.” Hàn Húc cầm một cuốn sách có liên quan đến máy tính mà lật xem.
Bạn cùng phòng phụ họa nói: “Đúng vậy, chia tay không tốt sao? Tôi cảm thấy Lâm Đạm căn bản không thích cậu, cô ta chỉ coi trọng tiền của cậu thôi. Vì theo đuổi cô ta mà cậu tốn bao nhiêu tiền cậu có tính chưa? Cô ta là loại con gái nhà quê, lại xinh đẹp, chuyên tìm những phú nhị đại nhiều tiền ngốc nghếch như cậu mà yêu đương. Cô ta chủ động gọi điện thoại cho cậu không? Có chủ động tặng quà cậu không? Không có? Nếu không phải cậu là người có tiền, tôi đoán chắc cô ta không thèm nhìn cậu một cái.”
“Cô ấy căn bản không biết gia thế của mình.” Uông Tuấn phản bác nói.
“Cậu chi tiêu cao như vậy, cô ta có thể không nhìn ra sao?” Bạn cùng phòng khịt mũi coi thường.
“Tôi tiêu phí sao? Tôi mua cho cô ấy toàn là đồ rất bình thường.” Uông Tuấn vẫn không tin.
“Uông thiếu gia của tôi ơi, cậu đúng thật là “sao không ăn thịt băm”*! Đối với cậu mà nói là đồ rất bình thường, nhưng đối với phàm nhân như bọn tôi, đó chính là hàng xa xỉ! Một đôi giày của cậu 2 vạn tệ, đi một lần liền bỏ đi, người ta cực khổ làm việc mấy tháng mới đủ tiền mua một đôi giày của cậu.”
(*ý chỉ người không biết gì, không có khái niệm về mọi vật)
“Nếu là sự thật, vậy Lâm Đạm không đến mức muốn chia tay cùng tôi đâu?” Uông Tuấn không muốn tiếp thu sự thật này.
“Rất đơn giản, cô ta tìm được tên ngốc còn hào phóng hơn cậu.” Bạn cùng phòng trợn mắt.
Nghe những lời này, trong ánh mắt Hàn Húc hiện lên tia lạnh lẽo. Anh ta buông sách ra, ngẩng đầu nhìn bạn thân: “Nếu cô ta muốn chia tay, cậu liền chia tay đi, đừng dây dưa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...